“Ngồi trong chiếc xe sau là ai?” Nhiếp Liệu trầm giọng hỏi.
Hiện tại dưới tình huống không rõ, tùy tiện vươn đầu ra xem chiếc xe đằng sau là rất nguy hiểm. Đợi ở trong xe, ít nhất thân xe và cửa sổ xe đều là chống đạn, không phải loại đạn kích cỡ đặc biệt thì căn bản là không thể xuyên qua nổi thân xe này.
“Hình như là đại thiếu, tam thiếu cùng tiểu thư Nhiếp Toàn.” Triệu Thế Đường nói.
“Đâm vào xe của chúng ta chính là chiếc xe đằng sau kia, nói như vậy tức là...” Nửa câu sau Trâu Minh không có nói tiếp.
Nhiếp Liệu biết gã muốn nói cái gì, lại không ủng hộ. Nhiếp Lâm thì khỏi cần nhắc, Nhiếp Tiêu không có cái lá gan này, mà Nhiếp Toàn cũng không có dã tâm đó. Hai người bọn họ đều không phải là người thích tìm đường chết đến mức lấy trứng chọi đá với Nhiếp Liệu.
Còn nữa, giữa bọn họ cũng không có khúc mắc thù hận gì, tương phản, khi Nhiếp Tiêu cũng Nhiếp Toàn còn nhỏ, vẫn có vài phần thân thiết với Nhiếp Liệu.
Chiếc xe phía sau đâm càng ngày càng thường xuyên hơn, tốc độ dòng xe cộ di động cũng nhanh hơn. Trâu Minh vội lùi xe ra sau một chút, chuẩn bị ngay tại lúc chiếc xe đằng sau lại lần nữa đụng tới, đột nhiên giẫm chân ga một cái, điều khiển xe chạy ra ngoài.
Việc lớn như tế tổ ở bên ngoài thế này, bên cạnh Nhiếp Liệu khẳng định là không chỉ có mỗi mình hai người Trâu Minh cùng Triệu Thế Đường đi theo. Vừa rồi do dòng xe cộ quá chen chúc, nên đoàn xe đi theo bảo hộ đã bị tách ra, xe của những người khác không có biện pháp nào để đúng lúc đuổi tới chỗ Nhiếp Liệu.
Dòng xe cộ vừa tan đi, đoàn xe đi theo bảo hộ đã lập tức đuổi tới chung quanh Nhiếp Liệu trong thời gian ngắn nhất, bảo hộ xe hắn kín mít. Rồi sau đó chiếc xe vừa đâm xe của Nhiếp Liệu kia, chẳng biết vì duyên cớ gì, đường lái xe đột nhiên quỷ dị đi. Hoặc có thể nói là đang quay loạn, có mấy lần thiếu chút nữa là đã chạy ra khỏi làn đụng vào người đi đường rồi.
“Chiếc xe kia xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Triệu Thế Đường xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy chiếc xe kia đang chạy một đường cong hình chữ S ngay trên đường.
Nhiếp Liệu cũng nhíu mày nhìn qua, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm chiếc xe kia một hồi, đột nhiên nói với Triệu Thế Đường: “Cậu hạ cửa sổ bên cạnh cậu xuống một chút.”
“Ngũ gia, vẫn còn chưa biết được bên ngoài có còn gì bất lợi cho ngài nữa không.” Trước kia lúc tế tổ, Nhiếp Liệu cũng không phải là chưa từng bị ám sát bao giờ, bị bắt ra cơ bản đều là nội quỷ.
“Không có việc gì.” Nhiếp Liệu lại thúc giục y một câu.
Triệu Thế Đường chỉ đành phải hạ cửa sổ xuống một nửa khung.
Nhiếp Liệu nhìn qua phía bên kia vài phút, cuối cùng duỗi tay đỡ trán nói: “Cái thứ hỗn trướng kia vậy mà lại thật sự chạy tới!”
Triệu Thế Đường cùng Trâu Minh đều sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại: “Là Đại Mao chạy tới?”
Động vật họ mèo thật đúng là lợi hại, hơn mười mấy dặm, nói đuổi theo liền đuổi theo.
“Nhưng vậy cũng không thích hợp, xe kia chạy một đường thành như vậy, không có khả năng vẫn luôn là Đại Mao lái xe chứ?”
Nhiếp Liệu còn đang quan sát tình hình bên trong chiếc xe cách đó không xa.
“Đương nhiên không phải.” Trên mặt Nhiếp Liệu không có biểu tình gì: “Tài xế trên xe kia có vấn đề, Đại Bảo đang ngăn cản gã.”
Còn Đại Bảo làm thế là vì ai, không nói cũng rõ.
“Quay đầu, chạy qua đó.”
