Nhiếp Lâm há mồm gào hai tiếng, đã bị Dương thúc nửa dỗ nửa cường mang đi, lúc ra cửa còn lưu luyến mỗi bước đi, nhìn Đại Mao của cậu nhóc. Đừng nhìn Nhiếp Lâm là một cái túi nước mắt, nhưng một chút cũng không ngốc, từ nhỏ lại lớn lên trước mặt Nhiếp Liệu. Lớn như vậy rồi hành vi chuẩn tắc chỉ có duy nhất một cái ⸺⸺ không thể chọc Ngũ thúc tức giận.

... Sau khi gặp được Đại Mao, lại nhiều thêm một cái, không thể chọc Đại Mao tức giận.

“Ngũ gia, ngài cẩn thận chút. Lúc trước con linh miêu này vẫn luôn là hoang dã, tam thiếu nuôi nó ở núi Đại Hưng An hơn nửa năm, lúc nó đối diện với người, mới thoáng không có tính công kích như cũ nữa...” Ngài ngàn vạn lần phải kiềm chế chút. Trâu Minh thấy Nhiếp Liệu muốn đi qua, nhanh chóng nhắc nhở.

Tốc độ đến gần của Nhiếp Liệu không mau, thậm chí có thể nói là chậm, Dư Gia Đường không tự giác mà cong sống lưng lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ ô ô tựa như tiếng ngáy của loài thú.

Dư Gia Đường cũng không muốn như vậy, là thật sự không thể khống chế bản năng được, khí thế trên người Nhiếp Liệu rất bức nhân, làm anh cảm giác thấy nguy hiểm. Thế giới trước từ nhỏ Thịnh Tranh đã cùng anh ở bên nhau, tự nhiên là không có sự phiền nhiễu này, nhưng ở thế giới này...

Anh không có quên quan hốt phân, nhưng hiển nhiên quan hốt phân đã không còn nhớ rõ anh nữa.

Theo Nhiếp Liệu càng ngày càng tới gần, Dư Gia Đường gắt gao chịu đựng xúc động muốn lui về phía sau tránh đi. Anh biết đây là một cơ hội tốt để lấy được hảo cảm của quan hốt phân.

“Ngũ gia!” Trâu Minh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, tay sờ về vị trí giắt súng đằng sau thắt lưng, chuẩn bị vừa có dị động liền sẽ tùy thời đánh gục con linh miêu kia.

Nhiếp Liệu dừng chân lại tại vị trí cách linh miêu còn có hai mét, đứng yên đối diện với con linh miêu đang ngồi trên bàn cơm, như là đang chờ đối phương chủ động tiến lên đây vậy.

Hai bên giằng co ước chừng có hơn mười phút.

Từ bề ngoài Nhiếp Liệu nhìn không giống như một người có kiên nhẫn, nhưng lại phá lệ rất có nhẫn nại đối với con linh miêu này.

Cũng có lẽ là vì tuy tư thái của con mèo lớn này rất hù người, rất có tính công kích, kỳ thật trong ánh mắt nhìn về phía hắn, lại không hề coi hắn như con mồi, ý đồ muốn nhào lại đây cắn xé một chút nào.

Ngay tại thời điểm Trâu Minh cho rằng Nhiếp Liệu sẽ từ bỏ tiếp xúc với con linh miêu này, con mèo lớn đang đi vòng quanh qua lại trên bàn lại đột nhiên động!

Trâu Minh theo bản năng nhanh chóng rút súng ra nhắm chuẩn linh miêu, đang muốn bóp cò, lại thấy Nhiếp Liệu xua xua tay với gã: “Thu hồi khẩu súng đi.”

“Ngũ gia! Nó...”

“Đừng vô nghĩa, thu hồi đi.”

Trâu Minh không dám cãi lời, đành phải một lần nữa giắt khẩu súng về sau eo.

Tình hình trước mắt đổi thành linh miêu đi bước một tới gần Nhiếp Liệu, Trâu Minh nhìn đến da đầu căng chặt, chỉ sợ giây tiếp theo liền sẽ phát sinh sự kiện huyết tinh nào đó. Thân thủ Ngũ gia tuy lợi hại, nhưng động tác của con người có đôi khi lại kém hơn động vật họ mèo lúc đi săn rất nhiều.

Linh miêu vẫn luôn đi đến cho đến lúc cách Nhiếp Liệu mấy chục cm thì mới dừng lại, sau đó ngay trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Trâu Minh, duỗi đầu qua cọ cọ trên đùi Nhiếp Liệu.

