Translator: Waveliterature Vietnam

"Tên của hắn?" Cô Grey vẻ mặt lộ ra vẻ sợ hãi. "Hắn đã tự đặt cho bản thân mình một cái tên mà không ai dám gọi và trong phòng trưng bày giải thưởng có chiếc cúp của hắn." Xem ra cô Grey không dám nói ra tên của Tom.Riddle, toàn bộ thế giới ma thuật đều không dám gọi tên hắn, vì hắn đã tự nguyền rủa vào tên của mình, nếu như có ai gọi thì lập tức hắn sẽ biết được, nó cho dù hiện tại hắn đã lâu không xuất hiện nhưng những ảnh hưởng mà hắn gây ra với thế giới ma thuật vẫn còn ghi dấu.

Ellen cảm thấy có chút mình bị oan, mặc dù tất cả mọi người đều xác nhận anh rất ưu tú, "Cô cảm thấy tôi rất giống anh ta? Thế nhưng tôi hoàn toàn không có lừa cô!"

"Ta không…biết…hắn…nịnh nọt. Hắn trông…biết…đồng cảm…" Cô Grey nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó, nhưng cũng tỏ ra rất hối hận.

"Anh ta đã lấy đi thứ gì đó quan trọng ở cô phải không?" Ellen nhẹ nhàng hỏi.

"Địch thị nó rất quan trọng, nhưng nó không thuộc về ta." Giọng cô Grey tỏ ra sự cay đắng.

"Nếu như được, cô có thể miêu tả nó một cách cẩn thận tỉ mỉ, có lẽ tôi có thể giúp cô lấy lại nó trở về." Lời nói của Ellen rất chân thành, thể hiện mình hoàn toàn có khả năng và sẵn sàng giúp đỡ cô Grey.

"Ngươi sao? Các sinh viên điều muốn tôi nói ra nó đang ở đâu, nhưng khi nói rồi không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó…" Sau đó, ánh mắt của cô Grey hướng Ellen nhìn lên trên chiếc vương miện trên đỉnh đầu của bà Ravenclaw, tuy chỉ là bức tượng, nhưng vương miện được tạo ra rất tinh tế.

"Cho nên cô đã bị lừa đi chiếc vương miện của Ravenclaw. Không ai có thể cưỡng lại cách có thể giúp tăng trí tuệ, nhưng rõ ràng trí tuệ, sức mạnh chân chính thì phải có được từ chính bản thân của con người." Ellen bình tĩnh, nhưng điều này đã chạm vào nỗi đau của cô Grey.

"Ngươi biết không, chiếc vương miện này không chỉ giúp gia tăng trí tuệ, mà quan trọng hơn là nó giúp gia tăng tri thức, nó là bao gồm cả tri thức!" Cô Grey tựa như bị kích thích, khinh bỉ Ellen, ánh mắt giống như đang nhìn vào một kẻ ngu dốt.

Chuyện này quả thật là một sự bí ẩn. Ellen tiến lên một bước và xác nhận thêm điều này.

"Khi ngươi tìm được vương miện của bà Ravenclaw thì hãy đến nói chuyện với ta một lần nữa." Cô Grey giống như nghĩ đều này rất vô ích, sau đó lại quay trở vào bức tượng.

"Vương miện sao?" Ellen mỉm cười lắc đầu rồi trở vào ký túc xá. Edward giống như một cái tấm bảng, ngủ rất say và không hay biết chuyện Ellen đã rời khỏi.

Ngày hôm sau, mặc dù tối hôm qua Ellen ngủ rất muộn, nhưng anh vẫn thức dậy sớm và tập luyện thuật thân thể vào buổi sáng. Càng luyện tập, Ellen càng cảm nhận được sự minh mẫn và sức mạnh của mình và Ellen đắm chìm trong sự phát triển của sức mạnh này.

Sau khi ăn sáng, như thường lệ những con cú mèo mang thư tiến vào đại sảnh của nhà hàng, mọi sự chú ý điều dòn vào 6 con cú mèo có đôi tai dài mang theo một cái bọc to nhìn rất hấp dẫn. Rồi một con cú mèo hướng đến bàn dài của Gryffrindor, dừng lạ trước mặt của Harry.

Ellen xa xa nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt của Harry và thoáng như anh đã biết được nội dung của bức thư. Chắc hẳn Harry đã nhận được cây chổi bay đầu tiên – "Quang Luân 2000".

Ellen cảm thấy không có gì phải ghen tỵ cả, anh nhận thấy rằng chính mình cũng đã có một cây chổi với tình năng rất tốt "Hải Vương Tinh". Nhanh chóng cầm chén cháo lên và ăn hết, Ellen muốn đi tìm Viện trưởng Ravenclaw, giáo sư Flitwick. Vì giáo sư Flitwick đã thông qua con cú mèo gửi cho Ellen một lá thư, muốn anh sau khi ăn sáng đến tìm ông.

"Ellen, thầy rất vui khi thấy có một phù thủy đầy tài năng hơn các bạn sinh viên khác ở học viện của chúng ta, ở các khoa em điều thể hiện rất xuất sắc, ngay cả giáo sư Snape cũng phải thừa nhận điều đó. Thế nhưng cuộc sống không chỉ có sách vở, ngoại trừ việc học, bên ngoài còn rất nhiều phong cảnh đẹp, những trải nghiệm thú vị đợi em khám phá, và trải nghiệm nó. Thầy có nghe bà Pince nói lại, gần như tất cả thời gian của em điều ngâm mình ở thư viện. Thầy cho rằng điều đó đối với sức khỏe của em sẽ không có lợi." Giáo sư Flitwick chân thành nói.

Phải nói rằng giáo sư Flitwick là một trưởng khoa có trách nhiệm, đáng tin cậy. Không chỉ chú ý đến các sinh viên mà còn chú ý đến cuộc sống và suy nghĩ của sinh viên. Điều thật sự khó có ai có được.

"cảm ơn, giáo sư Flitwick! Về sau em sẽ chú ý điều chỉnh thời gian của mình hơn. Nhưng trên thực tế, đọc sách đối với em chính là một sự hưởng thụ." Ellen có chút cảm động với sự quan tâm của giáo sư Flitwick, và hứa với ông ấy.

"Ồ, thật không tin nổi, tuổi còn nhỏ, mà đã ham học hỏi như vậy, đây có thể là lý do tại sao em giỏi hơn nhiều so với các bạn tiểu phù thủy khác." Học sinh ham học luôn sẽ nhận được sự ưu ái của giáo viên.

"Nhưng em đối với Quidditch có hứng thú không?" Giáo sư Flitwick hỏi.

"Quidditch? Giáo sư, sinh viên năm nhất không được sử dụng cây chổi bay, cũng không được tham gia đội bóng Quidditch." Ellen nhìn giáo sư Flitwick với ánh mắt khó hiểu, nhưng anh ta có chút suy nghĩ, rằng điều này có khả năng xảy ra sao?

"Đúng vậy, theo quy tắc là như thế, nhưng thầy cũng mới biết, Harry Potter ở Gryffrindoy đặc biệt được tuyển dụng và trở thành cầu thủ bóng nhỏ tuổi nhất trong một thập kỷ từ trước đến nay. Theo bà Hooch, thì tài năng của em với Harry Potter cũng không chênh lệch nhiều mấy, anh trai Albert của em lúc trường cũng là một tay bóng cừ khôi ở trường. Thầy nghĩ rằng với tư cách là người được chiêu mộ em có thể trở thành cầu thủ ở Ravenclaw. Chúng ta đã lâu không giành được cúp vô địch Quidditch, lâu đến nỗi thầy không nhớ rõ đã được nhận nó khi nào! Hơn nữa sinh nhật của em muộn hơn Harry Potter, so với em ấy thì em nhỏ tuổi hơn." Giáo sư Flitwick thật sự muốn chiêu mộ đặc biệt đối với Ellen tham gia vào đội Quidditch của Ravenclaw.

Nhớ lại khóa học phi hành, cảm giác được cưỡi trên cây chổi bay, Ellen không chút do dự mà đồng ý. Hơn nữa, Quidditch mang đến cho người khác một loại cảm giác rất tuyệt hơn bất cứ nơi nào, thật sáng thương cho Tom vì không có được cây chổi bay mà còn chịu không ít thành kiến…Tất nhiên, những điều đó không thể xem như là thành kiến.

Giáo sư Filtwick rất hạnh phúc. Ellen thoạt nhìn rất ổn, vì anh cũng rất cao hơn nhiều so với các sinh viên khác, thân thủ cũng rất linh hoạt, dường như khả năng chiến thắng là rất cao.

"Đây không phải là một cây chổi bay cũ, mà đây là cây Quang luân 2000. Ngươi nói trong nhà ngươi có một cây phải không, Malfoy? Sao chổi 260?"

"Cây chổi bay trong rất đẹp mắt, nhưng chúng không cùng cấp bậc với Quang luân."

"Làm sao ngươi biết, Weasley, ngươi thậm chí nửa cây chổi cũng không có. Ta đoán ngươi và những huynh đệ của ngươi không thể nào tích lũy một cây chổi."

Đó là giọng của Ron và Malfoy và dường như họ đang cãi nhau vì cây chổi bay.

"Thầy hy vọng những đứa trẻ không cãi nhau?" Giáo sư Flitwick khó chịu ở cuống họng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play