“Vâng, Ngũ gia.”
Dư Gia Đường vốn dĩ là muốn ngồi xổm trên đỉnh xe của Nhiếp Lâm cùng chị gái nhỏ Nhiếp Toàn, đáp nhờ một đoạn đường. Lại không hề nghĩ tới rằng mới vừa lên xe đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ không khéo.
Tài xế trên xe này hình như không thích hợp lắm, mặt khác ba vị thiếu gia tiểu thư Nhiếp gia lại đều đang hôn mê. Chỉ có mỗi mình tài xế là đang đặc biệt hăng máu gà mà lái xe, lại còn đâm về phía cái xe mà lão Nhiếp nhà anh đang ngồi nữa!
Xúc phân bị khi dễ như vậy, đây đương nhiên chính là việc mà mèo không thể nhẫn nhịn được rồi. Dư Gia Đường lại dùng một bút giá trị sủng ái thay đổi thành lượng lớn điểm thuộc tính sức lực, cùng điểm thuộc tính cường hóa thân thể tổng hợp. Tăng lực lượng cùng cường độ thể chất lên mấy lần xong, lợi trảo của Dư Gia Đường, mấy móng vuốt liên tiếp roạt xuống liền cắt qua pha lê chống đạn.
Sau khi thân thể được cải tạo tăng mấy hạng thuộc tính lên gấp bội, lực công kích hiện tại của Dư Gia Đường, tại thời điểm bùng nổ, cũng phải hơn xa súng đạn nhiều.
Dư Gia Đường thấy tài xế kia đang muốn vươn tay ra đi lấy vũ khí, anh đương nhiên là không thể để cho đối phương thực hiện được rồi. Vì thế nhảy vào trước một bước, một ngụm cắn xuống trên tay tài xế!
Tài xế kia tức khắc bất chấp luôn cả tay lái, vội vàng móc một thanh chủy thủ từ trong ngực ra liền muốn thọc lên trên người Dư Gia Đường!
Dư Gia Đường né tránh công kích của gã, đang muốn phản kích, lại nhìn thấy người trong xe chĩnh đang tiến về phía xe bên này, tức khắc cả kinh đến lông mèo dựng thẳng.
“Ngũ gia, nếu không thì để tôi đi lên xem trước, nếu như không có nguy hiểm gì thì ngài hẵng qua?”
Nhiếp Liệu không có nói nữa, sau khi bảo gã chạy xe tới gần chiếc xe kia, liền đi thẳng xuống dưới.
Ngay sau đó đoàn xe đi theo bảo hộ cũng dừng lại ở xung quanh bọn họ.
Thời điểm Nhiếp Liệu đi qua nhìn về phía trong xe, tài xế đang bất tỉnh nhân sự ghé mặt trên tay lái. Nhiếp Tiêu, Nhiếp Lâm còn có Nhiếp Toàn ngồi ở đằng sau xe thì vẫn hô hấp vững vàng, hẳn là chỉ hít phải thuốc nên tạm thời hôn mê.
Mà ở trên vị trí ghế phụ, một con mèo lớn lấm tấm hoa văn cây cọ đang bò nằm ở chỗ kia, chôn đầu, cùng chơi với hắn trò “Mình hổng nhìn thấy bạn thì bạn cùng hổng nhìn thấy mình”.
“Đại Bảo.” Nhiếp Liệu kêu một tiếng.
Trong lòng Dư Gia Đường run lên, nhanh chóng chôn chôn đầu lại thêm hai cái móng vuốt vào giữa khe hở.
Nhiếp Liệu mặt không biểu tình, vươn tay vói vào từ ngoài cửa sổ xe nát bươm, mở cửa xe, sau đó một tay ôm lấy mèo lớn từ trên vị trí ghế phụ ra. Thời điểm bị bế lên, Dư Gia Đường còn chưa từ bỏ ý định mà duỗi chân đạp.
Thiệt tình là có chút lúng túng. Lúc này nếu như không phải là đột nhiên xuất hiện chuyện bị tập kích, làm sao Dư Gia Đường có thể bị bại lộ cơ chứ, ít nhất phải sau khi theo tới đến núi Thanh Đài thì mới hiện thân được.
Nhiếp Liệu thấy anh đến lúc này rồi mà vẫn còn không thành thật, liền duỗi tay chụp hai bàn tay lên trên mông anh.
“Mấy lời lúc trước ba đã dặn dò con, con toàn coi như là gió thổi bên tai hết có phải không?” Nhiếp Liệu nhìn chằm chằm tai nhọn của mèo lớn.
Hoài nghi đôi lỗ tai này kỳ thật chỉ là bài trí trên người mèo lớn mà thôi.
