Editor: Wave Literature
Một đội dã thú trang bị võ trang đầy đủ, mặc áo giáo màu đen hệ NTSC, mấy con dã thú phía trước còn khiêng mấy tấm khiên và lá chắn thật lớn. Ở sau lưng bọn họ, các từ được viết thống nhất.
Dã thú nghiêm chỉnh huấn luyện, trang bị trên tay cũng vô cùng tinh xảo, cái khiên, lá chắn mở đường, mu bàn tay cầm cung nỏ, để đeo trường kiếm nên động tác mỗi người đều cực kì nhẹ nhàng, chỉ khi áo giáp va chạm với nhau mới phát ra một chút âm thanh nhẹ nhàng.
Họ nhanh chóng đến trước một khu chung cư, người cầm đầu quay lại ra hiệu cho những người khác bằng mắt, đại khái dụng ý chính là: "Mục tiêu bên trong là nhân vật cực kì nguy hiểm, đã từng có nhiều năm kinh nghiệm trong công việc tình báo, ra tay hung ác, chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, mọi người nhất định phải đặc biệt cẩn thận, không được để cho anh ta đào tẩu."
Những người khác dùng ánh mắt đáp lại:
"Rõ thưa đội trưởng."
"Đội trưởng yên tâm đi."
"Chúng ta cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh mà!"
"Đội trưởng, vợ ngài chạy theo mọi người!"
Nhận được mọi người phản hồi, đôi mắt người cầm đầu sắc bén, anh ta chỉ vào cánh cửa, làm tư thế chuẩn bị, sau đó một dã thú bước lên, dùng tay gõ gõ cửa, dùng giọng điệu vô cùng hiền lành nói
"Xin chào, tôi đến để sao chép bảng ma thuật, có ai ở nhà không?"
Tuy nhiên lại không có ai trả lời, hỏi lại nhiều lần, vẫn không có câu trả lời.
Người cầm đầu vươn ra hai ngón tay, gật đầu, và chẳng mấy chốc người đàn ông lại gõ cửa lần nữa, tiếp tục nói: "Xin chào, địa long anh muốn đã đến, xin mở cửa lấy."
Thế nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
Đội trưởng dẫn đầu nháy mắt ra hiệu: "Chuẩn bị hack khóa!"
Người vẫn luôn gọi cửa lúc nãy gật đầu, sau đó lấy ra một dây thép nhỏ, cắm vào ổ khóa, không bao lâu, cửa phòng lạch cạch một tiếng mở ra.
Bọn họ không nói hai lời, trực tiếp vọt vào, có người hô to, còn có người nhắm mắt lại phóng cung tên vào phía trong.
Sau khi chờ đợi vài giây hết thảy bình tĩnh trở lại, bọn họ mới nhìn đến bên trong gian phòng yên lặng, có một địa tinh ngã trên mặt đất, hai mắt trừng lớn, đó là Bang Đức, một cựu sĩ quan cơ quan tình báo, trên mặt anh ta mang theo biểu hiện hoảng sợ, trên gáy cắm một cái cung tên.
"Tôi bắn chết người rồi sao?"
Một trong những thành viên của đội bảo vệ đặc chủng lo lắng hỏi.
"Không, anh ta không phải bị cậu bắn chết."
Đội trưởng đi tới, thăm dò hơi thở Bang Đức, sau đó phát hiện trên cổ anh ta có vết siết, hơn nữa bên cạnh đặt một sợi dây thừng, cùng với một mảnh giấy đặt trong lòng bàn tay, trên giấy viết.
———
"Ầm!"
Ni Cổ Lạp Tư đánh một quyền thật mạnh xuống bàn.
"Cái gì? Bang Đức tự sát? Lính canh gác đến tận cửa, kết quả tự sát?"
"Đúng, thành chủ đại nhân, đây là toàn bộ báo cáo."
Nhuyễn Nê Quái rất nhanh đưa tới một phần báo cáo, Ni Cổ Lạp Tư cầm lấy đơn giản nhìn một chút, sau đó hỏi: "Hạ Lạc Khắc đại nhân đang ở nơi nào?!"
