Editor: Wave Literature

"Chậc chậc, Hạ Lạc Khắc đại nhân, sinh hoạt tình cảm của ngài thật sự hỏng bét nha, vậy mà ngài lại đồng ý lời mời hẹn hò của Y Phù Lâm, nhỡ đâu Y Phù Lâm nghĩ rằng anh có tình cảm với cô ta, như vậy rất xuất sắc đấy!"

Ngay khi Y Phù Lâm rời khỏi đại sảnh lĩnh chủ không lâu, liền nghe thấy giọng nói cảm khái của Bố Lỗ, nhưng dường như Hạ Lạc Khắc cũng không nghĩ như vậy.

"Hẹn hò? Không phải Y Phù Lâm vừa mới nói sao? Cô ta bởi vì thấy tôi bận rộn, cho nên hy vọng tôi có thể thả lỏng một chút, nên mới muốn mời tôi đi xem vở kịch."

"Ách, đúng là ngoài miệng thì mị ma kia nói thế, nhưng mà ngài không nhìn ra sao? Tám chín phần là cô ta thích ngài đó!"

"Vẫn là câu nói kia, rốt cuộc anh sinh ra bao nhiêu hiểu lầm, mới cảm thấy tôi có nhân duyên?"

Hạ Lạc Khắc rất dứt khoát nói.

"Vậy nếu như Y Phù Lâm trực tiếp tỏ tình với ngài thì sao?"

Bố Lỗ dứt khoát hỏi thẳng một câu, Hạ Lạc Khắc cũng nói theo: "Đương nhiên tôi từ chối rồi, là game chơi không vui, hay là ngại ma thạch quá nhiều mà tôi đi yêu đương? Quan trọng chính là không có tiền đề này."

"Được rồi, nếu Hạ Lạc Khắc đại nhân kiên trì như vậy..."

Dường như Bố Lỗ đã từ bỏ tiếp tục khuyên nhủ, có điều Hạ Lạc Khắc vẫn nói: "Nhưng tôi nhận lời mời của Y Phù Lâm, không chỉ bởi vì cô ấy ăn không ở không chỗ tôi, cho nên muốn lấy lại một chút thù lao."

"Đợi đã, Hạ Lạc Khắc đại nhân, đây là suy nghĩ chân thật của ngài sao?! Thật không hổ là thượng vị ác ma..."

Lời cảm khái của Bố Lỗ cũng không khiến cho Hạ Lạc Khắc có bất kỳ dao động nào, Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói: "Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vở kịch."

Hạ Lạc Khắc cầm tấm vé lên, bên trên viết.

"Ách... Hẳn là cái này không có vấn đề gì chứ? Hạ Lạc Khắc đại nhân?"

Bố Lỗ sửng sốt một chút, thật sự là không hiểu cái vé kịch này có vấn đề gì lớn, nhưng Hạ Lạc Khắc nhanh chóng chỉ chỉ nội dung bên dưới.

"Ma Căn này..."

"Là người thừa kế thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa."

Hạ Lạc Khắc nói.

"Dường như có sở thích là đóng kịch, xem ra là cùng đi theo đoàn kịch đến Lâm Đông Thành, vừa phỏng vấn đồng thời còn có thể đóng kịch."

"Chậc, đúng là người thừa kế không làm việc đàng hoàng. Cho nên, Hạ Lạc Khắc đại nhân cảm thấy cái người mà theo như lời đám Bang Đức nói đã bố trí tới đối phó ngài, chính là người thừa kế thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa sao?"

Bố Lỗ suy nghĩ một chút, tán thành nói.

"Ừm, nghĩ cẩn thận lại thì vô cùng có khả năng, dù sao Hạ Lạc Khắc gần như dùng một tay đưa An Đức Lỗ vào tù, nếu như Ma Căn này là anh trai hoặc người gì đó của An Đức Lỗ, không chừng có quan hệ rất tốt, nếu như giả thiết này được thành lập, như vậy khả năng anh ta tìm tới ngài để trả thù sẽ rất cao đấy!"

"Cho nên đi xem vở kịch này, tìm hiểu tình huống một chút, cá nhân tôi cảm thấy đây là chuyện rất cần thiết."

Hạ Lạc Khắc nói xong, một lần nữa bắt đầu xem diễn đàn chính thức, cười cười: "Không phải rất thú vị sao."

Trong một căn nhà bằng đá không tính quá lớn, đằng trước một miếng gương thử đồ cao lớn, mị ma Y Phù Lâm đang mặc một chiếc váy xòe, xoay quanh mấy vòng, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, cô ta lẩm bẩm một câu: "Nó có quá trẻ không nhỉ, Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ cảm thấy mình giả vờ ngây thơ mất, không được không được, không thể mặc cái váy này."

Y Phù Lâm nhanh chóng lắc đầu, mở tủ quần áo bên trên ra, sau đó từ trong chiếc tủ quần áo không phải quá nhiều quần áo, lấy ra một chiếc váy dài màu lam, ướm lên trên người mình: "Bộ độ này có thể chứ? Đợi đã, có phải mình đã thử qua cái váy này không nhỉ?"

Y Phù Lâm nhanh chóng nhìn vào trong tủ quần áo, một đống quần áo bên trong, Y Phù Lâm đã thử qua tất cả một lần rồi.

Dù sao vốn không có bao nhiêu đồ, từ lúc Y Phù Lâm từ đi làm tới nay, phần lớn tiền lương đều dùng để duy trì sinh những yêu cầu sinh tồn cơ bản, ví dụ như tiền thuê nhà, phí quản lý, phí sinh hoạt và vân vân, sau này lại tới chỗ Hạ Lạc Khắc tạm ở nhờ một thời gian, tất nhiên không cần những những sinh hoạt phí đó, tất cả việc ăn ở đều dựa vào thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng cũng không có tiền lương.

Đối với quần áo, dưới tình huống không có tiền tiết kiệm gì, cũng không có biện pháp mua nhiều như vậy, hơn nữa cho tới nay đều mặc đủ loại đồng phục đi làm, ngược lại quần áo của mình lại không yêu cầu mấy.

Kết quả đến bây giờ Y Phù Lâm thấy có chút hối hận, bởi vì cô ta thật sự không thể tìm được một món đồ xinh đẹp để có thể mặc đi hẹn hò.

"Cốc cốc cốc."

Ngay khi Y Phù Lâm do dự rốt cuộc nên mặc quần áo gì, cửa phòng của cô ta đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Y Phù Lâm bị dọa giật mình, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng đằng sau: "Ai vậy?"

"Tiểu thư Y Phù Lâm, là tôi, Học Phách."

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Học Phách.

"Có, có chuyện gì sao?"

Y Phù Lâm sửng sốt một chút, khẩn trương hỏi.

"Tôi tới lấy danh sách bang hội nhà thám hiểm."

Vu yêu ở ngoài cửa nói, Y Phù Lâm sửng sốt một chút, cô ta chợt nhớ tới hình như hôm nay mình mang danh sách cách người chơi trong bang hội Nhà thám hiểm về, phần danh sách này vốn nên giữ lại ở bang hội Nhà thám hiểm, đều do trong đầu mình đều miên man suy nghĩ chuyện liên quan đến hẹn hò.

Hẹn hò?! Không không không, đó không phải là hẹn hò, chỉ là cô ta muốn cảm ơn Hạ Lạc Khắc đại nhân cho tới nay đã chăm sóc mình, cho nên mới tiết kiệm rồi mua hai vé xem kịch, sau đó mời Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng đi thả lỏng một chút, dù sao nếu vẫn luôn ngồi trước cái máy tính ma năng kia nhất định sẽ không tốt cho cơ thể? Thỉnh thoảng đi ra ngoài hoạt động một chút, hít thở không khí tươi mới của thế giới dưới lòng đất nhất định không hại gì đối với sức khỏe của Hạ Lạc Khắc!

Thế nhưng quần áo thì làm sao bây giờ? Đương nhiên không phải hẹn hò nên mới suy xét đến chuyện quần áo, mà là bởi vì xuất phát từ tôn trọng đối với lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, dù sao cũng là lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, không thể tùy tiện mặc quần áo đơn giản được? Nhất định phải thật để ý nghiêm túc.

Không có tiền mua quần áo mới, chỉ có thể bắt đầu sửa chữa một vài chỗ từ quần áo cũ, nhưng mà mình không biết sửa quần áo, hay là nhờ đám đỉnh đầu xanh lục kia một chút xem, hình như bọn họ rất có thiên phú ở phương diện may vá, lần trước lúc đến Lâm Đông Thành, bọn họ sẽ tự làm cờ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ...

Không không không, nếu như đi mình đi nhờ bọn họ, chẳng phải bọn họ sẽ biết mình mời lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc sao?! Thật xấu hổ nha...

"Cốc cốc cốc."

Cửa phòng lại bị gõ, truyền đến giọng nói nghi ngờ của Học Phách: "Y Phù Lâm tiểu thư?"

"A! Xin lỗi! Xin lỗi!"

