"Cảm ơn lời khen của ngài ạ, chuyện này thật sự không đáng nhắc đến, vì nó chỉ là sự bù đắp cho lỗi của em. Em chỉ thấy số lượng công việc của ông Filch rất nhiều cho nên không muốn vì lỗi của chúng em mà khiến cho ông ấy gia tăng thêm công việc." Ellen vẫn khiêm tốn và cảnh giác, anh cảm thấy Dumbledore giọng điệu có chút không ổn.
"Tâm hồn lương thiện rất quý giá, nhưng phẩm chất này thật sự rất tỏa sáng. Ông Harris đã có một đêm sôi động náo nhiệt ta nghĩ rằng em chắc đã mệt mỏi cho nên hãy nhanh chóng quay về chiếc giường thoải mái của mình ở tháp Ravenclaw, chúc em có một giấc mơ thật đẹp, ngủ ngon."
Dumbledore đã không trừng phạt anh vì vi phạm quy định, tuy nhiên khi anh nghĩ lại thì điều đó là đương nhiên, Dumbledore luôn ngưỡng mộ một phù thủy của trường Gryffindor có tinh thần phiêu lưu dũng cảm và đam mê.
Hơn thế nữa, mặc dù Ellen không sợ trừng phạt nhưng lâu lâu có chút khó khăn thì cũng tốt. Ellen hướng về Dumbledore cúi người từ biệt, rồi quay đi.
Quay trở lại tháp Ravenclaw, anh đối mặt với vấn đề của người gõ cửa: "Bạn chỉ cần gọi tên nó thì lập tức sẽ bị phá hủy. Nó là gì?"
Mặc dù đêm đã khuya, Ellen cũng cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng chỉ một chút suy nghĩ anh đã đưa ra câu trả lời: "Im lặng." Cánh cửa lặng lẽ mở ra, và Ellen lập tức đi vào trong.
Tuy nhiên khi đang chuẩn bị đi vào trong ký túc xá, Ellen đột nhiên dừng lại. Anh cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn anh chằm chằm mình, nhìn xung quanh thì lại không có ai, cả ma cũng không có.
Ellen không vội quay về ký túc xá, liền nhớ đến khi ở nhà anh trai Albert thường nói, "Hãy luôn cảnh giác ở mọi thời khắc." Những lời này không phải là nguyên bản của Albert, mà là của người tiền bối trong văn phòng Ngạo La của anh. Lúc này, Ellen cảm thấy nó rất hợp lý.
Anh tin đây không phải là ảo giác, do đó, Ellen không nóng lòng quay về ký túc xá, mà lấy ra cây đũa phép thuật của mình. May mắn thay, cây nến trong phòng sinh hoạt chung cả đêm không bị thổi tắt, vì vậy mà Ellen có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Bức màn cửa màu xanh bị gió thổi bay lên, điều này hiển nhiên, đằng sau cũng không có ai. Những ngôi sao trên trần nhà và tấm khảm cũng nhìn thấy rất rõ ràng và cũng không có ai. Ellen nhẹ nhàng lướt qua từng dãy giá sách, cũng không nhìn thấy bất kỳ tung tích của ai.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, làn gió thổi man mát, đáng ra nó phải là cảm giác thoải mái và đẹp đẽ nhưng đằng này nó lại rất khiến lông mao của Ellen dựng đứng vì cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vẫn chưa tan biến đi. Mọi thứ đã được kiểm tra qua, duy chỉ có-
Ellen nhanh chóng bước tới hốc tường của cánh cửa, cẩn thận tỉ mỉ quan sát bức tượng đá bằng cẩm thạch trắng dài với một nửa là của Ravenclaw.
Đây là một khuôn mặt rất đẹp, toàn bộ ngũ quan rất hài hòa giống như do đao đục búa khắc. Đôi môi mím chặt, hai mắt híp lại, đôi lông mày nhíu lại, tất cả điều hiện ra cô không chỉ rất xinh đẹp mà còn rất nghiêm trang.
Tuy nhiên khi Ellen nhìn mặt bức tượng và đột nhiên anh có cảm giác thân mật khó có thể giải thích được. Khi anh ta nhận ra anh ta đã sai, anh ta lắc đầu và sau đó bắt đầu sử dụng thuật phong tỏa não, và quan sát lần nữa.
Một tay bức tượng cầm cây đũa phép thuật, vòng qua ngực và đặt nó lên phía trên của trái tim bên trái, Tay còn lại thả tự nhiên, rủ xuống, nhưng lòng bàn tay lại giống như đang đưa ra một lời giải thích nào đó.
Toàn bộ bức tượng giống như đang thúc giục sinh viên học tập theo và cũng giống như đang giải thích kiến thức ma chú. Và cũng giống như đang phân tích kinh nghiệm cuộc sống với sinh viên.
Điều thú vị nhất là, cho dù bạn đứng ở vị trí nào thì Ravenclaw luôn nhìn thấy trái tim của bạn bằng ánh mắt đầy của cô ấy.
Ellen không thể phát hiện ra tình huống bất thường từ bức tượng, thế nhưng dựa vào ngũ quan nhạy bén của mình anh xác nhận cảm giác bị quan sát chính là từ bức tượng này.
"Ta biết ngươi đang trốn trong bức tượng, mau ra đi!" Ellen dùng cây đũa phép thuật chỉ vào bức tượng.
