Chúng ta của những năm hai mươi tuổi, hay hơn nữa, sẽ luôn luôn nhớ về cái thời trẻ thơ dại, hồn nhiên ấy. Chúng ta của tuổi trưởng thành lại luôn mong ngóng có thể quay ngược thời gian, trở về cái thời niên thiếu, thời cứ mãi nghĩ rằng hãy lớn nhanh hơn đi để thoả sức làm điều mình thích
Hoá ra, mọi thứ không như chúng ta đã từng nghĩ. Chúng ta của năm 25 tuổi không bao giờ lại có được cái ngây ngô, vui tươi của năm 15 tuổi
Đi qua hết những tháng năm dại khờ của tuổi trẻ Chúng ta mới có thể hiểu được rằng mình đã lướt qua bao điều tốt đẹp Cùng là một ngày hè nóng rực, chúng ta của năm 25 tuổi sẽ chẳng thể có được những buổi chiều ngồi dưới quạt điện thiu thiu ngủ bên tường nắng rực rỡ. Cũng chẳng thể có lại được những ngày cùng nhau cố gắng hết sức mình, chứng kiến những vui buồn ngây dại của tuổi mới lớn
Mà những người ta gặp năm 15 tuổi có lẽ mãi mãi ta sẽ không bao giờ, không thể nào gặp lại người ấy nữa ____
"Vì là cậu nên tớ càng không thể bỏ đi".... "Cậu nói xem, tại sao người ta lại nói: Người con gái ta yêu năm 17 tuổi sẽ là người mà cả cuộc đời này ta sẽ không quên được? "... "Hải Dương tớ đến đây là vì cậu".... "Hải Dương, Hải Dương. Cậu là mặt trời trong tim tớ, cậu là ánh sáng của đời tớ. Tớ thích cậu đến mức tớ còn chẳng dám tin"
Hải Dương năm 17 tuổi ngốc nghếch không nhận ra được bản thân đã vô tình làm một người tổn thương rất nhiều. Đoạn kí ức ngày hôm ấy bỗng chốc hiện lên. Ngày hôm ấy cô hờ hững đáp lại câu hỏi của cậu. Cô nhìn về bên cạnh, ở đó hoàn toàn trống vắng nhưng dường như, cô thấy cậu đang mỉm cười với mình. Mái tóc ngắn bay bay trong gió, mùi hương thanh mát từ cậu mơ hồ toả ra. Ánh mắt dần trở nên nhạt nhoà, cô trả lời - Vì người đó cũng thích cậu!