Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Đại hòa thượng cách mình càng ngày càng gần, Dư Gia Đường đã nghĩ, nếu Đại hòa thượng say rượu định như vậy như vậy với mình, thì anh nên phản kháng như thế nào, là kiên định cự tuyệt, hay là uyển chuyển cự tuyệt một chút, hay là……

Nhưng mà còn chưa chờ anh nghĩ xong, khoảng cách từ mặt Đại hòa thượng đến mặt anh đã không đủ một cm.

Hắc báo vốn dĩ còn đang muốn “Kiên định cự tuyệt”, vậy mà lại theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Đợi một hồi lâu, Dư Gia Đường không cảm giác được bất cứ một động tĩnh gì, sau đó anh mở một con mắt, phát hiện Đại hòa thượng không biết từ khi nào, đã ngồi trở lại trên ghế đá, thần sắc nghiêm túc nhìn anh.

“Liên Hoa, ngươi có ghèn.”

Dư Gia Đường: “……”

“Rống, thật à? Được, xóa liền.”

…… Một trận xấu hổ trầm mặc.

“Liên Hoa, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về phòng nghỉ rồi.”

Dư Gia Đường yên lặng đi theo phía sau Đại hòa thượng, đi vào phòng, Dư Gia Đường đang muốn đi móc tấm che cửa sổ xuống, lại không ngờ nghe được Đại hòa thượng nói: “Hôm nay là mười lăm, đúng là thời điểm nguyệt hoa tốt nhất, ngươi hưởng hưởng ánh trăng sẽ có chỗ lợi đối với ngươi.”

Dư Gia Đường nhìn nhìn ánh trăng thông qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, tựa bạc tựa sương, trong ban đêm đặc biệt có loại đẹp mê huyễn.

“Chỉ là không che cửa sổ sẽ có muỗi.” Tuy nói thời tiết đã sớm chuyển lạnh, nhưng nếu muốn hoàn toàn không bị đám muỗi ảnh hưởng, thì còn phải qua mấy tháng nữa.

Đoạn Cảnh Huyền bỏ áo ngoài đi lên giường, “Ngươi cũng đâu phải báo bình thường, muỗi có lợi hại mấy cũng không cắn được da lông của ngươi.”

Dư Gia Đường ngẫm lại xác thật đúng là như thế, nhưng không biết có phải là do anh ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy lời này của Đại hòa thượng nghe ra có chỗ nào không đúng, đây là nói anh da dày? Exm?

“Lại đây, ta lau lau móng vuốt cho ngươi.”

Dư Gia Đường đi qua, được Đoạn Cảnh Huyền bế lên, cẩn thận dùng nửa cái khăn bố đặt trên đầu giường lau khô cho anh xong, Dư Gia Đường vừa định đi đến vị trí bình thường anh hay ngủ nằm xuống, Đoạn Cảnh Huyền đã cứ như cố ý mà kéo lấy hai cái chân sau của anh nâng lên, làm cho anh không thể không thuận thế mà ghé lên trên giường.

“Buông ra buông ra.” Dư Gia Đường đạp chân sau, chỉ cảm thấy hôm nay quan hốt phân giống như có bệnh mèo.

Đoạn Cảnh Huyền buông tay ra, mà Dư Gia Đường mới vừa đi được hai bước, liền lại bị y túm lấy chân sau kéo trở về.

Lặp lại như thế vài lần, Dư Gia Đường rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mà rống lên với y một tiếng: “Anh điên rồi à, không phải nói muốn ngủ sao?”

Hòa thượng nhìn hắc báo, tựa hồ không rõ làm sao nó lại đột nhiên táo bạo phẫn nộ như vậy.

Y nhìn nhìn hắc báo, lại nhìn nhìn hai cái chân sau của nó, tiếp tục duỗi tay, chẳng qua lần này không phải là kéo hắc báo trở về, mà là kéo hai cái đùi của nó ra, lộ ra bộ vị【 bíp ——】.

Dư Gia Đường choáng váng luôn, chưa từng gặp qua hòa thượng thanh tâm quả dục nào mà chơi lưu manh như vậy cả, chẳng lẽ làm ra loại chuyện không thể miêu tả này đối với một con báo, thì không tính là phá giới à?

Đèn dầu trong phòng đã tắt, nhưng ánh nến gần giường thì vẫn còn sáng lên.

Hòa thượng nhìn chằm chằm nơi đó của hắc báo vài lần, sau đó nhíu mày, như là đang rất nghi hoặc hỏi: “Liên Hoa, vì sao ngươi lại là báo đực? Bình thường tính tình hung dữ, lại còn thông minh thì phải là báo cái mới đúng.”

