*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà Kỳ: “Vinh thiếu, ngài đừng có nói giỡn, sức lực của con mèo này rất lớn, móng vuốt của nó đã đâm vào trong quần áo của tôi rồi, nếu lại không ngăn cản nó nữa, tôi chỉ sợ phải tới bệnh viện chích mất.”

Thịnh Vinh còn chưa kịp nói gì, Dư Gia Đường đã không kiên nhẫn mà vỗ vỗ vị trí cái bộ đề sudoku kia.

“…… Tiểu Hà, tôi thật sự cảm thấy nó đang bảo cậu làm bộ đề đó đấy.” Thịnh Vinh cũng cảm thấy lời này của mình thiệt giống như điên rồi.

Hà Kỳ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại mèo cam, sau đó thử lấy đi bộ đề bị trảo mèo đè nặng.

Dư Gia Đường thấy hai tên hàng ngốc này rốt cuộc cũng nhận rõ tình huống, liền buông móng vuốt ra, để Hà Kỳ lấy đề đi.

Hà Kỳ nhìn thoáng qua bộ đề kia, tuy nói đây là bộ đề bổ ích cho trẻ em, nhưng bên trong vẫn không thiếu một ít bộ sudoku khó giải. May mắn y là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, lại mới vừa tốt nghiệp không lâu, rất nhanh đã giải được bộ đề đó.

Sau khi y làm xong, liền để lên trên sàn nhà, Dư Gia Đường đi qua xem đáp án trên đó, lại bắt đầu lật trang.

Cuối cùng chọn ra vài đề mục cho Hà Kỳ, sau khi đối phương đều làm được, Dư Gia Đường mới ba một tiếng khép trang sách lại, một lần nữa trở lại trên giường dùng cái đuôi vòng quanh thân nằm xuống.

“Tôi đây là…… qua cửa?” Hà Kỳ chỉ chỉ chính mình, nghi vấn nhìn về phía Thịnh Vinh.

“Hẳn là vậy nhỉ.” Lúc này Thịnh Vinh cũng đang hỗn độn.

Con mèo béo kia thật sự có thể xem hiểu những cái đề đó sao? Hay chẳng qua chỉ là đang chơi với Hà Kỳ thôi?

Lúc này Thịnh Tranh đã chơi xếp gỗ đến độ rất cao, hơn nữa kết cấu phức tạp, muốn rút ra là cực không dễ dàng, không đúng một cái là sẽ đổ sập cả lũ, vậy không còn ý nghĩa nữa.

Thịnh Vinh mới vừa ăn mệt từ Dư Gia Đường một lần, cho dù trong lòng có bao nhiêu mới mẻ ngạc nhiên đi nữa cũng sẽ không thò lại gần —— nhóc con này lúc trước ngay cả móng vuốt cũng chưa giơ ra, đã có thể tẩn hắn một trận rồi, nếu lỡ chọc giận nó giơ móng vuốt ra, hắn liền tàn đời luôn.

“Tiểu Hà, hiện tại cậu bồi Tranh Tranh chơi xếp gỗ đi,” nói rồi Thịnh Vinh liền nhìn đồng hồ xem thời gian, “Chờ buổi chiều ba giờ bắt đầu giảng một ít tri thức nhà trẻ cho nó. Tranh Tranh không hay nói chuyện, cậu phải tốn tâm nhiều một chút rồi.”

“Tôi biết Vinh thiếu.” Hà Kỳ nghiêm túc đồng ý. Y có thể lấy được công việc này, ít nhiều cũng là nhờ một học đệ có quen biết với Thịnh Vinh, đề cử y trước mặt hắn.

Thịnh Vinh theo lý là học đệ của y, gọi y là Tiểu Hà thì có chút kỳ quái. Nhưng thân phận của hắn không bình thường, mà lúc Hà Kỳ học sơ trung cùng với cao trung thì có nhảy lớp, đại học lại học xong chương trình sớm, nên tuổi cũng không khác biệt lắm so với Thịnh Vinh. Cho nên hắn mới có thể gọi Hà Kỳ là Tiểu Hà.

Thịnh Vinh vẫn còn là sinh viên, so với học sinh bình thường thì bận bịu hơn nhiều, đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại xong lại trở về, tính toán ngồi bồi em trai một hồi đã rồi mới đi.

“Từ từ, em rút khối này, nó khẳng định sẽ sập xuống đó em tin không?” Thịnh Vinh ngăn tay em trai lại.

Thịnh Tranh vốn dĩ rất có tự tin, vừa nghe lời này, liền do dự nhìn về phía anh trai của mình.

“Hẳn là không thể nào đâu, bên dưới khối này…… Tôi thấy có mấy khối chống đỡ, hẳn là sẽ không sụp đâu.” Hà Kỳ đứng về phía Thịnh Tranh.

“Cậu thì biết cái gì, đồ chơi này tôi chơi từ nhỏ đến lớn, chơi giỏi hơn Tranh Tranh nhiều, phải là rút khối bên này mới đúng.” Nói rồi Thịnh Vinh duỗi tay qua.

Hà Kỳ thấy thế liền nhanh chóng bảo vệ xếp gỗ, “Từ từ đã Vinh thiếu, khối này rõ ràng là không thể rút có được không?” Lúc trước nghe học đệ nói thành tích của Thịnh Vinh cũng không tệ lắm, sao hiện tại thoạt nhìn cứ như tên thiểu năng trí tuệ thế này, kéo thấp trình độ chỉ số thông minh chỉnh thể của đám “Học bá” bọn họ mất thôi.

Thịnh Vinh nắm tay y dời đi, “Tôi với cậu nói chuyện không thông, tôi dùng sự thật chứng minh.”

Ngay tại thời điểm hai người đang tranh chấp không ngừng, Dư Gia Đường nằm nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường rốt cuộc nghe không nổi nữa, nhảy xuống, một trảo chụp bay một tên, sau đó chưởng mèo mum múp thịt đột nhiên vươn tới đẩy một khối xếp gỗ trong đó.

Kiến trúc xếp gỗ như cũ vững vàng đứng cao, tầm mắt Dư Gia Đường đảo qua hai người kia, cái đuôi cao kiều nhảy đến trong lòng quan hốt phân.

Trong mắt Thịnh Tranh mang theo ý cười rất nhỏ, tiến đến hung hăng hôn vài ngụm trên đầu mèo cam.

Biểu tình trên mặt Hà Kỳ cùng Thịnh Vinh một lời khó mà nói hết.

“Nơi này không thể nào ngây người nổi nữa, tôi phải đi. Tiểu Hà, em trai tôi…… Còn có Mập Mập, giao cho cậu đó.”

*Editor: Vinh thiếu à, nhục quá trời đi mất

Hơi khác chút cơ mà hình tượng đại đi

mèo chụp bay người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play