"Nếu không ra, ta sẽ phá vỡ bức tượng." Ellen nhẹ nhàng gõ nhẹ vào bức tượng bằng cây đũa phép thuật.
"Cơ thể bị phá vỡ.." Trên đỉnh của cây đũa phép thuật của Ellen phát sáng.
"DỪng tay, sao ngươi dám?" Một linh hồn ma nữ cực kỳ xinh đẹp nhanh chóng bay ra từ bức tượng.
« Ồ, hóa ra là cô. Bà Grey. » Bà Grey là một hồn ma của học viện Ravenclaw. Giống như mẹ, cô rất xinh đẹp, mái tóc dài như thác nước dài đến eo, chiếc áo choàng rộng dài đến mặt đất, nhưng không che đi dáng người thanh tú của nàng. Nhưng cô không giống với sự uy nghiêm của mẹ, cô ấy có vẻ rất ngạo mạn, không coi ai ra gì.
« Ellen.Harris, ta biết ngươi, ngươi là sinh viên ưu tú của Ravenclaw, rất nhiều giáo sư đã khen ngợi ngươi rất nhiều. Nhưng ta cũng biết, ngươi mỗi buổi sáng điều tàng hình đi ra ngoài, hành vi của ngươi vô cùng kỳ quái, ngươi muốn che giấu điều gì? » Cô Grey bám sát lấy bức tượng, giống như sau khi nói ra cô sxe lập tức trốn vào bức tượng.
« Hóa ra là cô đã nhìn thấy tôi từ trong bức tượng. Thư nữ sĩ tôn kính, mỗi người điều có một bí mật nhỏ. Thế nhưng mỗi buổi sáng lén lút bí mật là chỉ muốn sáng sớm ra ngoài rèn luyện thân thể, tàng hình là để gặp sự rắc tối thôi. Trường học tuần tra rất nghiêm khắc. » Ellen nhún vai, anh ta nhận ra rằng cô Grey không có ác ý. Về quan sát, thì con ma Peeves còn ác liệt hơn cô Grey nhiều.
« Nhưng tôi có chút tò mò, đây là bức tượng của Ravenclaw. Làm thế nào cô lại gửi thân thể mình vào trong bức tượng này? » Ellen nói trúng tim đen chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô Grey, và anh thấy mình không nghĩ sai khi ánh mắt của cô đã lóe lên chút bối rối.
"Ravenclaw chính là mẫu thân của ta. Ta là hậu duệ duy nhất của bà, tất nhiên ta phải ở trong bức tượng của bà rồi. » Cô Grey giải thích nói.
Có vấn đề! Ellen không tin lời giải thích này. Ẩn thân vào trong bức họa và chúng di chuyển xung quanh thì chuyện này rất bình thường, nhưng ma gửi thân trong bức tượng thì rất hiếm có. Con ma Khóc nhè Myrtle có thể gửi thân ở bồn cầu nhà vệ sinh, vì ở đó có đường ống, bên trong có không gian cho nó gửi thân thể. Ma không thể gửi thân vào các thực thể. Ví dụ như, một bức tường dày con ma chỉ có thể đi xuyên qua chứ không thể trốn trong đó. Nói như vậy – bên trong bức tượng là trống rỗng.
Chỉ trong chốc lát, Ellen đã nhận ra cô Grey nói dối, khi hỏi tới vấn đề này, cô nói dối vì điều gì? Cô đang giấu giếm chuyện gì?
"Trí thông minh tài trí là sự giàu có lớn nhất của loài người. Vẻ đẹp và trí tuệ của mẹ của cô đang tồn tại, với tư cách là một hậu duệ duy nhất của bà, cô thật may mắn." Ellen quyết định nói vài câu lấy lòng trước, vì cô đã có một tiền bối như vậy. Và thoạt nhìn xem ra điều này rất có tác dụng, mặc dù nó không còn hiệu khi mà cô đã bị lừa một lần.
"May mắn sao? Chàng trai, đợi bạn trải nghiệm hơn nhiều một chút, thì bạn sẽ nhận ra rằng tài năng phi thường đôi khi không phải là tài sản lớn nhất, đôi khi nó còn mang đến tai họa lớn. Có một người mẹ tuyệt vời với vô số hào quang, có lẽ đó không phải là một chuyện tốt." Cô Grey dường như cảm xúc có chút thương tâm, giọng điệu của cô có chút buồn bã.
"Cô Grey, hình như cô có chút buồn. Có chuyện gì mà tôi có thể giúp được cô không? Cuối cùng, đầu đuôi câu chuyện của Ravenclaw là sao." Ellen thử khuyên giải.
"Có lẽ, sau tất cả, bạn là sinh viên của Ravenclaw, được lựa chọn dựa theo tiêu chí của bà ấy. Đã có một thiếu niên cũng giống như bạn cùng xuất sắc, cùng phong thái và anh ta cũng cố gắng thuyết phục tôi, thế nhưng hắn đã lừa tôi." Cô Grey trở nên rất tức giận.
« Vậy tên của anh ta là gì? Sinh viên của học viện nào? » Ellen cố gắng tạo cảm giác đồng cảm. Muốn cô Grey chỉ ra sự khác biệt giữa anh ta và người bí ẩn trong học viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT