“Ừm, có bốn chiếc.” Hai chiếc là trước đây đưa một túi máu rồi được Cẩn Sơ cho, Cẩn Sơ bảo anh là dùng cho “bổ máu”, khác hai chiếc là từ hôm Cẩn Sơ biến từ cây cỏ nhỏ thành hình người, đè anh thiếu chút nữa thành nội thương luôn sau cho anh dùng để trị liệu.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, Diệp Duệ Thăng liếc nhìn thêm Cẩn Sơ một cái.
Hiển nhiên Cẩn Sơ cũng nhớ lại ngày đó, hơi ngượng: “Anh đều lưu lại không dùng à?”
“Đồ quan trọng vậy, không dùng hết một cách tùy tiện được.” Diệp Duệ Thăng cười nói.
Tiếp theo họ cùng đi bắt động vật nhỏ.
Cẩn Sơ, Diệp Duệ Thăng và Tiểu Miêu Miêu, còn một Quả Quả rất thích đấm đá lung tung, bắt vài động vật nhỏ không quá khó khăn.
Sau khi bắt về thì chia làm ba nhóm, đều lấy ít máu, sau đó nhóm thứ nhất trực tiếp cho ăn lá cây.
Lại một đêm trôi qua, hình thể bọn động vật nhỏ này cũng có biến hóa khá rõ ràng, hình thể lớn thêm một chút, móng vuốt và răng đều sắc bén không ít. Diệp Duệ Thăng lại lấy máu chúng lần nữa, giao cho Norin kiểm nghiệm, phát hiện cấp gen trước khi ăn lá phản ứng ra được màu đỏ nhạt, sau khi cho ăn là màu đỏ thẫm.
Hai nhóm động vật khác, một nhóm là ban ngày đặt cạnh Cẩn Sơ, nhóm thứ hai ngồi ngẩn cạnh cậu vào buổi tối lúc Cẩn Sơ hấp thu tinh hoa ánh trăng. Một tháng sau cũng lấy máu kiểm nghiệm, màu đỏ cũng đều tăng sắc độ, nhóm hai gia tăng khá nhiều, nhóm một chỉ có mấy con không thể tăng.
Kết luận vừa xem là hiểu ngay.
Cẩn Sơ quả thật có tác dụng thúc đẩy động vật nhỏ tiến hóa. Cho ăn lá cây, có tác dụng lớn nhất cũng nhanh nhất, tiếp theo là ảnh hưởng khi hấp thu tinh hoa ánh trăng, cuối cùng là ảnh hưởng hằng ngày bình thường.
Diệp Duệ Thăng nhìn hai anh em Norin và Noan sửa sang lại báo cáo, nội tâm trầm xuống.
Cẩn Sơ quả đúng là cái máy thúc đẩy tiến hóa hình người!
Anh đem hủy báo cáo đi, mẫu máu cũng đều hủy luôn, bảo hai anh em giữ bí mật chuyện này. Thật ra hai anh em căn bản đều không biết mẫu máu trước sau đều từ đâu tới, tới thế nào.
Sau đó nói toàn bộ chuyện cho Cẩn Sơ.
Kết quả Cẩn Sơ nghe xong, quan tâm nhất ngược lại là ——
“Cái cấp bậc gen đó rốt cuộc tính sao vậy? Màu sắc không giống nhau thì đại diện cho cấp bậc khác nhau hử?”
Cùng lúc đó, Lưu Đại Hải nhọc nhằn về tới liên minh.
Liên minh là một vùng rộng lớn trong vũ trụ, là một tồn tại đối lập với đế quốc, từ rất nhiều quốc gia lớn nhỏ cùng khu vực hình thành. Quốc gia của Lưu Đại Hải chỉ là một trong số đó, lực lượng vũ trang, kinh tế chính trị đều khá yếu, nhưng về mặt khoa học kỹ thuật lại rất mạnh, nổi tiếng nhất chính là một tổ chức gọi là Mã Nghĩa, chuyên môn nghiên cứu gen.
Liên minh liên quân lại dùng một loại vũ khí nhằm vào gen người đế quốc, cơ bản chính là tổ chức này làm ra, tuy hiện tại còn chưa hoàn thành, chủng loại cũng không đủ nhiều.
