Thịnh lão ở trong thư phòng nói chuyện với Thịnh Hoài Ninh thật lâu, cũng không biết Thịnh lão cùng con gái đã nói những cái gì. Dù sao thì sau khi đi ra, vành mắt của Thịnh Hoài Ninh tính tình luôn luôn cường ngạnh đều đỏ hết lên.

Sau đó Thịnh Hoài Ninh có tìm con gái của mình Tiếu Tử Hàm tâm sự, lại không nghĩ đến vách ngăn giữa hai người đã có từ lâu. Tiếu Tử Hàm từ nhỏ đã sinh hoạt dưới bóng ma cha mẹ bất hòa, kế thừa hiếu thắng cố chấp của mẹ, cùng lãnh tính của cha, căn bản là không phải dăm ba câu liền có thể nói thông.

Thời điểm ngọt ngào giữa Thịnh Hoài Ninh và Tiếu Lam Minh có rất ít, sau khi kết hôn hai người nếu có mâu thuẫn cũng không phải là khắc khẩu, mà là chiến tranh lạnh. Một lần lại một lần cho đến khi chiến tranh lạnh vĩnh viễn.

Sau khi biết được cha mẹ ly hôn, cảm giác trong lòng Tiếu Tử Hàm không phải là khổ sở, ngược lại có một loại cảm giác bóng ma rốt cuộc cũng qua đi.

Thịnh Hoài Ninh bởi vì con gái càng ngày càng giống chồng trước, từ bộ dạng cho đến tính cách đều không khác gì người chồng trước cả. Nên càng ngày càng không có cách nào thản nhiên đối mặt với con gái.

Cô tính tình cường ngạnh, không hiểu được mềm mại, lòng mang áy náy đối với Tiếu Tử Hàm nhưng cũng không biết phải đền bù như thế nào. Rõ ràng mỗi năm đều chuẩn bị một đống quà cho con gái chất đầy ngăn tủ văn phòng, nhưng ngay cả một món lại cũng chưa từng đưa qua.

Tiếu Tử Hàm sau khi nháo xong một trận lớn với mẹ, liền chạy ra khỏi Thịnh gia.

Thịnh Hoài Ninh người mấy chục tuổi, chạy có nhanh cũng không có khả năng nhanh hơn được con gái mười tuổi. Lúc đi ra ngoài, Tiếu Tử Hàm đã không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi cô tìm vài vòng ở chung quanh vẫn không tìm được người, liền vội vàng gọi điện thoại cho anh cả.

Thịnh Hoài Dân hiểu xong tiền căn hậu quả, vội vàng cho những người khác trong nhà cùng nhau đi ra ngoài tìm.

Nhân viên cảnh vệ cùng mấy phó quan ngoại trừ Thịnh lão ra, sẽ không tiếp nhận yêu cầu của bất cứ kẻ nào, cho dù là Thịnh Hoài Dân thì cũng không có quyền lợi này. Hơn nữa hiện tại Thịnh lão đang ở Thịnh gia, ngoại trừ mấy nhân viên cảnh vệ được Thịnh lão phân phó bảo vệ Thịnh Tranh ra, những người khác đều sẽ không tự tiện rời khỏi bên người Thịnh lão.

Thịnh Hoài Dân sợ quấy nhiễu Thịnh lão đã nghỉ ngơi, nên chỉ liên hệ cho bí thư của mình, bảo anh ta dẫn người cùng nhau tới đây tìm.

Cuối cùng ngay cả Thịnh Tranh và Dư Gia Đường cũng xuất động.

“Chìa khóa phòng nghỉ của Tử Hàm vẫn luôn do chính con bé giữ, cháu cũng không rõ ràng lắm con bé đã để ở chỗ nào. Có nên thử cạy cửa ra, sau đó lấy đồ của Tử Hàm cho Mập Mập ngửi chút không, nói không chừng có thể theo hương vị mà tìm được.” Thịnh Vinh nói.

“Cái này mà có thể à? Mập Mập cũng đâu phải chó. Thật không được thì gọi điện thoại cho chị dâu, bảo chị ấy giúp đỡ vậy.” Thịnh Hoài Lễ nói.

Bà Cố mẹ vợ của Thịnh Hoài Dân tuổi lớn thân thể có chút không thoải mái, vợ của hắn đã trở về chăm sóc bà ấy, hiện tại đang ở nhà mẹ đẻ. Năm đó ông cụ Cố là binh lính dưới trướng Thịnh lão, Thịnh gia lại kết quan hệ thông gia với Cố gia, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất thân cận.