...
Hai mươi phút sau.
"Thoạt nhìn là sợ tội tự sát ạ."
Hạ Lạc Khắc ngồi ở trong phòng làm việc của Ni Cổ Lạp Tư, nhìn báo cáo nói rằng.
"Ừ, xem tình huống trước mắt là như thế này không sai."
Vẻ mặt Ni Cổ Lạp Tư ngưng trọng, nói.
"Tôi đã báo cáo chuyện này lên cấp trên."
Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, ba con hamster điều tra phát hiện Bang Đức cùng người bí ẩn bí mật gặp nhau, phát hiện ra cuộc điều tra trước về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cùng lắm cũng chỉ là châm ngòi gây xích mích liên minh thương nhân cùng thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, mà mục tiêu cuối cùng là Hạ Lạc Khắc đạt được di sản Cơ Lãng.
Thậm chí đằng sau họ còn có các thế lực tà ác bí mật đang đến gần Hạ Lạc Khắc.
Còn cách xử lí của Hạ Lạc Khắc? Ngay lập tức báo cảnh sát.
Nói chính xác, đó là thông báo cho Lâm Đông Thành, dù sao chuyện này xảy ra trên người Bang Đức, Bang Đức là tình báo viên của Lâm Đông Thành, để Lâm Đông Thành xử lí sẽ tiện hơn, chỉ là không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ làm tới trình độ như này.
Hạ Lạc Khắc cùng Ni Cổ Lạp Tư gặp mặt, kết thúc trong một mảng mây đen, chủ yếu lo lắng chính là Ni Cổ Lạp Tư, dù sao người sau lưng đến cùng có mục đích gì, có thể ảnh hưởng đến ông ta vừa mới lên làm thành chủ Lâm Đông Thành hay không, hết thảy đều vẫn là ẩn số.
Hạ Lạc Khắc rời khỏi phòng khách của thành chủ Lâm Đông Thành, vừa mới đi ra, thanh âm của Bố Lỗ truyền tới: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra lần này không đơn giản ạ, từ khẩu cung cùng trí nhớ của anh ta mà nói, đối phương đã sắp xếp một âm mưa đang chờ chúng ta, hiện tại Bang Đức bị diệt khẩu, đó là một bất lợi lớn!"
"Liên quan đến âm mưu anh nói, tôi nghĩ tôi có thể biết một chút."
Hạ Lạc Khắc đi tới cửa một quầy báo thì ngừng lại, sau đó nhìn vào một tờ báo bày ra ở bên ngoài, tờ báo cố ý lấy quảng cáo cùng vài ưu đãi để che tất cả nội dung chủ yếu, chỉ lộ những tin tức không quan trọng ra bên ngoài, hiển nhiên là để tránh những người như Hạ Lạp Khắc đứng bên ngoài chỉ khiến người ta bất mãn.
Đây không phải là vấn đề, vấn đề là nội dung của tờ báo đã viết.
"Người thừa kế Vĩnh Hằng Chi Hỏa thứ hai? An Đức Lỗ là người thừa kế thứ ba? Tại sao người thừa kế thứ hai lại đến thăm Lâm Đông Thành đây? Không phải vừa mới đưa An Đức Lỗ vào ngục giam sao?"
Bố Lỗ lập tức đưa ra nghi vấn của mình, mà Hạ Lạc Khắc chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng, thế nhưng hiển nhiên, người thừa kế thứ hai đến đây, không đơn thuần là đến thăm quan Lâm Đông Thành đơn giản như vậy.
———
Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
"Sự tình chính là như vậy, thật sự quá khủng khiếp!"
Lão đại đứng trước mặt Lị La, tỉ mỉ tự thuật cảnh tượng được phát hiện cách đây không lâu, lão nhị bên cạnh cũng nghĩ mà sợ, nói.
"Không sai, bọn họ lấy đồ ăn ngon mê hoặc Phì Trạch, nếu không phải chúng ta chạy nhanh, tất cả chúng ta đều có thể bị địa tinh đó giết chết đột ngột rồi!"