Dư Gia Đường: Ha hả, trẫm là đực thật đúng là rất xin lỗi ha.

“Ai nói với anh vừa hung lại thông minh thì chính là báo cái? Anh từ chỗ nào đưa ra được cái kết luận này?”

Đoạn Cảnh Huyền trầm tư thật lâu rồi nói: “Không ai hết. Là ta tự mình đoán. Từ trên người những con báo ta đã từng thấy mà đoán ra.”

“Anh đã thấy qua rất nhiều con báo à?” Dư Gia Đường rất ngoài ý muốn.

“Không nhiều lắm……”

“Cũng chính là con hắc báo ngươi đó.”

Dư Gia Đường: “……”

Dư Gia Đường sâu sắc cảm giác được mình vừa bị chơi, duỗi chân liền tung một cú đá sau lưng, trực tiếp đá vào mặt hòa thượng.

Đoạn Cảnh Huyền “Mỹ tư tư” ăn một chân, sau đó ngã xuống giường.

Dư Gia Đường há hốc mồm, vừa rồi anh không dùng bao nhiêu lực mà.

Đang muốn đi qua nhìn xem tình huống của Đại hòa thượng, Dư Gia Đường đột nhiên nhớ tới thế giới nhiệm vụ trước đó, cái lần mà lão Nhiếp chơi anh kia, lập tức dừng lại động tác dựa qua.

Anh ngó trái ngó phải, cũng không cho rằng Đại hòa thượng ngày thường cứ như kim cương bất hoại, sẽ bị một chân của anh đá cho ngất xỉu. Đại hòa thượng mà mảnh mai như vậy à?

Nhưng mà Dư Gia Đường ở bên cạnh chờ ước chừng khoảng hai khắc, Đại hòa thượng vẫn cứ không tỉnh lại.

“Không phải chứ.” Dư Gia Đường có chút lo lắng đi qua, dùng móng vuốt ẩy đầu Đại hòa thượng một cái, sau đó nhanh chóng thối lui.

Đoạn Cảnh Huyền nhắm mắt không chút phản ứng.

Dư Gia Đường lại ẩy vài cái, đối phương vẫn cứ không có phản ứng.

“Đại hòa thượng, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại đi…… Tôi không dùng lực gì nhiều mà, sao lại ngất đi rồi?”

Dư Gia Đường vòng quanh phần đầu Đoạn Cảnh Huyền, vòng qua vòng lại, thường thường còn sốt ruột nâng móng vuốt lay lỗ tai tròn của mình.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên nhớ tới bầu rượu mà vừa rồi Đoạn Cảnh Huyền đã uống, chẳng lẽ là do hơi rượu lên, cho nên ngủ luôn?

Trong lòng đã có suy đoán, cuối cùng Dư Gia Đường cũng không còn sốt ruột như trước nữa. Bò nằm xuống ở bên người Đại hòa thượng.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên tới chỗ cao, nguyệt hoa như nước nghiêng đổ vào trong nhà, chiếu lên trên người Dư Gia Đường, không biết vì sao, làm trong thân thể anh vừa ngứa lại đau, còn nóng lên rất khó chịu, giống như có cái gì đang muốn từ bên trong phá vỡ ra ngoài vậy.

Dư Gia Đường nghĩ thầm, chẳng lẽ là khối thân thể này của anh xảy ra vấn đề gì?

Anh vội vàng kêu gọi Đại Vương ở trong ý thức: “Đại Vương mau ra đây, hiện tại anh thật là khó chịu, vừa ngứa vừa đau lại nóng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy……” Không đúng, hình dung thế này sao nghe cứ như trúng xuân dược vậy nè.

Lần này Đại Vương không có tùy kêu tùy đến mà xuất hiện nữa, mà là cách một hồi mới đi ra nói: “Ngư Đường đừng có gấp, em rà quét thân thể cho anh một chút đã.”

Không quá vài giây, trước mắt Dư Gia Đường đã hiện ra một cái giao diện giả thuyết, bên trên biểu hiện số liệu các hạng thân thể hiện tại của anh.

“Đậu mòe, chỗ số liệu này sao cứ như điên hết lên rồi vậy.” Không ngừng tăng tăng giảm giảm.

Đại Vương cũng chưa từng gặp qua loại tình hình này bao giời, mà trong những toạ đàm hệ thống mà nó từng tham gia, hình như cũng không hề nhắc tình huống cùng loại.