Hiện tại Thịnh gia không có hậu bối nhậm chức ở quân bộ, việc điều nhân viên tìm người này liền không có ai thích hợp hơn Cố gia.

Dư Gia Đường lớn tiếng meo một tiếng, sau đó tại thời điểm tầm mắt những người khác đều tụ tập lên trên người mình. Nó lui về phía sau vài bước rồi mượn dùng vách tường nhảy chuyển vọt lên đỉnh cửa phòng, ngậm lấy chìa khóa dự phòng đặt ở cửa sổ chỗ mái nhà.

Bọn họ không biết chìa khóa để ở chỗ nào, nhưng Dư Gia Đường biết. Làm một con mèo chủ tử mỗi ngày đều tuần tra “lãnh địa” của mình, Dư Gia Đường sớm đã thăm dò mỗi một chỗ mỗi địa phương ở Thịnh gia. Bao gồm mấy tạp chí bậy bạ mà Thịnh Vinh xem đặt ở chỗ nào anh cũng biết.

Thịnh Hoài Dân tán thưởng nói: “Trong nhà này nuôi được một con mèo thật giỏi, khó trách Tranh Tranh đứa nhỏ này coi nó như tâm can bảo bối mà sủng như vậy.”

Mở cửa phòng xong, mẹ của Tiếu Tử Hàm Thịnh Hoài Ninh liền đi vào cầm một chiếc áo khoác của con gái đi ra. Sau đó muốn để Dư Gia Đường ngửi ngửi, ai ngờ mèo cam lại lui về phía sau vài bước.

Thịnh Vinh vội vàng nói: “Cô à cô đưa quần áo cho Tranh Tranh đi, Mập Mập con mèo tinh này tuy lợi hại, tính tình cũng rất quái. Ngoại trừ Tranh Tranh, không ai có thể sai sử được nó đâu, nếu cô muốn để nó hỗ trợ tìm Tử Hàm, phải để Tranh Tranh đi nói.”

Thịnh Hoài Ninh: “...” Mèo nhận chủ tới loại tình trạng này, cô thật đúng là lần đầu tiên thấy được. Mèo khác mấy sủng vật khác, rất nhiều con dùng hơi chút thức ăn là có thể dụ đi được, con mèo trước kia cô nuôi chính là bị trộm như vậy.

Thịnh Tranh cầm quần áo đưa cho Dư Gia Đường ngửi.

Vài giây qua đi, Dư Gia Đường vung móng vuốt lên: “Meo meo.” Đi theo trẫm.

Thời điểm mấy người Thịnh gia liên can đều đi theo Dư Gia Đường ra bên ngoài, anh đi đến chỗ dừng xe ở ngoài sân, chuyển động qua lại.

“Sao nó lại không đi nữa?” Thịnh Hoài Ninh sốt ruột hỏi.

Dư Gia Đường nhìn quan hốt phân meo nói: “Bảo bọn họ lái xe đi theo anh, bằng không mấy người đi quá chậm.”

Thịnh Tranh nghe vậy liền chuyển đạt ý tứ cho những người khác.

“Em coi kiểu gì cũng thấy cứ như Tranh Tranh có thể thật sự nói chuyện với Mập Mập ấy.” Thịnh Lân tấm tắc bảo lạ.

Thịnh Đình vỗ sau ót cậu nhóc một phen, ý bảo cậu đừng có xen mồm loạn.

“Đây thì tính là gì chứ, thời điểm hai người bọn họ càng ăn ý hơn em còn chưa phát hiện đâu.” Thịnh Vinh sớm đã thành thói quen.

Sau khi mọi người lên xe, Dư Gia Đường thấy bọn họ đã khởi động xe xong, liền cấp tốc chạy đi.

Trong khoảng thời gian này anh đã dùng giá trị sủng ái tích góp được, toàn bộ thay đổi thành điểm thêm vào trên thuộc tính tốc độ. Hiện giờ nếu như anh dốc toàn lực chạy, tốc độ mỗi giây ước chừng là khoảng 29m đến 30m, có thể đạt tới hàng trăm km một giờ, tốc độ này đã gần bằng tốc độ của báo săn.

