Trên giang hồ có một thanh thánh binh khí, tên gọi là Kinh Hồng, nghe đồn thanh kiếm này: "Hàn còn chưa đến liền đã có thể chém sắt như chém bùn" mà người đặt tên cho thanh kiếm này, là một vị đại thiếu hiệp trẻ tuổi rất được mọi người ưa thích-Bạch y Tô Hồng.

Bạch y Tô Hồng người cùng như tên, bất luận ở hoàn cảnh như thế nào đều vận một bộ bạnh y nhẹ nhàng, mặt sáng như ngọc.

Bạch y Tô Hồng phong lưu phóng khoáng, thường thường "vạn hoa tùng trung quá"(chú thích: vô hạn đào hoa, vô số nhân tình), thế nhưng một chiếc lá cũng không dính vào người.

Võ công của bạch y Tô Hồng cao siêu, tin đồn lao vào trong vạn quân lấy đầu tướng địch nhiều đến không kể xiết!

Nhưng giờ phút này, bạch y Tô Hồng bị giam cầm ở địa lao sâu xa nhất của Bái Tinh giáo, bạch y toàn bộ đều lột sạch, chỉ chừa lại một cái tiết khố, tứ chi thì bị xích sắt trói khóa, đến cả Kinh Hồng kiếm cũng bị đoạt lại.

Nếu không phải Hạ Tinh Hoàng cảm thấy phiền phức, ngăn cản Kha Duẫn Sầu, người từng bị Tô Hồng đánh ngã trước mặt mọi người nay đã tu luyện tới ma giáo trưởng lão, hận không thể một kiếm đâm xuyên hắn xương!

"Trời xanh không bỏ qua cho bất kỳ ai!"

Ngày đó Kha Duẫn Sầu tóc trắng bạc phơ tàn bạo chỉ lên trời xanh.

Tô Hồng không nói nên lời…Đến cùng hai người ai là ma giáo a???

Cũng không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu ngày, bỗng nhiên một hôm, một đầu khác của địa lao truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, cực kỳ to lớn.

Tô Hồng híp mắt lại nhìn, chỉ thấy cầm đầu cuối cùng là một thân trường bào đen tuyền Hạ Tinh Hoàng, hắn khoác nửa áo, sử dụng kim gài hình quạt hào hoa phú quý kẹp cả tóc lên, toàn thân lộ ra dáng vẻ khó ai tùy tiện sánh bằng.

"Sao mới ba ngày lại có thể suy yếu thành ra như vậy, các ngươi ngược đãi hắn à?"

Hạ Tinh Hoàng liếc một một chút nhìn bọn thủ vệ, bọn thủ vệ sợ đến mức nhanh chóng quỳ xuống đất giải thích không có ngược đải Tô Hồng, cả người chúng run rẩy hệt như cái sàng.

Trong lòng Tô Hồng thán phục, người giáo chủ này xác thực quá hung tàn, tất cả thủ hạ đều đối với hắn hoảng sợ đến như vậy, không trách dân chúng thường thường sử dụng tên Hạ Tinh Hoàng để dọa sợ trẻ nhỏ khi ăn.

"Tốt rồi tốt rồi, đừng dập đầu, bắt hắn trói lại tốt mang đến Thiên Hành cung cho ta."

Hạ Tinh Hoàng liếc mắt nhìn Tô Hồng một cái, tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt có chút vi diệu nói rằng "Trước khi đi mang đến cho hắn ăn một hai cái Nhuyễn Cân Tán."

"Một hai?!"

Tại chỗ Tô Hồng liền kinh ngạc: "Người bình thường một cái liền đã không chịu nỗi rồi! Ngươi xem ta là trâu bò à!"

Mí mắt phượng của Hạ Tinh Hoàng díu lại: "Tô Thiếu Hiệp bị giam ba ngày vẫn có thể có tinh thần nhứ thế, xem ra một hai vẫn không giữ nổi ngươi, vậy thì lại thêm một hai nữa."

Tô Hồng: "…"

Đây là cái nghiệt yêu gì vậy chứ!

Lập tức người thủ hạ nơm nớp lo sợ mớm thuốc cho Tô Hồng, Tô Hồng vừa nhìn phân lượng, chỉ kém chút nữa hai mắt tối sầm lại, dù cho đã bị bốn cái xích sắt khóa chặt, hắn vẫn muốn gây áp lực lên tính mạng của mình.

Mắt thấy thủ hạ bên trái và bên phải đều không cho ăn được, vốn Hạ Tinh Hoàng dự định rời đi lại vòng trở về, mặt không cảm xúc liếc nhìn Tô Hồng bên trong song sắt, đi thẳng vào trong, dùng một chưởng đánh tung hai tên thủ hạ.

Tô Hồng run lên, tận mắt nhìn thấy hai người mới vừa rồi còn cho hắn uống thuốc hiện tại đã bị đánh văng đến tường, ói ra hai vũng máu sau đó nằm bất động.

Ngươi là ma quỷ hay sao?

Thế là…thời điểm Hạ Tinh Hoàng bưng ly rượu chưa thuốc tới trước mặt, Tô Hồng nuốt xuống một ngụm nước bọt, rưng rưng khuất phục chủ động uống vào.

Là người đứng dưới mái hiên, hắn không thể không cúi đầu!

Hạ Tinh Hoàng vô cùng hài lòng, thậm chí còn đưa tay xoa xoa cằm Tô Hồng: "Lúc này mới ngoan"

Tô Hồng: "…"

Trái tim lương thiện của ta mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Chờ đến khi tác dụng của thuốc phát tác, Tô Hồng từ từ cảm thấy tứ chi của mình vô lực, khả năng cao là bởi vì sử dụng quá nhiều Nguyễn Cân Tán, lúc sau thậm chí hắn còn không thể nhận thức được sự tồn tại của tứ chi bản thân mình, nếu không nhờ có công lực thâm hậu, sợ hắn đã sớm rơi vào hôn mê.

Trơ mắt nhìn chính mình bị người khác mang khỏi địa lao, ánh mặt trời chói chang làm cho đôi mắt hắn rơi lệ.

"Tô Thiếu Hiệp thật đáng thương, bị giáo chủ bắt nạt đến khóc"

"Xuỵt nhỏ giọng một chút đi, ngươi không muốn sống nữa à!"

"Há, vậy chúng ta thời điểm khiêng lên nhẹ tay một chút!"

Tô Hồng: "…"

Hắn vừa định rơi lệ, cảm động ở nhân gian còn có chân tình, kết quả não của các người đều như bù nhìn không có tác dụng gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play