Không biết bao nhiêu năm trước, tổ chức Mã Nghĩa đặt trọng tâm nghiên cứu ở một hạng mục là “Cấp bậc gen”.
Trình độ bảo mật của hạng mục này rất cao, rất ít người biết nó tồn tại.
Liên minh vì muốn lấy tình báo về đế quốc, sẽ để trẻ con hoặc là trẻ vị thành niên của họ dùng đủ loại biện pháp để tới đất đế quốc, để chúng nó lớn lên ở đây, đồng thời còn sẽ có đồng bọn tiến hành tẩy não chúng, lớn đến tuổi làm việc được thì bảo chúng đi làm việc.
Vì Hoàng Đại Hà có một người thân ở tổ chức Mã Nghĩa, cho nên biết không ít chuyện về cái tổ chức này, nên muốn lập công lớn trở về, đạt được quyền lực và ưu đãi ở tổ chức và cả quốc gia của hắn.
Hắn biết chuyện, vì muốn lấy được sự trợ giúp và sự tín nhiệm của Lưu Đại Hải, cơ bản đều nói cho Lưu Đại Hải, cho nên lần này Lưu Đại Hải tiến vào tổ chức Mã Nghĩa khá thuận lợi, gặp được người thân của Hoàng Đại Hà.
Biết được hắn mang đến rất nhiều tài liệu nghiên cứu, thậm chí còn có của vị cực kỳ nổi tiếng kia, gen của trung tướng Diệp từng mấy lần khiến liên minh thất bại. Người tổ chức kế hoạch, người lãnh đạo – giáo sư Chung Ân tự mình đi gặp hắn.
Lưu Đại Hải phong trần mệt mỏi, cả người gầy đi rất nhiều, không kiêu ngạo không xu nịnh gặp vị giáo sư nho nhã tóc đen mắt đen thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi. Giáo sư Chung Ân cũng cố nói vài câu với hắn, rồi mang tất cả tài liệu đi.
Gen đế quốc tới rồi!
Đồ đế quốc quá khó lấy, cho dù là một hạt cát, một cây cỏ bên đó, đều rất khó tiếp xúc, phải lén mua bán mới có. Càng đừng nói đống gen này đều cung cấp bởi giống loài đặc biệt vào tuần lễ tiến hóa, vật chất di truyền của nhân tài đế quốc (thiếu sinh quân, tướng lãnh), thậm chí còn có của ngài Diệp Duệ Thăng từng khiến liên minh kêu khổ không ngừng.
Giáo sư Chung Ân hưng phấn đi rồi, trợ lý của anh ta ở lại mỉm cười tiếp Lưu Đại Hải.
Lưu Đại Hải hỏi thăm người trợ lý này: “Cấp gen rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Trợ lý ngạc nhiên nói: “Anh không biết?”
“Không biết ạ.”
Trợ lý liếc hắn một cái đồng tình, vậy mà không biết phát hiện mới có tính vượt thời đại này.
“Lúc này thì trong tổ chức chúng ta không tính là bí mật gì, cấp bậc gen dựa theo ba loại màu đỏ, vàng, tím mà chia ra, cấp bậc từ đỏ đến tím càng ngày càng cao.”
“Nói cách khác, còn có người có cấp gen dưới cấp A, cơ bản đều là màu đỏ. Người thường là từ đỏ đến rất nhạt, hầu như không cùng màu mấy. Mãi cho đến cấp A, cấp A là màu đỏ thẫm.”
“Nhưng từ cấp A trở lên, màu gen có thể biến thành màu vàng.”
“Vậy cấp S trở lên thì sao?”
Trợ lý lắc đầu nói: “Trên con người còn chưa phát hiện ra, nhưng lúc trước tổ chức chúng ta bắt được một con mèo trắng rất lớn, thật sự cực kỳ cực kỳ lớn, ít nhất cao bằng ba nhà cao tầng vậy. Vừa kiểm tra cấp gen của nó, vậy mà là màu tím nhạt! Anh nói xem có đáng sợ không? Hiện tại con người có cấp lớn nhất là cấp S, nhiều nhất cũng đạt tới màu vàng, thế mà mèo cũng ra màu tím nhạt!”