Phải biết rằng tốc độ hạn chế của đường cao tốc trong nước đại khái là khoảng 120km một giờ. Nói cách khác nếu như Dư Gia Đường dốc toàn lực chạy, tốc độ kia cũng không khác gì tốc độ lớn nhất của ô tô chạy trên đường cao tốc.

Bình thường trên đường phố có xe cộ hạn chế tốc độ chạy, sợ xe đằng sau theo không kịp, hơn nữa Dư Gia Đường cũng không muốn chạy quá nhanh, nên chỉ dùng một phần năm tốc độ.

Tuy là như thế nhưng người Thịnh gia trong xe vẫn bị tốc độ này làm cho hoảng sợ, ngay cả Thịnh Vinh cũng thực ngoài ý muốn. Hắn biết Mập Mập là một con mèo mập mạp linh hoạt nhanh nhẹn, lại không nghĩ rằng béo như vậy còn có thể chạy nhanh đến thế!

Dư Gia Đường dẫn xe chạy đại khái chừng mấy km, mới dừng lại tại một đầu phố.

Sau đó lặp lại ngửi ngửi lên dấu vết một chỗ lốp xe.

“Đây là làm sao vậy?” Thịnh Hoài Ninh thấy thế liền có một loại dự cảm không tốt, khẩn trương đến trái tim nhảy vọt lên.

Dư Gia Đường meo một tiếng với Thịnh Tranh: “Quan hốt phân, hương vị chị họ của nhóc biến mất ở chỗ này.”

Sau khi Thịnh Tranh nói ra cho những người khác biết, trong lòng mọi người liền có vài suy đoán, sắc mặt đều không quá đẹp.

“Có lẽ là Mập Mập ngửi sai rồi chăng? Từ lúc Tử Hàm chạy ra rồi không thấy đâu, đến nay mới nửa giờ, sao con bé sẽ chạy đến một chỗ xa mấy km được?” Thịnh Hoài Lễ mở miệng an ủi.

“Cũng có thể là em ấy ngồi xe người khác.” Thịnh Lân nói.

Thịnh Hoài Ninh kích động mở miệng: “Không có khả năng! Tử Hàm cũng đâu phải là con nít mới có tí ti tuổi, sao có thể sẽ ngốc đến độ ngồi trên xe người xa lạ được chứ!”

“Hoài Ninh, cô bình tĩnh một chút, mọi người đều biết trong lòng cô sốt ruột, hiện tại cũng chỉ là đưa tất cả khả năng ra để phân tích một lần mà thôi.”

Thịnh Hi do dự nói: “Cô à... Cô nói Tử Hàm, có thể nào đã gọi xe này chạy đến đây không?”

“Có khả năng, cô nhớ rõ trên phố này có vài cái khách sạn nhỏ. Nếu đêm nay Tử Hàm không định về nhà, khả năng là sẽ muốn đến đây ở tạm.”

Dư Gia Đường vẫn luôn không ngừng chuyển ngửi ngửi chung quanh, anh lại bảo Thịnh Tranh cho anh ngửi ngửi quần áo của Tiếu Tử Hàm. Cuối cùng chuyển tầm mắt hướng về phía một quán ăn bên cạnh.

Quán ăn truyền đến các loại hương vị rất nồng, quấy nhiễu khứu giác của anh.

Dư Gia Đường chạy tới quán ăn, lực chú ý của Thịnh Tranh vẫn luôn đặt ở trên người anh, lập tức cũng đi theo.

Thời gian này người tới quán ăn khuya cũng không ít, ông chủ thấy một con mèo không biết từ chỗ nào mà chạy vào, sợ nó ảnh hưởng đến khách nhân dùng cơm, vội vàng đi tới muốn đuổi nó ra ngoài.

Thịnh Tranh không phát hiện Dư Gia Đường chui xuống gầm bàn, nhất thời sốt ruột, không khỏi kêu: “Mập Mập, cậu ở đâu?”

Ông chủ thấy là mèo của đứa nhóc này, liền đen cả mặt muốn tiến lên kéo cậu ra ngoài. Nghĩ là nếu chủ nhân rời đi, nói không chừng con mèo kia cũng sẽ tự mình chạy ra.

Nhưng tay ông ta còn chưa kịp chạm vào Thịnh Tranh, đã bị Thịnh Vinh đúng lúc chạy tới một phen nắm qua một bên: “Ông làm gì đó, đừng có chạm vào em trai tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play