Cấp bậc gen là một khái niệm quá mức mới mẻ, hiện tại Norin đối với nó là nửa biết nửa không trong nửa biết nửa không, nhưng Hoàng Đại Hà cung cấp một phương pháp khá đơn giản tiện đo lường cấp bậc.
Đó chính là sau khi tách ra vật chất gen, cho vào tham gia một loại thuốc thử, sau khi chiếu ánh sáng tự nhiên sẽ xảy ra biến đổi màu sắc, sau đó căn cứ vào màu sắc đối chiếu theo quang phổ, là có thể đạt được kết luận cấp bậc đại khái.
Nguyên liệu của cái loại thuốc thử đó cũng tương đối thường thấy, nhưng lúc phối thuốc không dễ lắm, bởi vì không biết tỉ lệ và quá trình. Norin nếm thử thật lâu, mới rốt cuộc miễn cưỡng làm ra được mấy lọ thuốc thử trên phi thuyền.
Thu thập mẫu máu của Diệp Duệ Thăng, lấy mẫu máu từ trước của anh ra, tiến hành xử lý hai dạng, đồng thời tiến hành phân tích luôn.
Suốt cả đêm trôi qua, Diệp Duệ Thăng cũng không rời đi, mà là từ đầu tới đuôi xem hết toàn bộ quá trình, cuối cùng ra được kết luận là, hai mẫu máu cấp bậc gen cũng không tương đồng.
Mẫu máu ban đầu, cuối cùng ra màu là vàng thuần, nhưng mẫu máu mới, lại ra màu tím nhạt.
Diệp Duệ Thăng bình tĩnh hỏi: “Màu sắc không giống, cấp bậc cũng khác à?”
“Phải, là thế không sai, nếu tên Hoàng Đại Hà kia không nói dối.” Phản ứng của Norin là hưng phấn cực kỳ, “Hắn nói màu sắc đại diện cho cấp bậc gen đại khái có ba loại, màu đỏ, màu vàng, màu tím, trong đó màu sắc đậm nhạt cũng đại diện cấp bậc cao thấp. Trung tướng Diệp, anh đã là tiến hóa ổn định rồi đấy! Có thể nói cho tôi biết trên người anh đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Duệ Thăng nhìn chất lỏng đổi màu trong hai ống nghiệm, trầm mặc thật lâu không nói.
Sau một lúc lâu anh lên tiếng: “Tiếp tục nghiên cứu, tôi sẽ sắp xếp người đáng tin cho anh, các giống loài trên hành tinh này, chỉ cần không phải loài đặc biệt khó bắt được, đều có thể bảo bọn họ giúp anh thu thập tài liệu.” Nói xong cũng mặc kệ Norin níu kéo thế nào, anh xoay người rời đi.
Norin giữ anh không được, lại lải nha lải nhải với hai ống nghiệm: “Lạ quá! Lạ quá! Bản chất gen không có gì biến hóa, cấp bậc lại tăng lên, rốt cuộc có gì ảo diệu trong này?”
Diệp Duệ Thăng sau khi ra ngoài xoa huyệt thái dương một lát, hoài nghi lâu nay đã trở thành hiện thực, cứ như một tảng đá trong lòng rơi xuống đất, nhưng đồng thời lại dâng lên càng nhiều lo lắng hơn.
Anh ngây người trong chốc lát, rồi đi tìm Cẩn Sơ.
Hôm nay Cẩn Sơ vẫn trông con, bữa nay lại dạy đánh nhau.
“Lên nào! Nhào lên đi! Đấm nó! Đấm mạnh vào!” Cẩn Sơ dõng dạc hùng hồn chỉ huy. Đất trống trước mặt cậu, Quả Quả lơ lửng giữa không trung, mà trước mắt Quả Quả trước mặt, một con sâu nhỏ bò trên mặt đất.
Thật ra con sâu chính là con giun, to bằng ngón tay, nhớt nhớt, dính dính, xấu xấu, Quả Quả cự tuyệt tiếp xúc thân mật cơ thể cùng đối phương một vạn lần, nhưng mà……
Cậu đi qua chọc chọc Quả Quả lơ lửng giữa không trung: “Sao nhát gan thế không biết? Con cứ như vậy về sau sao khí phách lên được?”
Quả Quả nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu bay về phía một tảng đá.
Rầm!
Bé quả xanh hung hăng đụng phải tảng nham thạch cao bằng nửa người, chính giữa nham thạch xuất hiện một cái khe.
Bé quả quơ quơ thân thể, tựa như có hơi choáng váng, sau đó lại lui một chút, lại tiếp tục đâm người vào.
Răng rắc răng rắc, lần này nứt thành hình mạng nhện.
Bé quả hung hăng ra sức, lần thứ ba đâm vào.
Rầm, tảng nham thạch đó tức khắc sụp đổ, đá vụn bắn lung tung, Quả Quả rung đùi đắc ý bay vọt ra từ một mảnh tro bụi, rung người rung cho rớt hết xám tro, sau đó vô cùng vui vẻ bay tới bay lui trước mặt: “La la la.”
Nó lại phát ra tiếng “ô ô ô” sau khi học được từ mới, khoe: Thật ra con rất khí phách, tảng đá lớn đến thế cũng đâm vỡ luôn. Mau khen con đi!
Cẩn Sơ khép lại miệng há to nhìn ngốc cả người, vội vàng ôm lấy Quả Quả sờ sờ, vỏ quả vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu: “Cục đá cứng thế mà, nếu đụng khiến con bị gì thì sao đây, sẽ hủy dung đó!”
“Ô ô ô.” Mau khen con, sao chưa khen con?
Diệp Duệ Thăng còn chưa đi đến đã nghe được tiếng Cẩn Sơ đang lầm bầm lầu bầu, kỳ thật không phải mỗi tiếng lầm bầm lầu bầu, trong đó còn hỗn loạn tiếng “la la la”, “ô ô ô” linh tinh. Vừa nghe đã biết là Quả Quả, là Quả Quả đang nói chuyện với Cẩn Sơ.
“Cẩn Sơ, các cậu đang nói gì vậy?”
Cẩn Sơ đi tới đón, vừa kể sự tình, vừa lo lắng nói: “Quả Quả rõ ràng rất mạnh, nhưng cả một con sâu cũng không dám đập, có phải lá gan quá nhỏ hay không?”
Ngay lúc Cẩn Sơ nói xong câu đó Quả Quả nhảy thật mạnh hai cái, đã nói không phải nhát gan, là quá xấu, quá xấu!
Cẩn Sơ lý luận với nó: “Nói gì mà quá xấu, chính là do con không dám chứ!”
Diệp Duệ Thăng cười ôm Quả Quả lại: “Con giun vẫn nên bỏ đi, nếu Quả Quả đập vỡ cả tảng đá, muốn bồi dưỡng cũng là bồi dưỡng sức chiến đấu của nó với dã thú mạnh, hoặc là chính chúng ta giúp nó luyện.”
“Chính chúng ta?”
Diệp Duệ Thăng gật gật đầu, kế tiếp liền giúp Quả Quả luyện tập.
Nội dung cụ thể chính là để Quả Quả tới tấn công mình, chỉ cần đụng được Diệp Duệ Thăng, liền tính nó được một điểm.
Hiển nhiên Quả Quả cảm thấy hứng thú hơn với nội dung huấn luyện này, nhảy nhót lên xuống: “La la la.” Mau bắt đầu đi!
Diệp Duệ Thăng cười, đứng tại chỗ: “Đến đây đi.”
Quả Quả đâm tới, Diệp Duệ Thăng vặn người một cái. Quả Quả đụng trúng không khí, bởi vì thế đi quá mạnh, suýt nữa đụng phải một cây đại thụ, nỗ lực giữa không trung vòng ngược trở về, tiếp tục đâm.
Nhưng mà sức chiến đấu cấp S không phải nói chơi, Diệp Duệ Thăng không làm nhiều động tác khoa trương, nhưng mỗi khi sắp bị Quả Quả đụng liền né được. Quả Quả đuổi theo anh mà đâm, nhưng ngay cả một góc áo cũng chưa đụng tới, cuối cùng mệt quá người không ngừng phập phồng, bóng sáng trên vỏ dưa cũng bên sáng bên tối: “Hộc —— hộc—— hộc ——”
Quả thực giống như mệt đến nỗi thở dốc.
Diệp Duệ Thăng: “Ok, hôm nay đến đây thôi.”
Quả Quả không chịu, nó nhất định phải đụng được một lần.
Diệp Duệ Thăng đành phải tiếp tục bồi luyện.
Tốc độ Quả Quả càng lúc càng nhanh, cũng không hề đi thẳng một đường, biết được bay nửa đường quẹo lại đánh lén. Diệp Duệ Thăng cuối cùng cũng nhượng bộ, giả vờ không cẩn thận, để Quả Quả đánh lén thành công, đụng vào bả vai anh, thuận thế ôm lấy nó: “A, bị con đụng vào, cho con một điểm nha!”
Quả Quả cùng kêu “La la la”, thanh âm không phân biệt được trai gái, chỉ tràn ngập sự trẻ con và vui sướng.
Diệp Duệ Thăng sờ sờ Quả Quả có hơi ướt, nhìn tay, kinh ngạc hỏi Cẩn Sơ: “Nó là ra mồ hôi á?”
“Hử?” Cẩn Sơ thò lại gần, “Đây vẫn là lần đầu tiên, tôi cũng không biết.”
Lần đầu tiên làm cha, cho nên tiếp theo sẽ xuất hiện quá nhiều lần đầu tiên.
Gần đây có suối nước trong vắt, Diệp Duệ Thăng ôm Quả Quả đi tới đó cho nó rửa ráy, cũng giống với tắm rửa cho nó. Quả Quả hơi hơi đỏ lên, Diệp Duệ Thăng cười: “Vậy mà còn thẹn thùng?”
Lúc nói anh đột nhiên dừng lại.
Nếu vỏ bé quả đỏ lên đúng là thẹn thùng, vậy trước Cẩn Sơ khi là hình thái cỏ cũng biến đỏ, quả nhiên cũng là thẹn thùng?
Cẩn Sơ vốn đang không nghĩ tới cái này, thấy Diệp Duệ Thăng nhìn mình, bất giác phản ứng lại, bên tai có chút đỏ lên: “Đó không phải thẹn thùng đâu, nó là bị nóng, vận động lâu như vậy mà!”
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái thật sâu, cười phụ họa: “Phải, là nóng.”
Tắm rửa cho Quả Quả xong, Diệp Duệ Thăng cứ theo lẽ thường nướng thịt cho một lớn một nhỏ nhà này ăn.
Gần đây nếu anh mà rảnh, mỗi ngày đều phải làm vậy, một lần nướng mất vài tiếng đồng hồ. Hai cái đứa này đều có thể ăn không ngừng, ăn uống có thể nói là cái lỗ đen, làm sao cũng không no.
Lúc ăn thịt nướng, Diệp Duệ Thăng liền đem chuyện cấp bậc gen nói ra, chuyện gì mà có liên quan đến Cẩn Sơ, anh không hề có ý giấu giếm.
“Vậy nên đúng là tôi khiến anh tiến hóa?” Cẩn Sơ cũng cảm thấy rất thần kỳ, cậu đối với người sống sờ sờ như Diệp Duệ Thăng thật sự cũng có tác dụng quan trọng vậy sao?
Diệp Duệ Thăng nói: “Thật ra tôi có một suy đoán, phía trước tôi đã từng ăn cậu…… lá cây của cậu, thực lực cũng khôi phục lại, tôi vẫn luôn cho rằng chỉ là khôi phục thương thế thôi, nhưng hiện tại nghĩ đến, khả năng cũng là một loại biểu hiện của tiến hóa.”
Dù sao với loài người mà nói, vỡ nát nội hạch tinh thần là không điều thể nghịch chuyển, không thể khôi phục.
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ: “Tôi không biết nữa.”
Diệp Duệ Thăng biết ngay cái đứa mơ hồ sẽ nói như vậy mà, với chuyện của mình, cậu ấy cũng là một kẻ hỏi một mà hết ba cái là không biết rồi.
Anh trực tiếp nói: “Cho nên Cẩn Sơ này, tôi muốn làm một thí nghiệm, nhìn xem rốt cuộc cậu có ảnh hưởng đến sự tiến hóa của những sinh vật bên cạnh như thế nào, cả phương thức gì đó nữa.”
Nếu Cẩn Sơ cũng không làm gì cả, cũng có thể khiến người bên cạnh sinh ra ảnh hưởng, vậy quá đáng sợ, quá dễ bại lộ.
Thí nghiệm cũng rất đơn giản, tìm một ít động vật nhỏ không có trình độ, trước tiên lấy một ít máu của chúng để giữ lại như hàng mẫu, sau đó để chúng ở cạnh Cẩn Sơ.
Mặt khác lấy một nhóm khác để đối chiếu, để bọn chúng ăn lá cây của Cẩn Sơ, xem có biến hoá gì không.
Còn có một loại, buổi tối hôm đó Cẩn Sơ lại phóng thích năng lượng dao động một lần, xem các con vật có phản ứng gì.
Năng lượng dao động ngay tối đó?
Cẩn Sơ nghĩ, việc đó thì không có biện pháp làm lại một lần nữa, cậu không thể khiến Quả Quả về lại đầu cành của cây, lại trưởng thành lần nữa.
Nhưng cậu còn nhớ rõ từ trước khi hấp thu ánh trăng, đám động vật nhỏ đều rất thích chạy tới quây thành vòng, những nhóm động vật nhỏ đó cũng tiến hóa nhanh hơn nhóm khác động vật. Vậy cậu cứ hấp thu ánh trăng thử.
Còn lá cây, cậu đang muốn bứt lá của mình, Diệp Duệ Thăng ngăn lại: “Không cần đâu, chỗ tôi có lá cây của cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT