Trong vô thức Tô Hồng được chải chuốc và mặc quần áo, đưa đến buổi dạ yến trong cung điện Ngọc Hành hiện đang yên bình nhảy mua, ăn uống linh đình.

Cung điện Ngọc Hành là một nhánh thực hiện nghi thức thờ cúng của Bái Tinh giáo, vị trí nằm ở biên giới của Nam Cương và Tây Vực, dựa lưng vào vách núi cao vạn trượng, ở trong ngọn núi xây dựng lên một tòa cung điện khổng lồ vô cùng rộng lớn cùng tinh xảo.

Các vũ nữ mặc quần áo hở hang từ từ nhảy múa trong điện, phong thái yêu kiều thướt tha.

"Ta còn nghĩ làm sao hôm nay mặt trời lặn ở phía đông, hóa ra nó thể hiện ra một điều tốt đẹp này đây."

Hạ Tinh Hoàng ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ nhân, tay áo lớn trông tùy ý nâng lên chén lưu ly nhỏ, bình tĩnh nói rằng.

Hai người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế khách bên trái hắn, một tên trong đó nâng lên phiến quạt của nam tử nghe lời nói của hắn, bắt đầu haì lòng cười ha hả, mà tên còn lại thì vô cùng xem thường lạnh lùng hừ một tiếng.

Hạ Tinh Hoàng nhíu mày, "Tiểu Hầu gia, người trong lòng này, dường như đối với ta rất có ý kiến nha."

Thanh niên bị gọi là Tiểu Hầu gia, rõ ràng là cháu ngoài của Đương Kim Hoàng Đế- Lý Ngọc Trần, được khâm ban tặng ngọc bội hầu.

Tuy nói qua có chức quan lại hiển hách, nhưng từ trước đến nay Lý Ngọc Trần chỉ yêu thích làm một người rảnh rỗi nhàn hạ, do đó kết giao rất rộng, có chút danh tiếng trong giới giang hồ.

Lý Ngọc Trần bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Giáo chủ chớ trách tội, Vân Trạch được nuông chiều nên tâm tính có chút cô tịch, hắn chỉ là không thích tình huống này mà thôi!"

"Ồ?"

Hạ Tinh Hoàng cười tựa như không ngồi dây, mang theo nét tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Mạc Vân Trạch.

"Xin hội vị thiếu hiệp này, đến tốt cùng là không thích bổn giáo chủ, cũng không thích tình huống này, hay vẫn là…không thích có mặt người nào đó ở đây?"

Hai con người Mạc Vân Trạch đột nhiên co rút nhanh, cắn răng nói: "A Hồng quả nhiên ở nơi này của ngươi!"

"A Hồng?"

Hạ Tinh Hoàng nhíu mày, nhìn về phía Lý Ngọc Trần: "Tiểu Hầu gia, người trong lòng của người gọi tên kẻ khác như thế, người không ghen sao?"

Phải biết rằng, năm đó để theo được được vị thiếu chủ Mạc gia này, tiểu Hầu gia đã làm huyên náo dư luận gây xôn xao trong giới giang hồ phiêu bạt, hầy như không ai không biết hắn đối với người này yêu đương mãnh liệt, thậm chí ngay cả lão hoàng đế cậu ruột của hắn cũng hết cách, chỉ có thể tùy ý đồng ý để hai người họ bên nhau.

Nghe Vậy Lý Ngọc Trần nhìu nhìu mày, cuối cùng chỉ lắc đầu khe khẽ: "Mối quan hệ của Vân Trạch cùng thiếu hiệp Tô Hồng đơn thuần chỉ là bạn tốt, Hạ giáo chủ vẫn là đừng sử dụng những lời như vậy để kích thích ta."

Hạ Tinh Hoàng thở dài, lòng mày hơi hạ thấp, khiến cho trâm cài đong đưa mơ hồ lay động, đôi mắt uyển chuyển chớp phong tình tự mình im lặng không nói.

"Tiểu Hầu gia, cõi đời này có bao nhiều phần tình cảm chân thành hợp với hai từ bạn tốt nhỉ? Những thứ đó ngoài miệng đời gọi là bạn tri kỷ, cùng người giúp bạn đến không tiếc cả mạng sống, nhưng cuối cùng đều sẽ là ở sau lưng ngươi đâm mạnh một đao xuyên thấu!"

Sắc mặt Mạc Vân Trạch lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên là bị những lời nói thoái thác này chọc giận đến.

Ý cười trong mắt Hạ Tinh Hoàng khó phân định, tiếp tục nói: "Bạn bè như vậy, cũng giống như người tình, đều là người cùng ngươi không quen không biết, làm sao có thể giống như ngươi yêu chính bản thân mình? Ngoài miệng nói biển cạn đã mòn trời đất xoay chuyển, nhưng trừ khi ngươi đánh gãy chân hắn, cả đời đem hắn giam cầm bên mình, bằng không nha…."

Hắn hơi dừng lại một chút, dường như có ý riêng nhìn về phía Mạc Vân Trạch nói rằng: "Chỉ cần ngươi hơi hơi yếu thế, hắn sẽ rời bỏ người, nói không bằng trước khi rời khỏi cũng sẽ đối với bạn bè như vậy, mạnh mẽ đâm xuyên ngươi một đao."

Mạc Vân Trạch giận dữ, đập bàn mạnh mẽ quát: "Ngươi chỉ là tà ma ngoại đạo biết những gì mà ở đây nói năng lộn xộn!"

Thoáng chốc cung Ngọc Hành lặng ngắt như tờ, các vũ nữ ca ngâm đều kinh hoảng nhìn về phía mỹ nam tử xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi ở ghế chủ vị, người hầu khuất bóng bên trong góc cũng hơi run rẫy.

Người này không muốn sống à!

Lại dám trước mặt giáo chủ dùng từ ngữ quyết liệt mạnh mẽ đến như vậy!!!

Ngươi không muốn sống nhưng có thể hay không cũng đừng liên lụy chúng ta chứ!!!

Chỉ thấy Hạ Tinh Hoàng bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vụ, tuy rằng khóe miệng trước sau như một vẫn giương lên nụ cười quyến rũ, nhưng trong tròng mắt đen kịt lại bao trùm một mảnh lạnh lùng sát ý.

Lý Ngọc Trần theo bản năng đè tay Mạc Vân Trạch lại, còn một tay khác nắm chặt quạt giấy trong tay mình.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn của người hầu-

"Thiếu hiệp Tô Hồng đến!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play