“Ngư Đường, em đi liên hệ với ngoại viện hỗ trợ, trong mấy công năng gần đây mới mở, có một cái chính là, nếu gặp được tình huống khẩn cấp hoặc là nghi nan, có thể xin sự giúp đỡ từ ngoại viện.”

Đại Vương mới vừa gửi tin tức đi, đã lập tức nhận được đáp lại.

Lúc này Dư Gia Đường đang khó chịu nằm ở trên giường, mà Đại hòa thượng cũng chẳng biết vì sao mà vẫn như cũ không tỉnh lại.

Đại Vương nhìn thấy ngoại viện có đáp lại, cũng bất chấp xem những tin tức khác của đối phương, vội vàng kết nối liên hệ giữa hai bên, đơn giản nói một lượt tình huống hiện tại của Dư Gia Đường.

“Đại nhân, ký chủ của tôi anh ấy bị làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện loại tình huống này? Hiện tại anh ấy an toàn chứ? Có thể có nguy hiểm gì hay không?” Đại Vương liên tục hỏi rất nhiều vấn đề.

Bởi vì công năng ngoại viện này vừa mới được mở ra, trước mắt đang kiêm chức làm công tác này nếu không phải là các bộ phận có địa vị tương đối cao, có kinh nghiệm quản lý giai tầng, thì cũng chính là một số ký chủ ưu tú.

Ngoại viện không có trực tiếp lộ diện, mà chỉ dùng số liệu ý thức của hệ thống trí năng để câu thông với Đại Vương: “Hiện tại cậu ta không có việc gì, sẽ xuất hiện loại tình huống này là bởi vì có quan hệ với đặc tính thân thể lần này của cậu ta.”

“Cứ phơi phơi ánh trăng nhiều chút là tốt thôi.”

Đại Vương lại định hỏi thêm chút cụ thể nữa, nhưng ngoại viện không chịu nói: “Trong nhiệm vụ này nếu các loại tin tức còn có cả một bộ phận công năng đều bị che dấu, thì tôi cũng không thể nói cho các cậu quá nhiều được. Cậu chỉ cần biết cậu ta không có bất cứ nguy hiểm nào là được rồi.”

Nói xong, không đợi Đại Vương tiếp tục hỏi, ngoại viện đã tự động cắt đứt liên hệ.

Tiếp theo bên phía Đại Vương thu được tin nhắn nhắc nhở từ bên ngoại viện gửi tới, để nó chấm điểm phục vụ nhân công lần này.

Đại Vương đang định chấm cho đối phương điểm kém, lại nhìn thấy được một hàng chữ X đại đại từ chỗ danh hiệu nhân viên công tác!

X? Chính là X đã mang ra vị ký chủ trâu nhất kia sao? Siêu cấp minh tinh trong giới hệ thống, X mà nó thương thầm trộm nhớ lại không thể tới tới?

Ngay tại thời điểm Dư Gia Đường đang thống khổ muốn đâm tường, Đoạn Cảnh Huyền rốt cuộc cũng khôi phục ý thức, y thấy được hắc báo không ngừng quay cuồng ở trên giường, thống khổ gầm nhẹ, trên gương mặt luôn luôn trấn định không khỏi biến sắc.

“Liên Hoa, ngươi đau ở chỗ nào?” Đoạn Cảnh Huyền vừa hỏi vừa dùng tay kiểm tra thân thể hắc báo, còn thử truyền Phật khí trên người cho hắc báo.

Y biết nguyệt hoa mười lăm giúp rất nhiều đại yêu tiểu yêu tăng tiến tu vi, gia tăng cơ hội đột phá bình cảnh, lại không nghĩ rằng, hắc báo sẽ……

Đang lúc tay y sờ đến ngực bụng hắc báo, hắc báo đột nhiên há mồm hét lớn một tiếng, phát cuồng đẩy ngã Đoạn Cảnh Huyền, đè ở trên giường.

Trong lòng Đoạn Cảnh Huyền cả kinh, xoay người lại đè hắc báo ở dưới thân, hô to với nó: “Liên Hoa! Nhìn rõ ràng ta là ai!”

Ngay khi đôi mắt Đoạn Cảnh Huyền đang kinh nghi bất định thì, hắc báo bị y đè ở dưới thân, thân thể nó bắt đầu xảy ra biến hóa……

“Đại hòa thượng…… Tôi rất khó chịu, có phải tôi sắp chết rồi không……”

Thanh âm lần này, không phải tiếng hô của loài báo nữa, mà là một giọng nam thiếu niên mang theo chút khàn khàn, âm sắc đặc biệt đặc thù dễ nghe, làm người vừa nghe liền hơi hơi muốn cứng lại một chút, là cái loại mang theo tôn kính.