“Ngao...” Không phải.
“Vậy sao con lại không thành thật ở yên trong Nhiếp trạch hả?”
Dư Gia Đường đúng lúc trần tình với lão Nhiếp nhà anh một phen: “Tui lo lắng cho anh mà, tựa như lúc anh không nhìn thấy tui, cũng sẽ lo lắng không phải sao?”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị mèo lớn liêu một phen Nhiếp Liệu: “...”
Không cách nào phản bác.
Bởi vì vừa rồi lúc hắn ở trên xe, cũng đang vẫn luôn nghĩ tới mèo lớn ở Nhiếp trạch. Chẳng sợ biết rõ chỉ cần anh ở Nhiếp trạch thì cơ bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng vẫn cứ nhịn không được mà nghĩ về nó.
Loại cảm tình này đối với Nhiếp Liệu mà nói thì là tương đối xa lạ, hắn có chút mất tự nhiên mà banh mặt nói: “Ba lo lắng cho con làm cái gì? Lo lắng con không thể bay lên trời sao?”
Nhiếp Liệu không lại nhiều lời với mèo lớn trong lòng nữa, bảo người chuyển dời ba người ở hàng sau chiếc xe kia đến trên một chiếc xe khác. Còn chiếc xe với cả tài xế trong xe thì đều mang về Nhiếp trạch cùng nhau, đợi tế tổ qua đi sẽ cùng nhau điều tra.
Dư Gia Đường giãy dụa từ trong lồng ngực Nhiếp Liệu đi ra, nhảy đến trên mặt đất.
“Con đây là lại muốn làm cái gì nữa?” Trong lòng Nhiếp Liệu trống rỗng, không khỏi nhíu mày mở miệng hỏi.
“Chung quanh đây nhiều người như vậy, hai chúng ta ít nhất cũng phải chú ý một chút.” Loại chuyện ấp ấp ôm ôm thế này, thời điểm ít người rồi lại làm cũng không muộn.
Nhiếp Liệu thật đúng là không nghĩ tới, mèo lớn ở Nhiếp trạch chỉ hận không thể mọc ra từ trên người hắn, vừa ra khỏi cửa vậy mà liền biến thành mèo ngượng ngùng.
“Nhanh chóng đi lên trên xe đi, thời gian không còn nhiều lắm rồi, cách núi Thanh Đài còn có một đoạn đường nữa đó.” Nhiếp Liệu dùng chân đẩy đẩy mông anh.
Động tác này nếu như làm ở thời điểm ít người, Dư Gia Đường cũng không ngại, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, thân là linh miêu anh không khỏi cảm thấy tôn nghiêm của miêu chủ tử đã bị mạo phạm. Vừa định quay người lại cho xúc phân một cái móng vuốt, kết quả là trong nháy mắt vừa quay đầu, đồng tử mắt mèo liền đột nhiên co chặt. Ngay sau đó đột nhiên dùng sức đâm về phía Nhiếp Liệu, đẩy hắn lui lại ước chừng cũng phải xa năm sáu mét.
Nhưng mà khoảng cách giữa chiếc xe đằng sau cấp tốc đâm về phía này cùng với mèo lớn đã cực kỳ gần. May mà thân thể Dư Gia Đường phản ứng cực nhanh, một cái lắc mình liền nhảy đến trên mui xe, tiếp theo ba bước chạy nhảy tới đỉnh xe, sau khi rơi xuống đất lại chạy về phương hướng Nhiếp Liệu.
Tài xế trong xe vừa rồi đã tỉnh lại từ trong hôn mê, vốn định mạo hiểm một lần cuối cùng ý đồ đâm chết Nhiếp Liệu, lại không nghĩ tới kết quả vẫn là thất bại. Khi đang muốn dùng lưỡi dao giấu ở trong quần áo để tự sát, bị hộ vệ thiếp thân của Nhiếp gia đúng lúc đuổi tới ngăn lại.
Tài xế kia bị áp giải tới trên một chiếc xe khác, được vài người trông giữ nghiêm ngặt, mấy chiếc xe đi cùng một đường trục xuất gã trở về Nhiếp trạch.
Nhiếp Liệu nghĩ đến một màn vừa rồi kia, liền cảm thấy kinh hãi, không phải kinh hãi vì chính mình thiếu chút nữa đã bị đụng vào. Mà là kinh hãi vì, nếu vừa rồi mèo lớn mà phản ứng hơi chậm một chút thôi, nói không chừng đã bị xe nghiền chết ngay đương trường rồi!
Đoạn đường còn lại đi đến núi Thanh Đài sau đó, Nhiếp Liệu không lại mở miệng nói chuyện lần nào, chỉ là cánh tay ôm Dư Gia Đường rất chặt.
