Translator: Waveliterature Vietnam

Theo phương diện chế ngự con Xà quái, quyển sách liền mở ra: Xà quái ngoại trừ có thể cùng nhau giao lưu với rắn, thỏa hiệp giúp đỡ nhau hoặc thậm chí bị khống chế, thì không ai có thể làm gì được nó, cho nên chúng rất nguy hiểm đối với mọi người, cũng rất nguy hiểm đối với các tiểu phù thủy, chính vì vậy mà Slytherin đã lưu lại điều này để đời sau tránh sự kiểm soát của nó.

Nhưng Ellen không biết rằng mảnh linh hồn của Tom Riddle không hoàn toàn bị điều khiển bởi Xà quái, bởi vì không giống như mọi năm, quái vật rắn này không thực sự giết chết bất kỳ sinh viên nào, nếu chỉ là một hoặc hai lần cũng có thể cho qua, nhưng nhiều lần như thế thật sự khiến Ellen không thể không hoài nghi.

Đóng cuốn sách lại, suy nghĩ lặng lẽ, mặc dù khả năng kháng phép của da rắn rất cao, nhưng rõ ràng một số hiệu ứng vật lý cũng có thể có tác dụng. Trong cốt truyện gốc, Phượng Hoàng Fox đã lọt vào mắt người khác, và Xà quái cũng chính bị Harry Potter sử dụng bảo kiếm của Gryffindor đâm chết, dùng bạo lực thủ đoạn hoàn toàn có thể chế ngự, và tiếng gà trống gáy là kẻ thù tự nhiên cũng có thể lấy đòn chí mạng của nó.

Tuy nhiên "cái nhìn chết chóc" thật sự khiến cho người khác khó chịu, Ellen quyết tâm nghiên cứu và nghiên cứu, đây là nơi lợi hại nhất của nó, bất kỳ ai tiếp xúc ánh mắt của nó sẽ lập tức chết ngay!

Thời gian trôi đi, bên trong thư viện, khi Ellen đang dùng thước kẻ để đo bài tập về nhà ma thuật của mình, Harry, Ron và Hermione đã tìm thấy anh ta.

"Làm ơn, hãy để tôi đo kích thước trước." Ellen ngẩng đầu nhìn lên ba người Harry, sau đó tiếp tục hoàn thành việc đo đạc của mình.

Giáo sư Binns yêu cầu các sinh viên viết một bài báo "Cuộc biểu tình phù thủy châu Âu thời trung cổ" dài ba thước Anh. Ellen đã viết một bài dài gần như năm thước! Ellen bỏ cây thước kẻ ra một cách hài lòng, thu dọn bài tập về nhà của mình, sau đó nhìn về phía ba người Harry.

Ron nhìn chằm chằm vào Ellen với một ánh mắt đầy hâm mộ. Họ cũng được giao cùng một bài tập về nhà, sau khi vắt hết bộ não, bài tập về nhà của anh còn thiếu tám tấc Anh.

"Ellen, cây đũa phép của Ron đã được làm khô bảy lần." Harry chớp mắt và nói với Ellen.

"Vâng, chúng ta đến là để hỏi bạn, khi nào bạn có thời gian để giúp hoàn thành quy trình làm đũa phép còn lại?"

Hermione lo lắng hơn Ron, tiến lên phía trước hỏi. một bên ánh mắt của Ron – chờ mong nhìn Ellen.

Qua cửa sổ của thư viện, Ellen nhìn mặt trăng sáng ngoài trời và gật đầu và đồng ý: "Chỉ tối nay thôi."

Tiếng hò hét của ba người Harry lớn hơn một chút, khiến cho bà Pince liếc nhìn họ với sự không hài lòng.

"Tôi quay lại lấy vật liệu dụng cụ và chút nữa gặp nhau trên bãi cỏ bên hồ." Ellen bắt đầu nhặt những thứ trên bàn.

Trăng sáng sao thưa, những con giun cỏ vô danh đang hót trên cỏ. Đi dạo dọc bờ hồ, cảm nhận làn gió mát nhẹ, Ellen tâm trạng rất ổn định, điều này rất tốt cho nghi lễ thần thánh tiếp theo, mà ở đằng xa ba người kia tâm trạng cũng vô cùng phấn khích.

"Cây đũa phép đã mang đến!" Ron đưa cây đũa được bọc trong vải lụa đen cho Ellen.

Ellen mở vải lấy câu đũa ra, cẩn thận kiểm tra lại, gật đầu hài lòng. Mặc dù Ron là một người không kỹ lưỡng thế nhưng anh lại rất cẩn thận với cây đũa phép thuật của mình.

Ellen lấy ra tâm ma trượng được bện thành từ cọng lông Độc Giác Thú, cẩn thận từ li từng tí xen nó vào vị trí trung tâm. Thần kỳ nhất là, mặc dù cành liễu không rỗng, nhưng lông Độc Giác Thú giống như một cây kim trắng dài xuyên qua cây và được đưa vào trung tâm của cây đũa phép. Sau đó, đỉnh của cây đũa sẽ tự động bịt kín, và lõi que được bọc chắc chắn trong cành cây liễu.

Ellen lấy ra hương liệu và một bình nước Tinh Hồ, nhẹ nhàng vẩy nước vào cánh cây, đồng thời từ đôi môi mỏng phun ra một từng từ biến thành một dòng chữ ma thuật bạc, xâm nhập vào bên trong đũa phép thuật. Cây đũa phép thuật cứ thế mà được phủ một lớp ánh sáng màu trắng.

Sau đó, Ellen đốt cháy hương liệu, một loại không khí biển được gió nhẹ nhàng thổi đến chóp mũi.

"Đây là sự kết hợp của rễ, thân, lá và các bộ phận khác của nhiều loại thực vật biển, đốt cháy nó, có thể mang lại vật liệu không tinh khiết trên cây đũa phép. Nó cũng có thể mang lại cho cây đũa phép tác dụng tăng cường tinh thần. "Ellen sử dụng phương pháp sản xuất này khác với phương pháp chế tạo cây gậy của Ollivander. Nó được sản xuất trong sách hướng dẫn của nhà giả kim Ả Rập Jerbo từ thế kỷ thứ tám sau Công nguyên.

Ellen cầm cây đũa phép hơ qua hương liệu đang cháy và cảm thấy rằng tinh dầu cháy đã hút hết những thứ không trong sạch trên đũa phép, rồi vật chất biến thành khói đen và trôi đi theo làn gió.

Khi không còn khói đen bay ra từ đũa phép, Ellen dập tắt ngọn lửa và đưa cây đũa phép cho Ron.

"Hãy thử đi!"

Ron vẫy đũa phép một cách nhẹ nhàng, và một mùa xuân trong trẻo xuất hiện từ đầu đũa phép, bắn vào Harry như một trò nghịch ngợm, và không hề để cho anh có chút phòng bị nào.

"Tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ cảm thấy lời nguyền thi triển dễ dàng như vậy!" Ron rất ngạc nhiên, mà trên thực tế an chưa bao giờ được sử dụng cây đũa phép thuật riêng của mình, tính năng trên cây đũa phép thật sự vượt qua các cây đũa phép khác quá nhiều.

"Cảm ơn vì đã giúp Ron làm một cây đũa phép và cũng giúp chúng tôi mở rộng tầm mắt." Hermione liếc nhìn Ron, vì có được cây đũa phép thuật mà không nhớ đến người đã thực hiện nghi thức này, hướng đến nói cảm ơn Ellen.

Ellen chớp mắt với Hermione vài cái. "Không có gì. Cây đũa thần này cũng rất thích Ron. Cô và Harry hãy thường xuyên nhắc bạn ấy bảo dưỡng nó là được rồi."

Harry lau sách chiếc kính mắt ướt sũng của mình, "Bạn nên làm điều này với Malfoy vào lần tới thay vì tôi!"

Trên đường trở về lâu đài, Ron cầm cây đũa phép mới và không rời nó. Anh ta luôn mặc áo choàng cũ mà anh trai đã mặc lúc trước, chơi những đồ chơi cũ rách nát từ anh và con chuột yêu thích có được khi anh không còn muốn. Vì vậy, có được một cây đũa phép thuật hoàn toàn mới, đây quả thực đã mang đến cho anh một cảm giác rất tuyệt vời!

Sau khi từ biệt đám người Harry, Ellen không muốn đến thư viện, mà anh trở về ký túc xá để tận tâm nghiên cứu cuốn sách đã mượn "Động vật thần bí". Mặc dù đối với Xà quái, không có ghi lại một phương pháp giải quyết hiệu quả, nhưng phần còn lại trong cuốn sách rất sống động và thú vị, Ellen có chút bị mê hoặc.

Ngay khi Ellen đắm chìm trong cuốn sách, Benny bay vào từ cửa sổ, mang theo một ghi chú và chữ viết đẹp trên đó khiến Ellen nhận ra nó trong nháy mắt. Đó là một lá thư của Firenze.

Mở bức thư ra xem, chỉ thấy trên thư viết: "Dina nói, rắn chim nhỏ muốn phá xác chui ra..nếu bạn rảnh có thể đến xem!"

Ellen không chậm trễ, nhảy lên và chạy về phía Rừng Cấm. Quả nhiên, Firenze đã đợi anh ta ở lối vào Rừng Cấm.

Khi bọn người Ellen vừa đến tổ chim của Dina, đúng lúc rắn chim nhỏ đang phá vỏ chui ra. Quả trứng rắn chim màu bạc không ngừng động đậy, sau đó một con rắn nhỏ màu xanh phá vỡ vỏ từ quả trứng chui ra từ bên trong.

Dina thu nhỏ thân thể của mình, nhẹ nhàng dùng đầu chạm vào rắn chim nhỏ, bày tỏ sự vui mừng của mình.

Gaia thận trọng chạm vào đầu con rắn chim, nhẹ nhàng thì thầm, dành cho con rắn nhỏ những lời chúc tốt đẹp nhất.

Dina nhìn về phía Ellen, đem vỏ trứng bạc còn lại trong tổ đẩy cho Ellen. "Đó là lời cảm ơn của tôi, bạn hãy nhận lấy nó!" Gaia nhìn vào cảnh này với sự cảm động, và thay Dina thúc giục Ellen nhận lấy.

Những vỏ trứng này đều là bạc, mặc dù chúng đã bị hỏng, nhưng hầu hết chúng đều tương đối hoàn chỉnh. Không có từ chối, Ellen thu thập vỏ trứng. Mặc dù Ellen không thiếu tiền, nhưng có thể thu dấu từ quả trứng của rắn chim nhỏ, điều này thật sự có ý nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play