Lưu Đại Hải thầm nghĩ, vậy mà còn có cách phân cấp như thế, xem ra cấp bậc này với thực lực biểu hiện ra ngoài có liên kết không nhỏ: “Vậy nếu chỉ xem cấp gen là có thể nhìn ra năng lực một người ư?”
“Việc đó không nhất định. Cấp bậc này ấy à, đại diện cho tiềm lực gen của một người, không hoàn toàn biểu hiện của thực lực hiện có. Ví dụ như cấp gen rất cao, nhưng anh ham ăn biếng làm, năng lực cũng chỉ có một chút. Nói không chừng không ít người có bậc gen màu vàng, thực lực lại dưới cấp A thậm chí còn thấp hơn thì sao?”
Nói cách khác, cấp gen có thể thấy được một người có tiền đồ sáng láng hay không, rộng lớn hay không.
Trợ lý nói hăng hái lắm, bởi vì là chuyện trong tổ chức rất nhiều người đều biết, cố tình bọn họ lại không được đi ra ngoài chỗ ồn ào. Dù sao vẫn phải tiếp tục giữ bí mật, nhưng Lưu Đại Hải này đã ngàn dặm xa xôi vượt qua tinh hệ truyền lại tin tức và tài liệu nghiên cứu cho chúng, đây là người một nhà sáng long lanh mà! Cho nên hắn cũng không kiêng dè mấy.
“Tiến sĩ Chung gần đây phân chia hình tượng ba cấp gen tỉ mỉ hơn —— Thuộc màu đỏ, là phạm trù của người thường, thuộc về người vừa mới tiến hóa, gọi là khởi đầu tiến hóa.
Màu vàng là từ cấp S trở lên, năng lực đã có biến hóa về chất, có thể gọi là thuộc dạng trâu bò rồi, cái này gọi là nửa tiến hóa.
Màu tím chưa tìm ra, còn trên cả siêu nhân, gọi là siêu tiến hóa.”
Lưu Đại Hải nghe được đầu như phình ra. Hắn là đứa học dốt, thật sự không thích học tập, nghe mấy cái phức tạp như thế liền đau đầu. Nhưng không nghe không được, đây là cơ hội tốt mà!
“Cái màu tím đó, thì có năng lực đặc biệt gì, mà sao phải gọi là siêu tiến hóa?” Hắn hỏi.
Nói đến cái này sắc mặt trợ lý cũng là hơi xấu hổ. Rốt cuộc thì tiến sĩ Chung Ân cũng chưa có nghiên cứu đến bước này. Ví dụ thật sự quá ít, thực lực loài người họ có cấp S là chạm đỉnh rồi, ai có thể nghĩ tới vượt qua cấp S là trình độ gì chứ. Đến bây giờ cũng chỉ bắt được một con mèo lớn là cấp đó thôi.
“Tóm lại so với màu vàng mạnh hơn rất nhiều, cũng biến hóa về chất. Siêu nhân sao, nói không chừng có thể biến hình luôn ấy!” Trợ lý nói nửa đùa giỡn.
……
Bên kia Diệp Duệ Thăng cũng tự giải thích nghi hoặc cho Cẩn Sơ, nhưng chính anh biết cũng khá ít, cho nên nói tiếp cũng hơi hàm hồ.
Cẩn Sơ: “Vậy thì chia ba cái à, đa số người và động thực vật là màu đỏ, chỉ có cấp S trong loài người là màu vàng.”
Trong tay Norin nhiều tài nguyên lắm, nhiều mẫu máu của nhân tài ưu tú đều lưu trữ ở viện nghiên cứu nhà anh ta như vậy mà. Trước khi anh ta đến đây lòng riêng phát tác, khẽ cắn môi. Mỗi cái đều nhân rộng vật chất gen của họ, sau đó toàn bộ bảo bối được tạo ra, hàng mẫu không đến mấy ngàn cái. Số lượng này so sánh với toàn bộ kho của viện nghiên cứu, quả thực là không bằng mưa bụi, nhưng với công tác nghiên cứu của Norin lại có trợ giúp rất nhiều.
Hơn nữa còn có máu binh lính của Diệp Duệ Thăng, mấy trăm nghìn máu tù binh tùy anh ta lấy. Hiện tại anh ta là đem phân tích mẫu của người bên này cũng không khác lắm, trừ vị thiếu tướng Burns kia, đều là cấp S- hoặc là cấp S thu được cấp bậc gen màu vàng. Mặt khác toàn bộ là màu đỏ đậm nhạt không đồng nhất, cũng tương đối. Diệp Duệ Thăng mang màu tím quả thực là quý hiếm trong quý hiếm.
Cẩn Sơ tò mò nhìn anh, nhìn lên nhìn xuống ngó trái ngó phải, cũng không thấy chỗ nào trên anh là màu tím hết.
Sau đó cậu nói: “Anh giúp Tiểu Miêu Miêu bọn tôi kiểm tra thử đi.”
Diệp Duệ Thăng đồng ý, sau đó kiểm tra ra kết quả thực kinh người.
Cấp gen của con mèo này tím đến độ sắp biến thành màu đen.
Diệp Duệ Thăng trầm mặc, càng sốt ruột hơn chính là, anh phát hiện con mèo này cũng đủ thúc đẩy tiến hóa cho động vật cạnh nó. Ví dụ như cho nó cào một cái, phản ứng của đối tượng cực lớn, mười con thì có chín con là lăn lộn rất thê thảm sau đó chết luôn, như trúng độc vậy.
Còn có một con vẫn còn sống, so với trước kia thì khỏe khoắn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhưng đều không ngoại lệ chính là, cấp gen của bọn động vật nhỏ đều tăng lên, bất luận đã chết hay là không chết.
Diệp Duệ Thăng lấy một quyển vở ghi chép lại: “Mèo cũng có thể đủ thúc đẩy động vật bên cạnh tiến hóa, phương pháp chỉ có một, là dùng móng vuốt cào trầy da chúng, hơn nữa có đến 90% tỷ lệ chết, 10% tỷ lệ tiến hoá bình thường.”
Diệp Duệ Thăng như suy tư gì. Không phải tất cả tiến hóa gen đều tốt, một cái mà khống chế không tốt, vậy sẽ tạo thành gen hỏng, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Hơn một tháng tới, hai người kia bận rộn cực kỳ. Tâm trạng Diệp Duệ Thăng lúc nào cũng nặng nề. Một người một mèo kia vẫn thảnh thơi, đưa Quả Quả theo đi chơi rồi luyện tập các thứ, cũng cực kỳ vô tâm, một chút cũng không để việc này ở trong lòng.
Diệp Duệ Thăng cuối cùng cũng cười: Tuy rằng một người một mèo bọn họ hàng hiếm*, nhưng trêu chọc họ cũng không dễ, việc gì phải buồn lo vô cớ sớm làm chi.
*奇货可居 (kỳ hoá khả cư): Đề cập đến việc tích trữ hàng hiếm và chờ bán được giá cao. Nó cũng tương tự như việc lấy chuyên môn nhất định hoặc thứ gì đó độc quyền làm vốn và chờ đợi cơ hội để đạt được danh tiếng và tài sản.
Mình dịch thành ngữ sơ sơ thôi, để nguyên khó hiểu mà dịch thẳng ra dài lắm lại mất hay, nó cũng có thể dịch là đầu cơ kiếm lợi nhưng mình thấy không hợp hoàn cảnh. Có câu chuyện về thành ngữ này, mình để ở cuối chương.
Đây là bồi thường mà Diệp Duệ Thăng cùng tập đoàn quân Thứ Nhất đàm phán được, là Diệp Duệ Thăng tìm nhân viên chuyên nghiệp đáng tin đàm phán với chúng, tranh thủ được ích lợi lớn nhất. Danh sách một chuỗi dài ngoằng, hành tinh quặng của Cẩn Sơ cũng trong đó, vì thế Diệp Duệ Thăng chuẩn bị đưa Cẩn Sơ đến hành tinh quặng.