Từ đầu đến cuối, Nhiếp Liệu một chút động tác tránh né cũng không có, phảng phất như ngay từ đầu đã nhận định con linh miêu này sẽ không tổn thương đến hắn vậy.

Thật đúng là gặp quỷ, Trâu Minh nghĩ thầm.

Đây vẫn còn là con linh miêu hoang dã đã cắn chết mấy người muốn gây bất lợi với Nhiếp Lâm ở núi Đại Hưng An đó sao?

Lúc ấy gã chính là đã tận mắt nhìn thấy con linh miêu cực đói công kích những người đó nha.

Nói là “cứu” Nhiếp Lâm thì căn bản là không đúng, con linh miêu kia cũng chỉ là đang bắt giết con mồi mà thôi. Sau lại được Nhiếp Lâm phí tâm tư nuôi nhốt, chậm rãi thu liễm chút dã tính, nhưng cho đến nay vẫn không có ai có thể tới gần nó trong vòng nửa bước.

Mà hiện tại nó lại đang không ngừng cho phép Ngũ gia tiến vào phạm vi quanh thân, còn chủ động đi thân cận hắn. “Cho phép tới gần” cùng “Chủ động thân cận” này cũng không phải là một vấn đề đâu.

Nhiếp Liệu mặc linh miêu cọ vài cái trên người hắn, đợi đến khi nó ngẩng đầu, mới duỗi tay vuốt một phen trên đầu linh miêu: “Ngươi gia hỏa này, dám lau sạch hết đồ dính bên mép hả.”

Dư Gia Đường: ... Vậy mà lại bị quan hốt phân phát hiện mục đích của anh!

Linh miêu là một loài động vật phi thường chịu rét chịu đói, am hiểu leo trèo còn biết bơi lội, thời điểm đi săn cực kỳ có tính nhẫn nại.

Sau khi Nhiếp Liệu nhận Dư Gia Đường đến bên cạnh, cũng không có sủng anh giống như Nhiếp Lâm, không để cho anh làm cái gì hết. Mà là chuyên môn mang theo anh dọn đến ở trong một tòa biệt thự giữa lưng chừng núi, ngay cả một vòng núi chung quanh cũng mua đứt luôn.

Ngày thường linh miêu muốn ăn cái gì, thì cần phải tự mình đi săn, mỗi ngày còn phải đi theo Nhiếp Liệu từ trên núi xuống rồi ngược lại, còn phải bị huấn luyện bơi lội vân vân.

Dư Gia Đường ngoại trừ mỗi lần đi săn thì phải kéo dài một hồi ra, chuyện khác, chỉ cần là Nhiếp Liệu mở miệng, anh đều có thể hoàn thành rất tốt.

Nhiếp Liệu hẳn là muốn hoàn toàn nuôi quen anh, cho nên tất cả đồ ăn của Dư Gia Đường đều là thịt chín do hắn tự tay làm.

Có một lần Nhiếp Lâm nháo lại đây xem Đại Mao, còn mang theo rất nhiều thịt gà rán mà anh thích ăn tới. Kết quả đặt trên bàn nửa ngày, linh miêu chỉ lại gần ngửi ngửi, liền tránh ra, một chút cũng không ăn.

“Quan hốt phân thiệt là càng ngày càng có tâm cơ.” Dư Gia Đường nằm nằm ở trên sô pha to rộng, nhìn gà rán dụ người cách mình mấy mét, bày ở trên bàn. Ngửi mùi gà rán trong không khí, chỉ là bản năng thân thể khiến anh, bất kể như thế nào cũng không nhấc lên nổi dục vọng muốn ăn gà rán.

Hai đôi chân dài của Nhiếp Liệu giao nhau thanh thản ngồi ở trên sô pha đối diện, trong tay cầm một tờ báo chí đang xem.

“Ngũ thúc... có phải Đại Mao bị bệnh không, sao lại không ăn thịt?” Nhiếp Lâm thật cẩn thận hỏi.

Nhiếp Liệu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không bị bệnh, có thể là lúc nãy mới vừa ăn xong một con hươu bào, còn chưa quá đói.”

Nhiếp Lâm từng chơi đùa ở trên núi Đại Hưng An một đoạn thời gian, biết không ít động vật hoang dã, cũng gặp qua hươu bào. Lúc ấy cậu nhóc từng cho người bắt để chuyên môn nuôi nấng linh miêu.

“Không đúng nha Ngũ thúc, không phải Đại Mao nó đã rất lâu không ăn thịt tươi rồi sao?”

Nhiếp Liệu không muốn nói với người khác chuyện mình tự tay xuống bếp nấu cơm cho linh miêu, vì thế mặt không đổi sắc xả câu nói dối trước mặt cháu trai: “Hiện tại khẩu vị của nó rất bắt bẻ, đồ muốn ăn cũng không cố định.”

Dư Gia Đường dùng khóe mắt liếc liếc quan hốt phân một cái: “Cái nồi này vứt thật đúng là vừa nhanh vừa chuẩn.” Linh miêu khác chỉ ăn thịt, anh chính là mỗi ngày đều được uy đồ chay đồ thịt luân phiên. Toàn bộ thiên nhiên cũng không tìm ra con linh miêu nào không kén ăn hơn anh được đâu.

Nhiếp Lâm kỳ thật rất muốn hỏi, Ngũ thúc chú chừng nào thì trả Đại Mao lại cho cháu đấy? Không phải đã nói chỉ mượn bồi chú mấy ngày thôi sao?

Nhiếp Lâm cảm thấy hiện tại Đại Mao dường như đều sắp không quen biết cậu rồi, ngay cả đồ cậu uy cho cũng không ăn.

Kết quả tận đến lúc đi Nhiếp Lâm cũng chưa thể hỏi ra nổi, chỉ có thể héo bẹp xa xa mà nhìn Đại Mao một hồi, rồi đi theo Dương thúc rời đi. Cả tòa núi này đều là địa phương tư nhân của Nhiếp Liệu, hắn không mở miệng cho phép, ai cũng không thể ở lại chỗ này.

Trên đường trở về tâm tình Nhiếp Lâm thực trầm trọng, biểu tình trên mặt muốn khóc lại không khóc được. Dương thúc nhìn mà cũng rối rắm thay cậu nhóc.

“Tam thiếu, nếu không Dương thúc lại kiếm cho ngài một con khác nhé.” Loài động vật linh miêu này là không thể tự tiện nuôi nhốt, bởi vì chúng nó phi thường có tính công kích. Nhưng năm đó Nhiếp gia vốn chính là gia tộc làm ăn trái pháp luật mà nổi lên, không lo không nuôi được một con linh miêu.

Nhiếp Lâm vừa nghe thấy lời này liền hiểu rõ hết thảy, không chỉ có không được Dương thúc an ủi đến, ngược lại càng thêm thương tâm. Ngũ thúc sẽ không trả lại Đại Mao cho cậu...

Lúc này Dương thúc cũng không biết phải nên an ủi tiểu chủ nhân như thế nào, y cũng không nghĩ ra vì cái gì Ngũ gia lại coi trọng con linh miêu kia, còn giữ lại bên người.

Người khác không biết, nhưng y là bộ hạ lâu năm của Nhiếp gia, y biết rất rõ. Nhiếp Liệu không thích bất cứ thứ gì quá mức tiếp cận bản thân, bao gồm cả sủng vật.

Nhiếp Lâm rời đi không bao lâu, Nhiếp Liệu liền mang Dư Gia Đường đến bể bơi đi bơi lội.

Nhìn mèo lớn phịch ở trong nước bằng tư thế cổ quái, là một trong cái hoạt động giải trí mỗi ngày Nhiếp Liệu đều sẽ tiến hành.

Chờ dập dềnh lơ đãng đủ một giờ, Dư Gia Đường mới cả người ướt dầm dề bò lên trên bờ, chua xót nghĩ, lấy lòng Nhiếp Liệu cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Nhiếp Liệu vẫy tay bảo mèo lớn đến bên người mình, sau đó lấy ra một cái khăn tắm, cẩn thận chà lau lông tóc cho nó.

Dư Gia Đường được chăm sóc thực thoải mái, còn hất cằm lên, để Nhiếp Liệu cào cằm cho anh. Cũng chỉ có lúc này anh mới có thể cảm giác được một chút phúc lợi khi thân là miêu chủ tử.

“Đêm nay còn ăn bữa khuya không?” Chầu cơm bữa ăn khuya này là không cần mèo lớn phải đi săn.

Dư Gia Đường gầm nhẹ hai tiếng: “Muốn ăn. Gà vịt thịt cá tốt nhất là đều tới một lượt.”

Nhiếp Liệu đại khái cũng có thể hiểu được ý tứ anh muốn ăn bữa khuya, nhưng đằng sau khẳng định là nghe không hiểu.

Đừng nhìn Nhiếp Liệu chăm sóc linh miêu cẩn thận như vậy, tất cả mọi chuyện đều là tự tay làm lấy. Nhưng chỗ Dư Gia Đường lại chỉ có giá trị ăn ý là hơi động một chút, giá trị sủng ái của Nhiếp Liệu đối với anh vẫn còn là một quả trứng ngỗng.

Này có ý nghĩa, Dư Gia Đường vẫn chưa thể có được một chút tín nhiệm cùng thân cận nào trong lòng Nhiếp Liệu.

Nghĩ vậy, Dư Gia Đường liền cảm thấy mất mát.

Loại mất mát này cứ luôn liên tục cho đến khi, Nhiếp Liệu làm xong cơm cho anh.

Gà vịt thịt cá tất cả đều có!!

Dư Gia Đường kinh hỉ hai ba bước từ trên sô pha nhảy lên đến trên bàn ăn, rống to hai tiếng với quan hốt phân.

“Quan hốt phân tui yêu anh quá tui yêu anh moah moah!”

Nhiếp Liệu nhìn ra mèo lớn hưng phấn, bởi vậy trên khuôn mặt lạnh lùng cũng tựa hồ mang theo chút ý cười không thể nhìn ra. Không nghĩ tới bản thân nhất thời nổi ý làm mấy thứ, vậy mà chó ngáp phải ruồi đánh trúng tâm tư gia hỏa này.

Lúc trước Dư Gia Đường được Nhiếp Lâm nuôi đến trên người mọc ra cục mỡ béo, sau khi đi theo Nhiếp Liệu sinh hoạt một đoạn thời gian, những cục mỡ béo đó đều biến thành cơ bắp dẻo dai hết. Leo cây nhảy lên càng thêm nhanh nhẹn, thời điểm chơi đùa ở biệt thự, quả thực giống như mèo bay trong không trung vậy.

Nhiếp Liệu thấy anh thích nhảy nhót như vậy, đặc biệt cho người tìm một khoảng đất lớn đằng sau biệt thự, tạo một cái “Công viên trò chơi” cho anh. Bên trong có đủ loại núi giả tảng đá, cây cối cao to, còn có dòng suối nhân tạo, chuyên môn chứa nước tắm rửa chơi dùng cho mèo lớn.

Ngày thường Dư Gia Đường không hay vòng vo đi bên ngoài, nhàn rỗi không có việc gì, liền sẽ tới công viên trò chơi của mình chơi. Mỗi ngày Nhiếp Liệu nhất định sẽ rút ra một hai giờ đồng hồ, tới nơi này bồi mèo lớn giải trí.

Ở chung ước chừng khoảng gần nửa năm, giá trị sủng ái của Nhiếp Liệu đối với Dư Gia Đường mới có biến hóa.

Ngày đó Nhiếp Liệu bận việc ở bên ngoài đến tận khuya, trở về cũng không lên lầu rửa mặt, trực tiếp nằm ngủ ngay trên sô pha.

Dư Gia Đường ngậm cái thảm ngủ của mình qua đắp lên cho hắn.

Ngày hôm sau Nhiếp Liệu dậy, phát hiện cái thảm chuyên chúc của mèo lớn trên người mình, ngẩn ngơ một hồi lâu.

Tiếp theo Dư Gia Đường liền thu được nhắc nhở giá trị sủng ái biến hóa.

Quả thực là làm anh cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

Tuy rằng trị số không nhiều lắm, chỉ có không đến 10 điểm, nhưng chung quy cũng đã có thể làm cho quan hốt phân có thể hiểu được một chút “tiếng mèo” của anh rồi!

Buổi tối, Nhiếp Liệu tắm rửa xong lau tóc mới vừa đi ra khỏi phòng tắm, đã nghe thấy ngoài cửa có thanh âm thùng thùng.

Hắn đi qua mở cửa, quả nhiên thấy linh miêu đang ngồi xổm trước cửa.

“Đã trễ thế này, ngươi không đi ngủ, tới chỗ ta làm cái gì?”

Dư Gia Đường ô ô hai tiếng: “Tui muốn ngủ với anh đó, tui đặc biệt sợ tối.”

Nhiếp Liệu như gặp quỷ phát hiện bản thân cư nhiên lại có thể hiểu được một ít ý tứ của mèo lớn: “Ngươi đang đùa gì thế, nhanh trở về ổ của ngươi mà ngủ đi.”

Dư Gia Đường bám cửa, không cho hắn đóng cửa, đặc biệt kiên định rống: “Tui thiệt sự đặc biệt sợ tối mà, cho tui ngủ cùng với anh đi mà quan hốt phân!”

Nhiếp Liệu thấy bộ dáng anh mặt dày mày dạn thì tức cười, hắn rất muốn cường ngạnh nhốt mèo lớn ngoài cửa. Nhưng chung quy vẫn không thể hạ tâm ngoan, cuối cùng đành phải để anh tiến vào phòng mình.

“Từ từ, ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Liệu mắt thấy mèo lớn muốn nhảy lên trên giường, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play