"Wow... Tôi còn có thể ăn nữa..."
Dưới chân hai con hamster, Phì Trạch nằm trên đất, đang lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, mơ hồ không rõ nói.
"Cậu ta làm sao vậy?"
Ngồi ở trên ghế, Lị La nghe báo cáo của anh em hamster, cau mày, nhìn Phì Trạch hỏi.
"Trước đây không lâu nó mới bị Hạ Lạp Khắc đại nhân kiểm tra kí ức, sau đó Hạ Lạc Khắc đại nhân dựa theo yêu cầu của nó đưa vào một ít kí ức, hiện tại giống như không kiềm chế được."
"Hẳn là ký ức rất hạnh phúc đi."
Lão đại và lão nhị phân biệt nói.
"Hạ Lạc Khắc nói thế nào? Biết chủ mưu sau lưng không? Sắp vào giai đoạn quan trọng tấn công Thiên Quốc rồi, nếu như xảy ra điều gì không may, tôi sẽ ngay lập tức thu hồi món nợ, điều này các người có nhấn mạnh với Hạ Lạc Khắc không?"
Lị La dường như không lo lắng về tình trạng của Phì Trạch.
"Vâng!, chủ nhân, chúng tôi đã chuyển đạt toàn bộ, Hạ Lạc Khắc đại nhân trấn an chủ nhân, còn nói Hạ Lạp Khắc ca ca đã lúc nào lừa gạt các người chưa? Những lời như vậy đó."
Lão đại rất nhanh trả lời.
"A, tôi biết rồi."
Lị La khoát tay áo một cái, sau đó ra hiệu cho ba con hamster có thể đi ra ngoài.
"Để đám kia gia tăng làm việc lẫn huấn luyện, nếu như ngay cả chỉ quái vật cũng không giải quyết được, vậy không có biện pháp chiến đấu Thiên Quốc rồi."
"Vâng!"
Lão đại và lão nhị nhanh chóng trả lời.
Sau đó, hai người bọn họ kéo Phì Trạch nằm trên mặt đất ra ngoài.
Sau khi xác nhận rằng cả ba chú chuột hamster đã ra ngoài, Lị La mặt không cảm xúc lấy ra một quả cầu pha lê, sau đó trong lớp pha lê bắt đầu xuất hiện hình ảnh Hạ Lạp Khắc, Hạ Lạc Khắc đang ở trong đại sảnh lĩnh chủ chơi một trò chơi có tên lài đạo cụ ma thuật của máy tính, nhìn qua trong phòng chỉ có mình anh, con vật kia vẫn luôn ở trong đại sảnh, không biết con Hắc Long nhỏ kia là đực hay cái, nhưng hang ổ của con Hắc Long nhỏ đó vẫn ở bên trong góc phòng.
Vừa lúc đó, cửa phòng của Lĩnh chủ bị mở ra, một người ăn mặc bảo thủ như mị ma đi vào, đó là mị ma Y Phù Lâm.
Trong phòng Lị La phát ra một tiếng "cắt" nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Lị La chạm tay vào quả cầu pha lê, chẳng mấy chốc có giọng nói phát ra.
"Chuyện kia, Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Mị ma Y Phù Lâm đứng bên trái máy tính, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Hạ Lạc Khắc đặt tai nghe trên đỉnh đầu xuống, sau đó mê mang nhìn về phía Y Phù Lâm
"Có chuyện gì không?"
"Cái kia, Hạ Lạc Khắc đại nhân, thành phố ngầm gần đây thật giống như không quá bận rộn..."
Sau khi Y Phù Lâm nói xong, Hạ Lạc Khắc sửng sốt một chút, kiểm tra, xây nhà xưởng, liên lạc với Lâm Đông Thành để gặp gỡ, xem diễn đàn, cập nhật, làm đồng thời nhiều chuyện như vậy, ngay cả thời gian để chơi game lẫn học hỏi kinh nghiệm vận hành game đều giảm bớt vài giờ, này còn gọi là chưa đủ bận sao?