°°°°°°°°°°
Câu chuyện về thành ngữ Kỳ Hóa Khả Cư:
Thời Chiến quốc, có thương nhân lớn là Lã Bất Vi đến kinh thành Hàm Đan ở Triệu quốc buôn bán. Một lần thật ngẫu nhiên, ở trên đường ông ta phát hiện một người trẻ tuổi khí độ bất phàm. Có người nói cho ông ta biết: Người thanh niên này là cháu trai Tần Chiêu Vương, con Thái Tử An Quốc Quân, tên là Dị Nhân, đang ở Triệu quốc làm con tin.
Lúc ấy, hai nước Tần Triệu thường xuyên giao chiến. Triệu quốc cố ý hạ thấp tiêu chuẩn sinh hoạt của Dị Nhân, khiến hắn vô cùng nghèo khổ, thậm chí khi trời lạnh còn không có quần áo chống lạnh. Lã Bất Vi biết chuyện, lập tức nghĩ đến, đầu tư vào Dị Nhân sẽ đổi lấy lợi nhuận không đếm xuể. Ông ta không khỏi lẩm bẩm nói: Đây cũng là đầu cơ kiếm lợi (kỳ hoá khả cư). Ý tứ rằng cho Dị Nhân như vật phẩm quý hiếm mà cất giữ, chờ cơ hội, bán giá tiền cao.
Lã Bất Vi trở lại nơi ở, hỏi cha ông ta: “Trồng trọt có thể thu lợi bao nhiêu?” Cha ông ta trả lời: “Gấp mười lần”.
Lã Bất Vi lại hỏi: “Buôn châu báu thì sao?” Cha ông ta lại đáp: “Gấp trăm lần.” Lã Bất Vi hỏi tiếp: “Vậy bồi dưỡng một người thất sủng thành vua một nước, quản lý tiền tài thiên hạ, sẽ thu lợi bao nhiêu đây?” Cha ông ta giật mình mà lắc đầu, nói: “Chuyện đó không tính được”.
Lã Bất Vi nghe xong lời cha ông ta nói, quyết định làm cuộc đầu tư này. Đầu tiên ông ta lấy ra một số tiền lớn, mua được quan viên giám thị Dị Nhân tại Triệu quốc, kết bạn với Dị Nhân. Ông ta nói với Dị Nhân: Ta nghĩ ra một cách, để Tần quốc chuộc lại ngài, sau đó lập làm Thái Tử, như vậy, ngài chính là vua tương lai của Tần quốc. Ý ngài thế nào?
Dị Nhân vừa mừng vừa sợ mà nói: Đó là chuyện tốt ta cầu còn không được, thực sự có ngày đó, ta nhất định báo đáp ngươi thật lớn.
Lã Bất Vi lập tức đến Tần quốc, dùng số tiền lớn hối lộ tất cả thân tín của An Quốc Quân, chuộc lại Dị Nhân về Tần quốc.
An Quốc Quân có hơn hai mươi đứa con trai, nhưng ông ta sủng ái nhất là Hoa Dương phu nhân lại không con. Lã Bất Vi đưa Hoa Dương phu nhân rất nhiều kỳ trân dị bảo, để Hoa Dương phu nhân thu Dị Nhân làm con nối dòng.
Tần Chiêu Vương sau khi chết, An Quốc Quân lên ngôi, sử gọi là Hiếu Văn Vương, lập Dị Nhân làm Thái Tử. Hiếu Văn Vương tại vị không lâu thì chết, Thái Tử Dị Nhân lên ngôi làm vương, tức Trang Tương Vương.
Trang Tương Vương vô cùng cảm kích ân Lã Bất Vi ủng lập, bái Lã Bất Vi làm thừa tướng, phong Văn Tín Hầu, cũng đem mười hai huyện thuộc Lạc Dương - Hà Nam làm đất phong, lấy thuế ruộng mười vạn hộ làm bổng lộc. Trang Tương Vương sau khi chết, Thái Tử lên ngôi, tức Tần Thủy Hoàng, xưng Lã Bất Vi làm trọng phụ. Lã Bất Vi quyền khuynh thiên hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT