Ở chỗ ngoặt hành lang gấp khúc, Nhiếp Liệu đột nhiên dừng bước chân lại.

Mấy người đi theo phía sau vội theo tầm mắt của hắn nhìn qua đó ⸺⸺ Đó là một con mèo lớn lông nâu nhạt mang lấm tấm hình thể gần bằng một con báo, đang lười biếng mà nằm phơi nắng ở trên núi giả.

Một nam nhân cao gầy phía sau Nhiếp Liệu vừa nhìn thấy con mèo lớn kia sắc mặt liền đột nhiên thay đổi.

Gã nhanh chóng tiến lên một bước giải thích: “Ngũ gia, đây là tam thiếu mất không ít tâm tư mang về từ chỗ núi Đại Hưng An. Lúc ấy nó còn cứu tam thiếu một mạng, tam thiếu dỗ bảo bối này hơn nửa năm, nó mới đi theo tam thiếu trở về. Biết ngài không thích mấy thứ này, ngày thường đều nuôi ở sơn viện phía trước. Hôm nay phỏng chừng là người trong viện không trông kỹ, lơ đãng để gia hỏa này trốn thoát ra được...”

Trâu Minh mạo hiểm mồ hôi lạnh nói ra lai lịch của con linh miêu này, thấy Nhiếp Liệu không có phản ứng gì, trong lòng rất là thấp thỏm. Chuyện Ngũ gia không thích mấy thứ chó chó mèo mèo này mọi người đều biết rõ, trời mới biết vừa rồi lúc gã nhìn thấy tổ tông kia phơi nắng ở trên núi giả thì có bao nhiêu khẩn trương. Chỉ sợ Ngũ gia không vui một chút liền cho người lột da tổ tông này mất.

Đây chính là tâm can bảo bối của tam thiếu đó, rớt mấy cọng lông cũng có thể làm cho tam thiếu khóc chít chít cả đêm.

Dường như đã nhận ra cái gì, mèo lớn vốn đang nhắm mắt lại phơi nắng ở trên núi giả đột nhiên đứng lên. Một đôi mắt mèo tựa như hổ phách nhìn về phương hướng hành lang gấp khúc.

Tầm mắt chạm nhau một lát, mèo lớn nhe răng kêu một tiếng với Nhiếp Liệu.

Trâu Minh cùng gia hỏa này cũng coi như là từng ở chung một đoạn thời gian, tiếng kêu này nghe ra cũng không giống như khi bọn họ tới gần nó lúc trước. Cái loại gầm nhẹ uy hiếp thế này, nói thật lòng lại càng như là... đang chào hỏi?

Ngay sau đó Trâu Minh liền tự lắc đầu trong lòng, tổ tông này có lại thông minh mấy thì cũng chỉ là một con linh miêu mà thôi. Quả nhiên là gần mực thì đen, ở với tam thiếu quá lâu, tư duy của gã cũng trở nên kỳ quái mất rồi.

Nhiếp Liệu thu hồi tầm mắt, cũng chưa nói xử lý con mèo lớn kia như thế nào, lập tức đi ra khỏi hành lang gấp khúc.

Trâu Minh đi chậm hai bước, nhỏ giọng dò hỏi Triệu Thế Đường bên cạnh: “Sao tổ tông này lại ở đây?! Không phải mỗi ngày đều sống chết cũng không ra khỏi sơn viện phía trước sao? Sao hôm nay lại đột nhiên tâm huyết dâng trào chạy ra? Nhân viên chăn nuôi trong viện đều đi ăn tường đấy à?”

Triệu Thế Đường cũng là một đầu đầy mồ hôi: “Tôi nào có biết sao lại thế này. Lại nói bằng vào mấy nhân viên chăn nuôi yếu đuối mong manh trong sơn viện kia, có thể quản được tổ tông này chắc? Đây chính là linh miêu cắn chết được người đó! Lại cũng không thể đánh chửi được, không tốt một chút thì chính là huyết bắn đương trường. Ông giỏi thì ông lên đi!”

Nghĩ đến răng nanh lợi trảo của con mèo lớn kia, bộ dạng hung tàn huyết tinh lúc đi săn, Trâu Minh sờ sờ cái mũi, cũng đồng tình.

Ở trong thư phòng xử lý xong công việc, trước khi đi, Nhiếp Liệu kêu Trâu Minh lại: “Con mèo kia của A Lâm không tồi, lát nữa đưa tới chỗ ta bồi ta mấy ngày.”

Trâu Minh nghe mà sửng sốt, không phải đã nói Ngũ gia phiền chán chó mèo nhất sao? Chẳng lẽ là lời đồn sai?

“Đại Vương, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Ngữ khí Dư Gia Đường là đang chất vấn, nhưng cũng không khó để nghe ra trong lời anh mang theo kích động.

“Anh đợi chút, em cũng đang có chút không rõ ràng lắm đây. Anh xác định mục tiêu nhiệm vụ này chính là quan hốt phân thế giới trước của anh sao?”

Dư Gia Đường cảm thấy chính mình bị xem nhẹ: “Anh sao có thể nhận sai quan hốt phân được chứ, anh cũng đâu có dùng thuốc trong thương thành. Thế giới trước từng giọt từng giọt anh đều nhớ rõ, cho dù anh có nhận sai chính mình thì cũng sẽ không có khả năng nhận sai hắn đâu.”

“Anh phán đoán từ đâu ra đó?” Chuyện này quá mơ hồ, Đại Vương phun tào ở trong cơ sở dữ liệu.

Dư Gia Đường khó có thể tin nổi được là hệ thống của anh sẽ hỏi ra vấn đề thiểu năng trí tuệ như thế: “Đây mà còn cần phải phán đoán nữa à? Vừa nhìn vào đôi mắt của hắn, anh liền biết. Sẽ không lại có người thứ hai có thể cho anh cảm giác như vậy được đâu.”

Đại Vương:.... Cút đi, khi dễ em là hệ thống không hiểu cái cảm giác kia của anh là gì sao? (˩`□ˊ)˩⁔┴─┴
Chẳng qua lời này đương nhiên là không thể thật sự mắng ra trước mặt ký chủ được, Đại Vương vẫn phải duy trì thái độ phục vụ của một hệ thống ưu tú có tiềm lực.

“Em vừa mới thông báo chuyện này về cho cấp trên, phỏng chừng không quá bao lâu sẽ có trả lời thôi, anh đừng có gấp. Lại nói đây không phải là chuyện tốt sao, anh mạo hiểm lớn như vậy, không chịu dùng thuốc gì hết, còn không phải là vì sợ quên hắn hay sao. Nếu như mục tiêu nhiệm vụ này thật sự chính là quan hốt phân của thế giới trước, anh hẳn là...”

Đại Vương còn chưa kịp nói xong.

“Anh đương nhiên là mẹ nó cao hứng điên rồi á!! Tranh Tranh của anh!! Quan hốt phân anh yêu nhất!!”

“Ngao ngao ngao ⸺⸺ rống rống rống ⸺⸺”

Trên núi giả, mèo lớn lúc trước cao lãnh muốn chết, đột nhiên nhảy dựng lên vừa rống vừa nhảy, rất giống một... con mèo thần kinh.

Đại Vương:... Tổn thọ a, đều do kết quả xếp loại cấp bậc nhiệm vụ của thế giới trước ra làm nó vui quá xá. Nhất thời xúc động liền ước định tam sinh với ký chủ thiểu năng trí tuệ nhão nhão dính dính... Hiện tại muốn đổi ý đã không còn kịp nữa rồi. Cơ sở dữ liệu mệt mỏi quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play