Sáng sớm hôm sau, Minh Lan ngồi trước cái chậu sành, trước ngực choàng một cái khăn sợi mềm lớn, Yến Thảo rửa mặt cho nàng. Đan Quất từ bên ngoài nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, cúi người nói nhỏ vào tai Minh Lan: “Vào khoảng canh ba giờ Dần, dì Lâm đã bị trói tay trói chân lôi ra ngoài, nghe nói là đưa đến một thôn trang của lão phu nhân .” Nếu đưa đến thôn trang đứng tên Vương thị, sợ nàng ta sống không quá ba tháng đi.

Minh Lan mặt không đổi sắc, chỉ hỏi: “Tôi nghe Lâm Tê Các bên kia ầm ĩ một đêm, có chuyện gì xảy ra sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Đan Quất đỏ lên, liếc mắt Yến Thảo ở bên, nhỏ giọng nói:” Đêm qua sau khi rời đi, nghe nói Lưu ma ma bưng một chén đồ cho Cúc Phương… Cô ả đó…Đoán chừng đau một đêm, the thé mắng dì Lâm một đêm; mãi tới trời sáng mới … dừng.”

Minh Lan vẻ mặt ủ rũ, không nói gì nữa.

Khi đi thỉnh an lão phu nhân và Vương thị thì không thấy Hải thị, nghe nói chị ấy đang bận xử lý người của Lâm Tê các, từ ma ma quản sự cho đến hầu gái gã sai vặt, nên bán thì bán, nên đuổi thì đuổi, nhất là tâm phúc của dì Lâm là vợ Hạ Hiển, có vẻ như Mặc Lan có thể thuận lợi nhảy vào trong lòng Lương Hàm, công của bà ta rất lớn. Hải thị giận cực kì, từ trong ra ngoài bắt sạch sẽ cả lũ.

Qua mấy ngày, Hải thị ngoài mặt tươi cười bắt đầu hành động chỉnh đốn, từ hầu gái sai vặt Sơn Nguyệt cư đến người làm ở nhà bếp và kho, một đứa cũng không sót. Đến nước này, thế lực của dì Lâm hai mươi năm nay tại phủ Thịnh tan thành mây khói. Trường Bách vẫn kéo nguyên một bộ mặt suốt cả ngày. Sai lầm của người lớn anh ấy không bình luận, chỉ thường xuyên trợn mắt nhìn đứa con trai một tuổi, lai suy nghĩ giáo dục đứa con này như thế nào để tương lai phát triển đức, trí, thể, mỹ, lao toàn diện. Toàn Nhi cũng rất lanh lợi, nhìn thấy vẻ mặt người chết của cha, tức thì khúc khích cười ngây ngô lộ ra hai cái răng hột gạo lộ mình nhất định rất nghe lời.

Thịnh Hoành một ngày ba chuyến đến chỗ lão phu nhân ra vẻ hiếu thảo, sau khi tươi cười quá độ thi tới chỗ Trường Phong dạy dỗ nghiêm khắc một lượt, với bộ mặt hòa hoãn cứng ngắc. Vương thị dứt khoát đóng vai chị Tường Lâm, không sai tí nào, câu cửa miệng của chị Tường Lâm là “A Mao đáng thương của mẹ”, mà câu cửa miệng của Vương thị là “Như Nhi đáng thương của mẹ”, từ sáng đến tối niệm ít nhất mười lần.

Mỗi khi thỉnh an, Vương thị đều kéo tay Như Lan thút tha thút thít suốt buổi sáng, hơn nữa còn dùng ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn con gái thật lâu. Minh Lan vẫn bàng quan, rút ra kết luận: người đứng đầu lễ truy điệu cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi .

Hai ngày tiếp theo, Như Lan rốt cục không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Con còn chưa chết đâu!” rồi vung tay bỏ đi.

Vương thị liền quay về phía Minh Lan, lấy khăn che mặt tiếp tục đau thương:” Con ngoan, con phải thường xuyên trông coi chị Năm, không được để nó suy nghĩ miên man. Chớ để nó cầm kéo may…”

Minh Lan rất ân cần gật đầu.Nhưng nàng lại thấy Vương thị thật sự không hiểu con gái mình, nếu Như Lan thực sự cầm vũ khí trong tay, vậy hẳn việc nàng phải làm đầu tiên là nhắc nhở Mặc Lan mau trốn đi.