Y Phù Lâm hốt hoảng nhanh chóng đi mở cửa, lại quên mất mình còn đang mặc chiếc váy xòe rất ấu trĩ.

Học Phách mặt không thay đổi đứng ở cửa, con mắt trống rỗng nhìn Y Phù Lâm, Y Phù Lâm lập tức bối rối: "Cái, cái đó, cũng không phải tôi đang thử đồ nên mới mặc thành như vậy, bởi vì ngày mai phải đi hẹn hò với Hạ Lạc Khắc đại nhân, á không phải! Là cùng nhau đi ra ngoài xem kịch mà thôi..."

Học Phách nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Y Phù Lâm trước mặt, thế nhưng Học Phách không thay đổi gì, trên xương mặt của anh ta vẫn không có biểu tình, nói:

"Có thể hiểu mà, nhưng trước tiên có thể đưa cho tôi danh sách không? Tôi cần phải đăng ký."

"Ngại quá, mong ngài chờ một chút."

Y Phù Lâm nhanh chóng cúi người xin lỗi Học Phách, sau đó đi vào trong phòng, cầm tờ danh sách tới, đưa cho Học Phách.

"Cảm ơn."

Học Phách gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

"À?!"

Thế nhưng giọng nói kinh ngạc của Y Phù Lâm khiến Học Phách dừng bước, quay đầu lại:

"Có vấn đề gì không?"

"Không, không phải vấn đề này, mà là bởi vì, cái đó, tôi và Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng đi ra ngoài xem kịch, Học Phách đại nhân nhìn qua giống như như..."

Y Phù Lâm dùng giọng điệu dò hỏi.

Học Phách rất nhanh trả lời: "Suy xét đến mỗi ngày tiểu thư Y Phù Lâm tiêu tốn ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cùng với sự cống hiến mà ngài làm ra trong thực tế, ngài mời lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, tôi không hề cảm thấy kỳ quái gì. Thế nhưng tiểu thư Y Phù Lâm, về quần áo hẳn là ngài nên cẩn thận suy xét một chút, dù sao đối với lĩnh chủ, chính là phải dành một sự tôn trọng nhất định, quần áo giống như vậy có chút không phù hợp với tuổi của ngài."

"Thật vô tình..."

Y Phù Lâm bị lời nói của Học Phách hoàn toàn bạo kích, hơn nữa còn ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Như vậy, tạm biệt."

Học Phách xoay người rời khỏi, cũng không có ý định quay đầu lại.

Mặc dù Học Phách đã đi, thế nhưng đoạn đối thoại vừa rồi đều đã bị một đám địa tinh đỉnh đầu xanh lục, yêu tinh còn có kobold nghe thấy, mặc dù bọn họ không có biện pháp làm chuyện gì kỳ quái ở chỗ của NPC. Ví dụ như trộm quần áo của bọn họ, hoặc là nhảy cửa sổ tiến vào phòng, thừa dịp NPC ngủ làm chuyện kỳ quái, nhưng mà ngồi xổm bên cạnh chờ chuyện bất ngờ thì vẫn có thể làm một chút.

Cho dù không cố ý ngồi rình, thỉnh thoảng đi ngang qua, hoặc là theo đuôi vu yêu Học Phách cũng có rất nhiều người chơi có thể thấy một màn như vậy.

Mà đoạn đối thoại của Học Phách và Y Phù Lâm đã cung cấp thông tin đầy đủ và chính xác.

"Mẹ nó!? Lão Hạ và Y Phù Lâm hẹn hò?!"

"Quả nhiên phía công ty muốn phát đường cho chúng ta, thật mẹ nó..."

"Bảo là lão Hạ và Học Phách mới là cp cơ mà? Vì sao Học Phách lại bình tĩnh như vậy, thật là ra đang lên kế hoạch giết chết Y Phù Lâm đúng không?"

"Chẹp, một mị ma ăn mặc giản dị bảo thủ, kết quả cũng muốn bắt đầu yêu đương?"

"Tôi không cần xem cốt truyện NPC yêu đương đâu! Tôi muốn xem Lâm Đông Thành bị tấn công, thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ thành thần binh giáng thế! Tôi muốn cứu vớt thế giới!"

"Y Phù Lâm cô yên tâm đi, tôi tốt nghiệp may vá, giáo viên sinh hoạt ở Lâm Đông Thành cũng khen tôi khéo tay, trang phục hẹn hò của cô cứ để tôi lo đi!"

"Y Phù Lâm tới quyết đấu đi! Lão Hạ là của tôi!"

"Waaaaah"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play