Y Phù Lâm tựa hồ cũng lập tức ý thức được mình giốngnhư nói không quá chuẩn xác, nên nhanh chóng nói: "Không phải, ý của tôi là, tôi không bận lắm, nhưng nhìn đến Hạ Lạp Khắc đại nhân bận rộn, tôi nhưng không có biện pháp gì đến giúp đỡ Hạ Lạc Khắc đại nhân, vì lẽ đó tôi nghĩ..."
Y Phù Lâm lấy ra hai tấm vé, sau đó căng thẳng nhìn Hạ Lạc Khắc.
"Gần đây ở Lâm Đông Thành có một bộ phim hay, vì lẽ đó tôi nghĩ có thể mời Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng xem hay không."
"Ý của cô là nói, bởi vì đau lòng tôi bận rộn, vì thế nên hi vọng mời tôi đi xem phim? Là ý này sao?"
Hạ Lạc Khắc lặp lại lời nói.
"Cái gì? Mị ma này cản trở kế hoạch vĩ đại của ngài phải không? Không thể tha thứ a! Hiện tại liền sa thải cô ta đi! Cô ta đến chính là để gây chuyện đó!"
Thanh âm Bố Lỗ lập tức vang lên bên tai Hạ Lạc Khắc, thế nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không để ý tới.
"Ừm, đúng, không thể như vậy được..."
Y Phù Lâm lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
"Trên thực tế, gần đây tôi có nhiều chuyện, khả năng không..."
Hạ Lạc Khắc liếc mắt nhìn chiếc vé trên tay Y Phù Lâm, vé xem phim, sau khi sửng sốt hai giây đồng hồ, mỉm cười nói.
"Tuy rằng rất bận, thế nhưng tôi cảm thấy vẫn không thể để Y Phù Lâm tiểu thư thất vọng, có thể cùng Y Phù Lâm tiểu thư đi xem phim, là vinh hạnh của tôi."
(Một trăm năm "Thời đại xinh đẹp" một quyển miêu tả mỹ thuật học viện sinh hoạt nghề nghiệp văn 75 chữ, mọi người có thể xem nha)
Comment (0)COMMENT FIRSTRate this chapterVote with Power StoneChapter 367: Chương 368: Chuẩn bị trước khi hẹn hòTranslator: Wave Literature Editor: Wave Literature
"Chậc chậc, Hạ Lạc Khắc đại nhân, sinh hoạt tình cảm của ngài thật sự hỏng bét nha, vậy mà ngài lại đồng ý lời mời hẹn hò của Y Phù Lâm, nhỡ đâu Y Phù Lâm nghĩ rằng anh có tình cảm với cô ta, như vậy rất xuất sắc đấy!"
Ngay khi Y Phù Lâm rời khỏi đại sảnh lĩnh chủ không lâu, liền nghe thấy giọng nói cảm khái của Bố Lỗ, nhưng dường như Hạ Lạc Khắc cũng không nghĩ như vậy.
"Hẹn hò? Không phải Y Phù Lâm vừa mới nói sao? Cô ta bởi vì thấy tôi bận rộn, cho nên hy vọng tôi có thể thả lỏng một chút, nên mới muốn mời tôi đi xem vở kịch."
"Ách, đúng là ngoài miệng thì mị ma kia nói thế, nhưng mà ngài không nhìn ra sao? Tám chín phần là cô ta thích ngài đó!"
"Vẫn là câu nói kia, rốt cuộc anh sinh ra bao nhiêu hiểu lầm, mới cảm thấy tôi có nhân duyên?"
Hạ Lạc Khắc rất dứt khoát nói.
"Vậy nếu như Y Phù Lâm trực tiếp tỏ tình với ngài thì sao?"
Bố Lỗ dứt khoát hỏi thẳng một câu, Hạ Lạc Khắc cũng nói theo: "Đương nhiên tôi từ chối rồi, là game chơi không vui, hay là ngại ma thạch quá nhiều mà tôi đi yêu đương? Quan trọng chính là không có tiền đề này."