Vương thị lau nước mắt, son phấn trên mặt cũng không che giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt, nhìn dáng vẻ Minh Lan ngơ ngẩn có phần say sưa, chậm rãi nói: “Con thật là giống dì Vệ, nhưng cái mũi lại giống lão gia;……..Con còn nhớ rõ dì Vệ không?”

Minh Lan ngẩn ngơ, thành thật lắc đầu: ” Không nhớ rõ ạ.” Kỳ thực nàng chưa từng thấy dì Vệ, lúc nàng xuyên không tới đây, dì Vệ đã mất rồi.

Vương thị nhìn khuôn mặt mềm mại như hoa của Minh Lan, ánh mắt chớp lên, sau đó ngã dựa vào kháng thượng, điều chỉnh đệm mềm, lưng thoải mái hơn rất nhiều, mới từ từ nói: ” Tính tình con cũng giống dì Vệ, thành thật, dè dặt, cái Như tuy là chị gái con, nhưng nhiều năm qua, lúc nào cũng là con nhường nó; con của ta, làm khó con rồi!”

Minh Lan lập tức ngượng ngùng cúi đầu, nói:”Đều là chị em một nhà, nhường nhịn nhau là chuyện nên làm.” Nàng cảm thấy Vương thị cũng không hiểu mình lắm.

Vương thị cầm bàn tay nhỏ bé của Minh Lan vỗ nhẹ, than thở:”Con mặc dù không phải do ta tự mình sinh ra, nhưng những năm gần đây ta luôn xem con như con ruột, vốn với dáng dấp tính tình của con, định là tìm một mối hôn dòng dõi cao cho con mới phải; aizz…..Không ngờ cái Mặc không biết phép tắc, phá hỏng mối nhân duyên đẹp này của con.”

Minh Lan đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân thường nói với con, nhân duyên trời đã định trước, có lẽ với chị Tư đây cũng là một cửa nhân duyên tốt, tóm lại vẫn là con gái nhà họ Thịnh, cũng giống nhau cả mà.” Lúc này nàng ta nói chuyện này là có ý gì?

Vương thị nhíu mày, tinh thần tỉnh táo, lên giọng:” Đứa nhỏ này, con không biết, mấy lần phu nhân Vĩnh Xương Hầu lại phủ, chọn trúng chính là con!”

Minh Lan cúi đầu thấp hơn, ngập ngừng nói: ” Là do phu nhân cất nhắc Minh Lan, chị Tư…..cũng có ưu điểm,con………Mặc dù con và chị Tư không tốt như với chị Năm, nhưng là vẫn tạm chấp nhân được.” Nàng không có sở trường diễn vai ôn nhu, việc khống chế tâm tình có vẻ khó khăn, suy nghĩ có nên thể hiện nhiệt tình chút hay không; không nên biểu hiện thái độ chị em tình thâm với Mặc Lan, bằng không Vương thị lại mất hứng.

Minh Lan cúi đầu đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay nhỏ bé vặn xoắn vào nhau, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Vương thị như chú chim nhỏ. Vương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lần thứ hai ngả về dựa trên đệm, trong lòng rất căm hận Mặc Lan. Nếu Minh Lan được vào phủ Vĩnh Xương Hầu, chẳng phải rất hay rồi sao?!

Kỳ thật Minh Lan rất thông cảm với Vương thị. Vương thị không phải mẹ cả tốt nhất, nhưng cũng không phải xấu nhất. Nàng ta mặc dù chưa bao giờ quan tâm tới Minh Lan, nhưng cũng chưa từng căm ghét nàng, cũng không có suy nghĩ ám hại con vợ lẽ. Trường Đống ở với nàng ta tuy rằng đãi ngộ không cao, nhưng ít ra cũng sống tốt đến giờ, cũng không méo mó vẹo vọ gì.

Cho nên, Minh Lan nghe lời Vương thị đi Đào Nhiên cư, nhìn thấy Như Lan xõa tóc đang ngồi trước gương, gương đồng một mặt bằng gỗ hoa lê chạm khắc hoa văn sáng bóng lạ thường, phản chiếu khuôn mặt thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp. Hỉ Thước đứng bên cạnh chị ấy, cầm chiếc lược nhỏ bôi dầu hoa quế tỏa hương thơm ngát, cẩn thận chải lên tóc Như Lan, nhẹ nhàng chải.