Có lẽ là do lúc trước, năng lượng của Phật tửu mà Đoạn Cảnh Huyền uống vẫn còn chưa tan hết, hành vi của y đã không còn cổ hủ tự kiềm chế như xưa nay nữa.

Đoạn Cảnh Huyền nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen trần trụi trên giường một lúc lâu, ở trong lòng đọc thanh tâm kinh mấy lượt, cuối cùng vẫn nâng nửa người trên nóng bỏng mềm nhũn của thiếu niên dậy, ôm vào trong ngực.

“Liên Hoa, đừng sợ, chỉ là hóa hình mà thôi, không vấn đề gì.”

Nhưng mà y vừa dứt lời chưa được bao lâu, đã cảm thấy trên cổ mình bị phun ra một trận hơi thở ấm áp, tựa hồ còn mang theo một loại bí hương nói không nên lời, giống như đàn hương, lại giống như thanh hương Phật liên trong hồ trên đỉnh Linh Phật Sơn kia vậy.

“Liên Hoa……”

Đêm khuya, thanh âm trầm thấp của tăng nhân ẩn hàm áp lực khắc chế.

Mà người ghé vào trên đầu vai y thì lại không hề phát hiện chút nào, thậm chí còn tưởng rằng mình vẫn còn là hắc báo, theo thói quen vươn đầu lưỡi, liếm liếm cổ tăng nhân, nhưng bởi vì nguyên nhân góc độ, giờ đã không phải là liếm ở bên gáy nữa, mà là liếm đến hầu kết nhô lên của y……

……

Hôm sau lúc Dư Gia Đường tỉnh lại, toàn bộ báo đều có chút không tốt lắm.

Cả người đều đau, thể xác và tinh thần đều mệt, chỉ muốn ngủ.

Duy nhất tương đối được an ủi chính là, bình thường vào lúc này, Đại hòa thượng đều sẽ bắt anh dậy niệm kinh, hôm nay vậy mà lại buông tha anh, không có bảo anh dậy.

Dư Gia Đường nằm liệt trên giường giả chết, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà ký ức chỉ dừng lại chỗ Đại hòa thượng nhuốm hơi rượu lên choáng rồi ngủ mất, sau đó, có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.

Anh cứ cảm thấy đằng sau đã xảy ra chuyện gì đó không nên xuất hiện.

Hôm nay Đoạn Cảnh Huyền không hề tiếp đãi bất cứ một người tới bái phỏng nào, cũng không hoá duyên, chỉ ra cửa mua một ít đồ liền trở về.

Dư Gia Đường nhìn lên vừa thấy được thịt lừa nướng trên tay y thì tinh thần lập tức vực dậy hơn một trăm phần trăm.

“Là thịt lừa nướng ở cửa hàng Triệu ký đó sao?”

“Phải, còn nóng, ăn đi.”

Dư Gia Đường thò qua tay hòa thượng hốt phân, một miệng ngoạm xuống, toàn bộ thịt nướng cùng cả nửa bàn tay của hòa thượng, đều bị nhét vào trong miệng, đầu lưỡi ướt nóng thô ráp của anh vòng quanh ngón tay khớp xương rõ ràng của Đoạn Cảnh Huyền liếm một lượt, sau khi đã liếm hết vị thịt trên đó, mới dịch miệng ra, chuyên tâm ăn thịt nướng.

Thần sắc trên mặt Đoạn Cảnh Huyền không thay đổi đi đến chậu nước bên cạnh rửa rửa tay, làm như lơ đãng hỏi:

“Liên Hoa, tối hôm qua ngủ có an ổn không?”

Dư Gia Đường ăn xong một miếng, há miệng ra quát: “Không biết. Đêm qua hình như tôi ngủ có chút sớm, sau khi anh say, tôi cũng ngủ luôn, sau đó…… Không có ký ức gì cả. Chẳng lẽ sau đó anh tỉnh lại phát hiện tôi mộng du sao?”

Đoạn Cảnh Huyền xoay người lại, vê Phật châu chậm rãi đi về phía hắc báo trên giường.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đêm qua quả thật là ta có tỉnh lại, chẳng qua lúc ấy hiệu lực Phật tửu còn chưa tan, hành sự khác với xưa nay, sợ chọc ngươi không vui.”

“Ngươi không nhớ rõ cũng tốt.”

Editor có lời muốn nói: Hửm? Rốt cuộc anh (có) làm gì thằng bé (không) mà bảo không nhớ cũng tốt vậy?

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play