"Được rồi, nếu Hạ Lạc Khắc đại nhân kiên trì như vậy..."
Dường như Bố Lỗ đã từ bỏ tiếp tục khuyên nhủ, có điều Hạ Lạc Khắc vẫn nói: "Nhưng tôi nhận lời mời của Y Phù Lâm, không chỉ bởi vì cô ấy ăn không ở không chỗ tôi, cho nên muốn lấy lại một chút thù lao."
"Đợi đã, Hạ Lạc Khắc đại nhân, đây là suy nghĩ chân thật của ngài sao?! Thật không hổ là thượng vị ác ma..."
Lời cảm khái của Bố Lỗ cũng không khiến cho Hạ Lạc Khắc có bất kỳ dao động nào, Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói: "Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vở kịch."
Hạ Lạc Khắc cầm tấm vé lên, bên trên viết.
"Ách... Hẳn là cái này không có vấn đề gì chứ? Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Bố Lỗ sửng sốt một chút, thật sự là không hiểu cái vé kịch này có vấn đề gì lớn, nhưng Hạ Lạc Khắc nhanh chóng chỉ chỉ nội dung bên dưới.
"Ma Căn này..."
"Là người thừa kế thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa."
Hạ Lạc Khắc nói.
"Dường như có sở thích là đóng kịch, xem ra là cùng đi theo đoàn kịch đến Lâm Đông Thành, vừa phỏng vấn đồng thời còn có thể đóng kịch."
"Chậc, đúng là người thừa kế không làm việc đàng hoàng. Cho nên, Hạ Lạc Khắc đại nhân cảm thấy cái người mà theo như lời đám Bang Đức nói đã bố trí tới đối phó ngài, chính là người thừa kế thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa sao?"
Bố Lỗ suy nghĩ một chút, tán thành nói.
"Ừm, nghĩ cẩn thận lại thì vô cùng có khả năng, dù sao Hạ Lạc Khắc gần như dùng một tay đưa An Đức Lỗ vào tù, nếu như Ma Căn này là anh trai hoặc người gì đó của An Đức Lỗ, không chừng có quan hệ rất tốt, nếu như giả thiết này được thành lập, như vậy khả năng anh ta tìm tới ngài để trả thù sẽ rất cao đấy!"
"Cho nên đi xem vở kịch này, tìm hiểu tình huống một chút, cá nhân tôi cảm thấy đây là chuyện rất cần thiết."
Hạ Lạc Khắc nói xong, một lần nữa bắt đầu xem diễn đàn chính thức, cười cười: "Không phải rất thú vị sao."
Trong một căn nhà bằng đá không tính quá lớn, đằng trước một miếng gương thử đồ cao lớn, mị ma Y Phù Lâm đang mặc một chiếc váy xòe, xoay quanh mấy vòng, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, cô ta lẩm bẩm một câu: "Nó có quá trẻ không nhỉ, Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ cảm thấy mình giả vờ ngây thơ mất, không được không được, không thể mặc cái váy này."
Y Phù Lâm nhanh chóng lắc đầu, mở tủ quần áo bên trên ra, sau đó từ trong chiếc tủ quần áo không phải quá nhiều quần áo, lấy ra một chiếc váy dài màu lam, ướm lên trên người mình: "Bộ độ này có thể chứ? Đợi đã, có phải mình đã thử qua cái váy này không nhỉ?"
Y Phù Lâm nhanh chóng nhìn vào trong tủ quần áo, một đống quần áo bên trong, Y Phù Lâm đã thử qua tất cả một lần rồi.
Dù sao vốn không có bao nhiêu đồ, từ lúc Y Phù Lâm từ đi làm tới nay, phần lớn tiền lương đều dùng để duy trì sinh những yêu cầu sinh tồn cơ bản, ví dụ như tiền thuê nhà, phí quản lý, phí sinh hoạt và vân vân, sau này lại tới chỗ Hạ Lạc Khắc tạm ở nhờ một thời gian, tất nhiên không cần những những sinh hoạt phí đó, tất cả việc ăn ở đều dựa vào thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng cũng không có tiền lương.
Đối với quần áo, dưới tình huống không có tiền tiết kiệm gì, cũng không có biện pháp mua nhiều như vậy, hơn nữa cho tới nay đều mặc đủ loại đồng phục đi làm, ngược lại quần áo của mình lại không yêu cầu mấy.
Kết quả đến bây giờ Y Phù Lâm thấy có chút hối hận, bởi vì cô ta thật sự không thể tìm được một món đồ xinh đẹp để có thể mặc đi hẹn hò.
"Cốc cốc cốc."
Ngay khi Y Phù Lâm do dự rốt cuộc nên mặc quần áo gì, cửa phòng của cô ta đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Y Phù Lâm bị dọa giật mình, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng đằng sau: "Ai vậy?"
"Tiểu thư Y Phù Lâm, là tôi, Học Phách."
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Học Phách.
"Có, có chuyện gì sao?"
Y Phù Lâm sửng sốt một chút, khẩn trương hỏi.
"Tôi tới lấy danh sách bang hội nhà thám hiểm."
Vu yêu ở ngoài cửa nói, Y Phù Lâm sửng sốt một chút, cô ta chợt nhớ tới hình như hôm nay mình mang danh sách cách người chơi trong bang hội Nhà thám hiểm về, phần danh sách này vốn nên giữ lại ở bang hội Nhà thám hiểm, đều do trong đầu mình đều miên man suy nghĩ chuyện liên quan đến hẹn hò.
Hẹn hò?! Không không không, đó không phải là hẹn hò, chỉ là cô ta muốn cảm ơn Hạ Lạc Khắc đại nhân cho tới nay đã chăm sóc mình, cho nên mới tiết kiệm rồi mua hai vé xem kịch, sau đó mời Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng đi thả lỏng một chút, dù sao nếu vẫn luôn ngồi trước cái máy tính ma năng kia nhất định sẽ không tốt cho cơ thể? Thỉnh thoảng đi ra ngoài hoạt động một chút, hít thở không khí tươi mới của thế giới dưới lòng đất nhất định không hại gì đối với sức khỏe của Hạ Lạc Khắc!
Thế nhưng quần áo thì làm sao bây giờ? Đương nhiên không phải hẹn hò nên mới suy xét đến chuyện quần áo, mà là bởi vì xuất phát từ tôn trọng đối với lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, dù sao cũng là lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, không thể tùy tiện mặc quần áo đơn giản được? Nhất định phải thật để ý nghiêm túc.
Không có tiền mua quần áo mới, chỉ có thể bắt đầu sửa chữa một vài chỗ từ quần áo cũ, nhưng mà mình không biết sửa quần áo, hay là nhờ đám đỉnh đầu xanh lục kia một chút xem, hình như bọn họ rất có thiên phú ở phương diện may vá, lần trước lúc đến Lâm Đông Thành, bọn họ sẽ tự làm cờ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ...
Không không không, nếu như đi mình đi nhờ bọn họ, chẳng phải bọn họ sẽ biết mình mời lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc sao?! Thật xấu hổ nha...
"Cốc cốc cốc."
Cửa phòng lại bị gõ, truyền đến giọng nói nghi ngờ của Học Phách: "Y Phù Lâm tiểu thư?"
"A! Xin lỗi! Xin lỗi!"
Y Phù Lâm hốt hoảng nhanh chóng đi mở cửa, lại quên mất mình còn đang mặc chiếc váy xòe rất ấu trĩ.
Học Phách mặt không thay đổi đứng ở cửa, con mắt trống rỗng nhìn Y Phù Lâm, Y Phù Lâm lập tức bối rối: "Cái, cái đó, cũng không phải tôi đang thử đồ nên mới mặc thành như vậy, bởi vì ngày mai phải đi hẹn hò với Hạ Lạc Khắc đại nhân, á không phải! Là cùng nhau đi ra ngoài xem kịch mà thôi..."
Học Phách nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Y Phù Lâm trước mặt, thế nhưng Học Phách không thay đổi gì, trên xương mặt của anh ta vẫn không có biểu tình, nói:
"Có thể hiểu mà, nhưng trước tiên có thể đưa cho tôi danh sách không? Tôi cần phải đăng ký."
"Ngại quá, mong ngài chờ một chút."
Y Phù Lâm nhanh chóng cúi người xin lỗi Học Phách, sau đó đi vào trong phòng, cầm tờ danh sách tới, đưa cho Học Phách.
"Cảm ơn."
Học Phách gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
"À?!"
Thế nhưng giọng nói kinh ngạc của Y Phù Lâm khiến Học Phách dừng bước, quay đầu lại:
"Có vấn đề gì không?"
"Không, không phải vấn đề này, mà là bởi vì, cái đó, tôi và Hạ Lạc Khắc đại nhân cùng đi ra ngoài xem kịch, Học Phách đại nhân nhìn qua giống như như..."
Y Phù Lâm dùng giọng điệu dò hỏi.
Học Phách rất nhanh trả lời: "Suy xét đến mỗi ngày tiểu thư Y Phù Lâm tiêu tốn ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cùng với sự cống hiến mà ngài làm ra trong thực tế, ngài mời lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, tôi không hề cảm thấy kỳ quái gì. Thế nhưng tiểu thư Y Phù Lâm, về quần áo hẳn là ngài nên cẩn thận suy xét một chút, dù sao đối với lĩnh chủ, chính là phải dành một sự tôn trọng nhất định, quần áo giống như vậy có chút không phù hợp với tuổi của ngài."
"Thật vô tình..."
Y Phù Lâm bị lời nói của Học Phách hoàn toàn bạo kích, hơn nữa còn ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Như vậy, tạm biệt."
Học Phách xoay người rời khỏi, cũng không có ý định quay đầu lại.
Mặc dù Học Phách đã đi, thế nhưng đoạn đối thoại vừa rồi đều đã bị một đám địa tinh đỉnh đầu xanh lục, yêu tinh còn có kobold nghe thấy, mặc dù bọn họ không có biện pháp làm chuyện gì kỳ quái ở chỗ của NPC. Ví dụ như trộm quần áo của bọn họ, hoặc là nhảy cửa sổ tiến vào phòng, thừa dịp NPC ngủ làm chuyện kỳ quái, nhưng mà ngồi xổm bên cạnh chờ chuyện bất ngờ thì vẫn có thể làm một chút.
Cho dù không cố ý ngồi rình, thỉnh thoảng đi ngang qua, hoặc là theo đuôi vu yêu Học Phách cũng có rất nhiều người chơi có thể thấy một màn như vậy.
Mà đoạn đối thoại của Học Phách và Y Phù Lâm đã cung cấp thông tin đầy đủ và chính xác.
"Mẹ nó!? Lão Hạ và Y Phù Lâm hẹn hò?!"
"Quả nhiên phía công ty muốn phát đường cho chúng ta, thật mẹ nó..."
"Bảo là lão Hạ và Học Phách mới là cp cơ mà? Vì sao Học Phách lại bình tĩnh như vậy, thật là ra đang lên kế hoạch giết chết Y Phù Lâm đúng không?"
"Chẹp, một mị ma ăn mặc giản dị bảo thủ, kết quả cũng muốn bắt đầu yêu đương?"
"Tôi không cần xem cốt truyện NPC yêu đương đâu! Tôi muốn xem Lâm Đông Thành bị tấn công, thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ thành thần binh giáng thế! Tôi muốn cứu vớt thế giới!"
"Y Phù Lâm cô yên tâm đi, tôi tốt nghiệp may vá, giáo viên sinh hoạt ở Lâm Đông Thành cũng khen tôi khéo tay, trang phục hẹn hò của cô cứ để tôi lo đi!"
"Y Phù Lâm tới quyết đấu đi! Lão Hạ là của tôi!"
"Waaaaah"