Thấy Minh Lan tới, Hỉ Thước quay đầu lại cười nói:” Cô Sáu tới nhìn một cái, tóc cô chủ chúng tôi dạo này khá tốt, cũng là nhờ có cô Sáu đưa dầu hoa quế tới, cô chủ chúng tôi dùng rất thích.”

Như Lan nghe vậy không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thì ra không có món đó, đầu tóc ta thành cái đống rơm à?”

Hỉ Thước vẫn như trước cười tủm tỉm, nói:” Ấy, cô chủ của em ơi, cô Sáu là khách, còn không cho em nịnh khách sao! Cô chủ nếu không ngại, sau này em nhất định khen cô trước!” Như Lan bĩu bĩu môi.

Minh Lan ngồi một bên, nhìn Hỉ Thước một mặt dụ dỗ Như Lan, một mặt khen ngợi mình, còn vừa gọi hầu nhỏ dâng trà, tay vẫn không hề dừng. Minh Lan không khỏi cảm thán, vợ Lưu Côn không để con gái mình làm đại nha hoàn bên người Như Lan mà chọn con bé này, thật là tinh mắt. Vương lão phu nhân đưa tới người như vậy, quả thực là thương yêu Vương thị. Đáng tiếc hôm nay bị chọc tức điên, đáng thương cho tấm lòng người mẹ.

Sau khi bọn hầu gái rời khỏi đây, Như Lan lập tức nổi giận nói:” Em không cần lúc nào cũng đến xem chị, chị khỏe lắm!”

“Chị Năm thật sự không sao?” Minh Lan nhón lấy trái táo đỏ cắn một miếng, úp úp mở mở: “Chị Tư thì không nói làm gì, chuyện chị Nguyên Nhi chị cũng không tức? Chị thờ ơ như vậy, ngược lại làm phu nhân lo lắng.” Nếu như Như Lan bộc phát tức giận, có lẽ Vương thị sẽ không quá lo lắng, nhưng Như Lan khác thường tự nhiên khiến Vương thị bất an.

Như Lan ngước cổ lên, từ trong cổ họng ‘ Hả’ ra một tiếng, ngồi sát bên người Minh Lan, cười giễu liên tục: “Em chưa thấy mợ đâu, lợi hại bao nhiêu, cũng chỉ có bà ngoại đè ép được, ban đầu ở Đăng Châu , hằng năm chị phải cùng mẫu thân đến thăm ông bà ngoại, được nhìn thấy nhiều rồi. Cậu thương chị, nhưng có thể nhiều bao nhiêu? Em xem chị cả đi, anh rể cũng xem là không tệ, hiểu ý thương vợ, Trung Cần lão bá gia cũng tốt tính, nhưng thiếp thất với hầu ngủ cũng nhét đầy phòng đấy. Haizz. Mẹ chồng muốn gây khó khăn nàng dâu dễ như Trư Bát Giới ăn thịt, còn con dâu muốn cản trở mẹ chồng mới là khó! Mẹ chưa nếm qua vị đắng mẹ chồng, làm sao biết được?”

Minh Lan ngạc nhiên, kẻ sĩ không gặp ba ngày mà khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, bất chợt, Như Lan lỗ mãng ngốc nghếch trước đây đã thay đổi đầu óc trở nên sáng suốt; trái lại chính mình tứ chi phát triển mà đầu óc không đổi, thật là vô dụng. Minh Lan hết sức xấu hổ.

Như Lan không chút khách khí lấy quả quýt đã bóc vỏ trong tay Minh Lan, bỏ vào trong miệng, nói tiếp:” Còn có, anh họ của chị từ nhỏ đã khúm núm, một mực hiếu thuận, chị thấy từ trước đến nay không thay đổi! Haizz, dì còn tưởng nhặt được bảo bối gì, với tính tình chị họ………Hừ hừ, chờ coi, sau rồi nếm mùi đau khổ!” Càng nói càng hưng phấn, lại thả một trái quýt vào tay Minh Lan, ý bảo nàng tiếp tục bóc vỏ quýt.

Minh Lan bỗng nhiên hiểu được Như Lan, kỳ thực hai người họ rất giống nhau, ở toàn bộ phủ Thịnh mây đen giăng đầy, duy chỉ có hai chị em nàng có một loại cảm giác thả lỏng kỳ lạ, tuy rằng danh tiếng của các nàng bị liên lụy, nhưng mặt khác, các nàng cũng thuận lợi thoát khỏi đối tượng hôn phối không như ý.

Phỏng chừng suy nghĩ quá say mê, Minh Lan bóc quả quýt xong thì bỏ luôn vào miệng mình, còn đưa vỏ cho Như Lan.

….

Lại qua mấy ngày, lão phu nhân chọn một buổi sáng khí trời tốt, dẫn theo Phòng ma ma đi phủ Vĩnh Xương Hầu. Vương thị bày tỏ ý muốn đi cùng, lão phu nhân nhìn nàng một hồi, nhàn nhạt bỏ lại một câu:”Đẹp mặt cũng tốt, xấu mặt cũng được, ta đi một mình thì tốt hơn; cũng để cho con còn có đường lùi.”

Tuy nói lão phu nhân bằng lòng nhận nhiệm vụ đi cầu hôn, nhưng bà rốt cuộc cả đời kiêu ngạo, nghĩ tới việc này liền cảm thấy như nuốt phải con ruồi, đã nhiều ngày nhìn ai đều xụ mặt. Vương thị rụt cổ không dám nói lời nào.

Phủ Vĩnh Xương Hầu ở bên trong hoàng thành, đi một hồi đã hơn một canh giờ, đến tận giờ Mùi lão phu nhân mới về. Vương thị vừa nghe lập tức chạy nhanh từ nhà chính tới, vừa bước vào cửa Thọ An đường đã thấy Minh Lan đang cầm một chén cháo tổ yến ngồi bên cạnh giường hầu hạ lão phu nhân ăn: “Con đã dặn Thúy Bình dọn cơm, bà ăn một chút cháo lót dạ trước đã.”

Lão phu nhân rõ ràng rất mệt mỏi, vẫn trừng hai mắt quở trách nàng:”Lúc nào rồi mà còn chưa ăn, là thần tiên à? Khó khăn nuôi con lên chừng này thịt, tưởng bà làm dễ sao?” Minh Lan bị rày da đầu tê dại, bướng bỉnh lè lưỡi.

Vương thị lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi vào, sửa sang trang phục hành lễ một cái. Minh Lan cũng xuống giường hành lễ với Vương thị, mời Vương thị ngồi xuống. Minh Lan thấy Vương thị đứng ngồi không yên, có vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi, liền hắng giọng, cẩn thận hỏi:”Bà nội, chuyện kia………Thế nào ạ?” Vương thị thấy Minh Lan thông minh như vậy, hết sức hài lòng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Lão phu nhân liếc Minh lan một cái, trực tiếp nói với Vương thị:” Hai mươi lăm tháng này là ngày lành, phu nhân Vĩnh Xương Hầu sẽ đến đặt lễ đính hôn, con nên chuẩn bị tốt một chút…….Đây là canh thiếp của Lương Hàm, con cầm lấy phối với cái Mặc cho hợp. Nói đoạn từ trong tay áo lấy ra một phong giấy đỏ thẫm, giao cho Vương thị, lão phu nhân tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng uốn cong châm chọc: “Đã tới nước này, bát tự có không hợp, cũng chả thể nói gì được.”

Vương thị đang cầm canh thiếp, cằm gần như rớt xuống, giật mình ngưả mặt 45 độ nhìn lão phu nhân, môi khẽ mấp máy muốn hỏi tình hình, nhưng cuối cùng không mở miệng được. Minh Lan cũng nóng lòng muốn hỏi, thình lình lão phu nhân nói: “ Con bảo bọn họ dọn cơm lên ở gian bên, sau đó tìm cho bà hai viên cát tào đan.”

Điệu bộ này, rõ ràng đề tài kế tiếp không thích hợp với thiếu nhi, không tốt với các cô nương chưa chồng, nhưng có thứ gian ở cách vách, ý của lão phu nhân chính là: Có thể nghe, nhưng đừng để ta biết.

Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của người cổ đại. Minh Lan sờ mũi một cái, rất nghe lời lủi ra ngoài.

Thấy bóng dáng Minh Lan biến mất sau tấm mành, Vương thị mới thấp giọng nói:”Đều là con dâu không tốt, khiến mẹ phải cực khổ;…Lại nói tiếp, đều là con dâu không quản nhà tốt! Cái Mặc thực sự ngu muội, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy, cũng không suy nghĩ thật kỹ!” Vừa nói vừa móc ra chiếc khăn nhỏ lau khóe mắt.

Sát vách Minh Lan không đồng ý với cách nhìn của Vương thị, sau khi Hoa Lan xuất giá, trong nhà Mặc Lan là con gái lớn nhất. Hai mẹ con chị ta bắt bẻ Thịnh Hoành vì dang tiếng phủ Thịnh, bắt bẻ Vương thị và lão phu nhân vì hôn sự tương lai của Như Lan và Minh Lan, buộc cả nhà phải gấp rút chạy vạy hôn sự của Mặc Lan. Sự kiên Lương Hàm tuy nhìn kích động lỗ mãng, nhưng thực ra dì Lâm và Mặc Lan đã tính toán kỹ lưỡng, từ kết quả thấy được, tuy rằng dì Lâm làm vật hi sinh, nhưng mục đích thì đã đạt được.

“Được rồi, đừng khóc sướt mướt nữa.” Lão phu nhân mặt không chút thay đổi, dứt khoát nói: “Ta làm không phỉ vì mỗi cái Mặc, mà còn vì mặt mũi họThịnh, bên dưới còn mấy đứa con gái cần gả chồng nữa kìa! Con cũng ít bớt khóc lóc ỉ ôi đi, ta không chịu được con cứ khóc nỉ non đâu!”

Vương thị lúc này mới thu lại nước mắt, ngược lại hỏi:”Mẹ nói là, cũng vì tiền đồ họ Thịnh, con dâu xin hỏi mẹ, Lương phu nhân làm sao mà đồng ý?”

Lão phu nhân lạnh lùng cười vài tiếng:” Con đời này thích nhất tự cho mình là thông minh, con cũng không nghĩ lại xem, con trai dòng chính phủ Vĩnh Xương Hầu, cho dù là già đi nữa, muốn con gái nhà ai mà không được, huống chi là kết thân với con gái dòng thứ nhà họ Thịnh! Con cứ như vậy yên tâm để cái Minh đi ra ngoài gặp người? Bánh trên trời rơi xuống con cũng dám cắn một miếng, không sợ có độc à?” Lời trong lời ngoài đều là châm chọc.

Mặt Vương thị đỏ lên, biết lão phu nhân đang muốn tính toán nợ cũ, chỉ dám nhẹ nhàng nói:” Con dâu nghe nói cậu nhà họ Lương, nhân phẩm rất tốt, liền muốn….Nếu Lương phu nhân thích Minh Lan,liền…”

Thấy ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng nhìn mình, Vương thị không dám nói tiếp.

Lão phu nhân hừ lạnh nói:” Nhân phẩm tốt? Chưa chắc. Mặc dù ta mới trở lại kinh thành, hỏi thăm một chút nhân phẩm của Lương Hàm, liền biết được hắn với chuyện nam nữ không sạch sẽ! Cô nương khuê các gặp hiểm cảnh, hắn nắm tay giúp đỡ cũng không sao, thuận tay nắm thì được rồi, làm gì còn ôm con gái chưa chồng nhà người ta? Hầu già tôi tớ đều để làm gì? Hừ, trước mặt mọi người, bao nhiêu con mắt chăm chú nhìn, nó cũng là người có tri thức lễ nghiã, sao không biết làm vậy có thể phá hủy danh tiết con gái người ta?”

Lời này nói ra, Minh Lan ở sát vách tán thưởng không ngớt, lời nàng tuy đạo lý rõ ràng, nhưng đạo lý đối nhân xử thế rốt cuộc không so được với bà đã sống cả đời. Vương thị ngược lại không phải không nghĩ ra, mà căn bản chỉ nghĩ, chỉ cần con gái mình không gả cho Lương Hàm, nhân phẩm của hắn nàng không quan tâm.

Vương thị ngượng ngùng, cười gượng vài cái, nói:” Rốt cuộc vẫn là mẹ, nếu nói đạo lý, Lương phu nhân cũng không dám từ chối đi.”

Lão phu nhân buông chén cháo tổ yến trong tay, mệt mỏi nằm ở trên kháng, lạnh lùng châm chọc nói:” Ta cũng không tin một thiếu niên phong lưu lỗi lạc như thế lại chịu yên tĩnh khi đang quốc tang? Lại nghe nói,hừ! Vốn là một người bà con xa của nhà mẹ đẻ của vợ con trai thứ Lương phu nhân tới, hơn một năm trước đưa vào viện của Lương Hàm, hừ hừ, mới qua kỳ quốc tang, bụng của cô em họ đã to lên! Khó tránh khỏi không rõ ràng, rốt cuộc có phải có trong kỳ quốc tang không, người bên ngoài còn chưa tính, họ Lương là khai quốc phụ thần, gia đình quyền tước; nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn kiểu gì cũng bị lột một lớp da!”

Tinh thần Vương thị chấn động, mắt sáng lên, tiến lên trước nói:”Thì ra là thế! Phủ Lương có một nhược điểm lớn như vậy, còn dám dắt mũi người khác?! Mẹ à, chuyện này, lo gì bọn họ không đến cầu hôn!”

Lão phu nhân nhìn Vương thị biểu thị dáng vẻ hỉ nộ, không khỏi thở dài trong lòng, lập tức an ủi mình, thôi thôi, con dâu đầu óc không thông minh lắm cũng có chỗ tốt, liền thở dài nói:” Con đó, nghĩ quá dễ dàng. Lương phu nhân không thích cô cháu họ, ước gì đưa đến cho nó một chén thuốc phá thai, Lương hàm sống chết không đáp ứng, còn gấp rút đòi cưới vợ cả, để cô em họ tiện bưng trà vào cửa, đỡ cho đứa bé kia không có danh phận. Lại nói tiếp, phu nhân Vĩnh Xương Hầu ũng không dễ dàng, những năm gần đây, con trai cả dòng thứ trong quân lập không ít công lao sự nghiệp, người trước người sau đều khen ngơị, lão Hầu gia cũng coi trọng nó, hôm nay con dâu thứ làm ầm ĩ, bèn không tiện làm lớn chuyện.”

Lần này Vương thị không dám phát tùy tiện phát biểu bình luận ngay, sau khi suy nghĩ một chút mới nói:” Con dâu hiểu, như thế bên nhà ngoại làm ầm ĩ, Lương phu nhân sợ ném chuột vỡ đồ, vừa muốn chỉnh đốn cô cháu họ, vừa không muốn con trai chịu tội, hôm nay mẹ tới, nói chuyện khuyên bảo, Lương phu nhân mới xuống nước …Có điều, ha ha, như vậy khi vào cửa, ngày tháng sau này cái Tư há có thể trôi qua tốt lành?”

Lão phu nhân nhớ tới dáng vẻ Lương phu nhân, ngực không nhịn được một hơi giận nổi lên, mà Vương thị lại ở chỗ này hả hê, liền trầm giọng quát:”Con đừng vội chê cười cái Mặc, mau xem lại cái Như đi!”

Nghĩ đến Như Lan, Vương thị nhịn không được viền mắt lại đỏ, rơi lệ nói: “Vốn dĩ thật tốt, nhưng là bây giờ… , kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tìm con rể, đâu nói là tìm được, nhiều nhà quan phú quý; có thể nói khó tìm mà cũng không dễ tìm, đều không biết gốc rễ, đơn giản một chút thì lại không có căn cơ, hôm nay con dâu hoàn toàn không có chủ ý gì, xin lão phu nhân hãy chỉ điểm.”

“ Con đó…” Lão phu nhân vịn tay tháp ngồi thẳng người, vỗ vỗ vai Vương thị, than thở: “Chuyện Như Lan đúng là sai lầm, con rể phải chọn cẩn thận, cũng không thể ăn trong bát nhìn trong nồi, đây không phải kết thân gia mà là kẻ thù!…Còn chị gái tốt của con nữa!”

Lão phu nhân nặng nề vỗ trên tay vịn, sắc mặt lộ vẻ giận dữ: “Cha con thằng Bách thay họ Khang xuất ra ít nhiều sức lực, con trai nó cầu quan, hôn sự con gái nhà nó, đều cầu đến chúng ta, chúng ta đều thành tâm thành ý thay bọn họ suy nghĩ, nó lại trở mặt! Sau lưng cạy tường nhà cháu gái ta (tức là đâm sau lưng đó)! Xem họ Thịnh coi tiền như rác sao! Thế cũng thôi đi, hôm nay con là con dâu họ Thịnh, sau này…” Lão phu nhân chỉ vào Vương thị, quát:” Sau này ngoại trừ ngày lễ tết, cô và họ Khang ít lui tới thôi.”

Nói về chị ruột, Vương thị trên mặt cũng nóng hừng hực, lão phu nhân nói rất có lý, thua thiệt vẫn là con gái mình, Vương thị cũng hùa theo quở trách Khang gia vài câu.

Mắng xong, thở ra một hơi, lão phu nhân cảm thấy nhuận khí, phất tay một cái nói: “Được rồi, hôm nay vợ thằng Bách giúp con quản lý nhà cửa, con cũng đừng cả ngày đau ốm bệnh tật, mau dưỡng thân thể cho tốt, thu xếp hôn sự cho cái Như; ta cũng đi xem có mối nào hợp ý. Con không cần gấp, lúc này con gái cập kê, không thể qua loa, phải chọn thật tốt, quan trọng là… nhân phẩm tốt!”

Đề tài này Vương thị thích nghe nhất, lập tức gật đầu như giã tỏi, thấy lão phu nhân có ý xuống tháp, nhanh chóng ngồi dậy, vô cùng hiếu thuận giúp lão phu nhân mang giày. Lão phu nhân vịn vai Vương thị mang giày xong, đợi Vương thị ngẩng đầu lên, lão phu nhân nắm cổ tay của nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, trầm giọng nói: “Lúc phủ Vĩnh Xương Hầu lại đặt lễ đính hôn, con cùng ta phải đón tiếp thật tốt, không được để xảy ra việc gì ầm ĩ, chỉ lúc cái Mặc thuận thuận lợi vào cửa, chuyện lúc trước mới có thể xóa sạch! Con sau này còn có thể có cháu chắt đầy đàn, không thể phá hủy danh tiếng, con có hiểu không?”

Vương thị rất không cam lòng, nhưng nghĩ đến ruột thịt của mình, liền cắn răng gật đầu, lão phu nhân buông lỏng tay, hòa hoãn nói: “Đồ cưới con cũng không cần lo lắng, lúc trước lão gia để sản nghiệp cho dì Lâm đều giao cho ta, ta chia đều cho thằng Phong với cái Mặc, đợi lúc cái Mặc ra cửa, ta làm bà nội theo thường lệ cho thêm một nghìn lượng bạc.”

Vương thị số học rất tốt, hơi tính toán một chút, phần đồ cưới này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, vừa không qua măt Hoa Lan, cũng không đến mức mất mặt trước phủ Vĩnh Xương Hầu, bản thân mình chỉ cần lo tiệc rượu là được, liền rất vui lòng đáp ứng.

Lão phu nhân nhìn Vương thị hết thảy đều ưng thuận, rất là thoả mãn: “Mấy ngày trước đây vợ thằng Bách xử lý Lâm Tê các, từ chủ tử đến chỗ hạ nhân thu thập được rất nhiều vàng bạc trang sức, chuyện này cái Mặc đúng là làm liên lụy cái Như, liền cho nó thêm tư trang đi.”

Vương thị điểm này vẫn tinh ý, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt tươi cười, trên miệng như bôi mật nói: “Nghe mẫu thân nói, cái Như với Minh Lan suốt ngày ở cùng một chỗ, sao có thể thiếu cái Minh, hai chị em nó một người mỗi người một nửa; cái Minh lại sắp cập kê, rất cần vài bộ đồ mới, trở lại con phải đi Thiên Y các đặt may, còn có kim bảo đồ trang sức cũng không thể thiếu …”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Từ chương này trở đi, ba cô Lan rất nhanh đều được gả đi, phong ba cũng sẽ nổi lên ở quyển thứ ba, sau đó bắt đầu từ quyển thứ tư, là cuộc sống sau kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play