“Đại Bảo, về sau đừng lại làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy.” Lúc sắp xuống xe, Nhiếp Liệu giống như thở dài mà nói nhỏ bên tai anh.
Dư Gia Đường liếm liếm mu bàn tay hắn: “Không nguy hiểm, bởi vì tôi biết tôi có thể né tránh.” Cho dù là trốn không thoát, cũng vẫn cứ muốn cứu anh.
Nhiếp Liệu cúi đầu hôn hôn chóp mũi ướt át của anh. Hắn biết rõ có đôi khi Đại Bảo sẽ phá lệ cố chấp, tại trong sự kiện này, hắn cùng Đại Bảo vĩnh viễn là không có khả năng đạt thành nhất trí.
Hắn không muốn để Đại Bảo chịu nửa điểm nguy hiểm nào, mà ý tưởng của Đại Bảo hẳn cũng là giống vậy.
Địa phương Nhiếp thị tế tổ là ở sườn núi núi Thanh Đài, nơi đó có xây dựng tổ từ của Nhiếp gia.
Trong quá trình tế tổ là không thể có người ngoài tới gần, cho nên những ai không phải là con cháu Nhiếp gia thì đều bị lưu lại dưới chân núi.
Nhiếp Tiêu ở trên xe bị ám toán, sau khi tỉnh lại sắc mặt vẫn luôn không tốt lắm, thẳng đến khi bắt đầu tế tổ, mới hòa hoãn lại một ít. Lôi kéo Nhiếp Lâm, đại biểu cho nam đinh trẻ tuổi của Nhiếp gia đi theo phía sau gia chủ Nhiếp Liệu.
Phía sau là các trưởng bối Nhiếp gia được phân thành dòng bên, còn có nữ nhi Nhiếp gia chưa xuất giá.
Nhiếp Liệu rút một cây hương dài trong hộp nhang trên bàn thờ, châm hương khom lưng ba cái. Mà những người Nhiếp gia phía sau lại theo đó mà quỳ xuống lạy, dập đầu với tổ tông.
Bên cạnh còn có tư lễ* đang chủ trì toàn bộ nghi thức tế tổ.
*tư lễ: người chủ trì trông coi buổi lễ.
Núi Thanh Đài là ngọn núi chưa bị khai phá, dấu chân không nhiều lắm, chỉ có một ít thôn dân ở dưới chân núi, ngẫu nhiên cũng sẽ đi lên săn bắt gà rừng thỏ hoang.
Mỗi năm Nhiếp Liệu đều phải định kỳ tới nơi này ở một thời gian, cũng không hẳn là quy củ tổ tông cái gì. Chỉ là truyền thống mà các thế hệ trước lưu truyền cho tới nay mà thôi, cho dù không tới thì cũng không sao cả.
Nhiếp Liệu cùng mấy người hậu bối trẻ tuổi Nhiếp gia ở trên núi Thanh Đài khoảng nửa tháng, mới động người trở về.
“Lão Nhiếp, khi nào chúng ta lại đến chỗ này ở một đoạn thời gian đi.” Dư Gia Đường thương lượng với Nhiếp Liệu.
Nhiếp Liệu biết gia hỏa này là đang thòm thèm mấy món ăn thôn quê trên núi Thanh Đài: “Con xác định? Ba chỉ sợ con mà lại tới đây ở thêm vài lần nữa, sẽ béo đến siêu thoát khỏi giống loài linh miêu đấy.” Lúc này mới chỉ qua nửa tháng, eo bụng của mèo lớn đã thô ra một vòng lớn rồi.
Linh miêu am hiểu leo trèo nhảy nhót, nếu nó cứ tiếp tục béo theo cái tốc độ này, thật sự vẫn không biết xấu hổ mà nói chính mình là linh miêu à?
Dư Gia Đường vội vàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, ngó trái ngó phải cũng không thấy được bản thân có chỗ nào béo. Rõ ràng là vẫn thon thả cân xứng, dáng người mạnh mẽ giống y như lúc trước cơ mà.
“Anh đừng hù tui, tui béo hay không, bản thân tui chẳng lẽ không cảm giác được sao?”
“Tui cảm thấy tui vẫn giống như trước kia mà, dáng người nhanh nhẹn nè, không tin tui làm mẫu cho anh một chút.”
Dư Gia Đường lui về phía sau hai bước, vọt về phương hướng vách núi phía trước tựa như một cơn gió, cọ cọ cọ bò lên trước được ba bốn mét...
Nhiếp Liệu khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Dư Gia Đường kiên trì một hồi, vẫn là nhịn không được mà xin tha: “Lão Nhiếp, nhanh nhanh tới đón tui, tui bám không nổi nữa rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT