Vũ bước ra khỏi gốc cây lộc vừng, ngồi xuống mái hiên ngay cạnh tôi. Do vừa bị lố chuyện lúc nãy nên tôi thấy hơi ngại liền quay đi chỗ khác ko nhìn đến Vũ.
Trời mưa càng lúc càng to, nước mưa trắng xóa cả con đường tôi đưa tay về trước ngửa bàn tay cho mưa rơi vào tay mình. Từng giọt,từng giọt mưa thi nhau rơi xuống bàn tay tôi rồi bắn nước lên.
_Con gái như cô đi đêm ko sợ à.
Đang mãi mê nghịch mưa thì a ta lên tiếng tuy ko nhìn vào a nhưng tôi lại buồn cười trước câu hỏi đó.
_Có gì mà đáng sợ nữa chứ.
Mới nói được đến đây thì tôi lại nghe tiếng nẹt bô xe ầm ầm, tiếng kim loại ma sát với mặt đường nên quay sang nói.
_Này. Hình như....
Chưa kịp nói hết câu thì a ta đã dùng tay mình bế bổng tôi lên đặt tôi ngồi trên đùi đối mặt với a rồi ôm,hôn tôi như kiểu chúng tôi là tình nhân. Vừa lúc đó thì đoàn xe kia cũng chạy đến chỗ tôi, bọn chúng dừng lại nhìn rồi cười ầm lên.
_Cần gì thì vào khách sạn sao lộ liễu thế.
Nói xong bọn chúng kéo ga chạy đi. Tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy tôi làm gái nhưng cũng ko đến mức dễ dãi thế này, tôi cứ mở to mắt ngạc nhiên nhìn, môi đã bị a ta hôn lấy.
Sau khi bọn chúng đi rồi thì a ta cũng buông tôi ra. Tôi ko biết a ta nghĩ tôi thế nào mà lại làm vậy, còn tôi thì thấy tổn thương, tôi thấy bị người khác coi thường cho nên đã đứng dậy bước xuống khỏi đùi tiện tay tát cho a ta 1 phát.
_Tôi biết mình làm gái nhưng ko phải a muốn làm gì thì làm. A coi thường tôi quá rồi đấy.
Nói xong tôi quay người đi thì a ta chụp tay tôi lại, ko để a nói gì tôi đã hất mạnh tay a ra và bước đi. Mưa vẫn cứ rơi lại làm cho tâm trạng tôi thêm trùng xuống. Tôi ko khóc bởi đã từ lâu rồi tôi biết nước mắt ko giúp ích gì đc cho tôi cả.
****
Sau khi Hà rời đi Vũ cũng đứng dậy đón taxi trở về khách sạn, a tắm rửa xong xuôi thì đi ra giường nằm, tay cầm ly rượu nhâm nhí 1 tí cho dễ ngủ nhưng lại ko sao ngủ đc cứ nghĩ đến việc vừa rồi. Thật ra, lúc đó do bọn đàn em của Huỳnh Phương quay lại đột ngột, Vũ ko biết làm gì nên mới động thủ, mượn Hà đóng làm 1 cặp tình nhân cho bọn chúng ko để ý do gấp quá nên Vũ chưa kịp nói trước với Hà. Đến khi a định nói thì Hà đã cho a ăn 1 cái tát. Nghĩ cũng nực cười 1 người giang hồ có tiếng bên Hồng Kong lại ăn tát của 1 cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt, Vũ đưa ly rượu lên uống cạn rồi Vũ nhắm đôi mắt cố chìm vào giấc ngủ.
***
Phương đang ngồi trong phòng làm việc tay gõ gõ xuống bàn, thỉnh thoảng nhìn chiếc điện thoại bên cạnh đợi đàn em mình báo cáo tình hình nhưng mãi vẫn ko thấy. Vừa đứng dậy định đi lấy ly rượu thì điện thoại Phương đổ chuông, a liền cầm lấy bấm nút nghe.
_Sao rồi.(phương nói).
_Xin lỗi đại ca. Bọn e đã thất bại ( đại nói).
_Mẹ kiếp. Mấy chú làm ăn kiểu gì thế. Có biết đây là cơ hội hiếm ko. Khó khăn lắm nó mới rời khỏi đây mà ko đi cùng đàn em vậy mà mấy chú cũng ko làm được. ( Phương nói).
_Xin lỗi đại ca. Bọn e sẽ về chịu tội ( Đại nói).
_Chịu tội là điều tất nhiên nhưng ko phải bây giờ. Trước mắt chú điều tra xem nó còn ở đó ko. Rồi tìm nó mà hành động. Cơ hội cuối cùng cho mấy chú. ( Phương nói).
_Rõ. Thưa đại ca.
Phương bực mình tắt điện thoại, a đập tay xuống bàn cái rầm rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
_Công nhận mạng mày lớn thật đó Vũ. Tao ko tin cả đám đàn e của tao ko làm gì được 1 mình mày.
****
Tôi dầm mưa cả 1 đoạn khiến cho cơ thể ướt sũng cộng với mấy vết thương bị tên biến thái kia làm gặp nước liền trở nên đau rát. Mấy tên bảo kê đứng ngoài cửa thấy bộ dạng ướt sũng của tôi thì cũng lên tiếng.
_Ko biết trú mưa hay sao mà để ướt thế. Chán sống rồi hả em.
Làm ở đây cả năm nên tôi và bọn chúng cũng trở nên quen thuộc, tuy ko thân thiết nhưng cũng ko phải xa lạ. Tâm trạng tồi tệ,cơ thể mệt mỏi tôi cũng ko thèm trả lời lại bọn họ mà im lặng đi thẳng về phòng của mình thay bộ đồ rồi nằm vật ra giường ngủ 1 giấc.
****
Đại cùng đàn em của mình đi dạo khắp sài gòn để tìm tung tích của Vũ nhưng ko ra đành quay lại khách sạn. Bọn chúng tắm xong thì bày 1 số thức ăn cùng bia ra sàn nhà ngồi lại vừa nhậu vừa bàn.
_Chúng ta ko tìm được thằng Vũ chắc chắn a Phương sẽ ko để yên ( 1 tên đàn em nói).
_Giờ phải làm sao a đại ( 1 tên khác lên tiếng).
_A đã có cách mấy chú cứ nhậu đi. A có việc tí ( Đại nói).
Nói xong Đại rời khỏi phòng, cầm tờ giấy ghi lại địa chỉ mà Đại cho là khả nghi Vũ sẽ ở đây. A ta ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen bên dưới của 1 ngôi nhà để xem Vũ có ở đây ko. Ngồi mãi tận mấy giờ đồng hồ đến khi hết kiên nhẫn Đại chuẩn bị lái xe đi thì thấy cô gái ấy trở về ngôi nhà cùng 1 người đàn ông khác Đại liền nhếch mép.
_Chuyện gì đây nhỉ.
Đại rời khỏi đó trở về khách sạn cũng là lúc đám đàn em đã nhậu xong xuôi, dường như bọn chúng ai nấy đều đã say. Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ cũng đã trễ cho nên Đại cũng lên giường đi ngủ.
****
Dầm mưa cả 1 đêm công với việc bị tên biến thái hành hạ cho nên có thể tôi rã rời leo lên giường làm 1 giấc đến tận sáng hôm sau. Bà Hậu do đã được đám bảo kê báo cáo lại tình hình của tôi chắc cũng phần nào đoán được việc tôi bị bạo hành cho nên bà ấy cũng ko đánh thức mà để mặc cho tôi ngủ.
***
Ngày hôm sau, Đại cùng đám đàn em của mình tiếp tục đi dạo khắp sài gòn tìm Vũ nhưng vẫn ko có cách nào tìm ra cuối cùng cả đám lại kéo nhau về khách sạn. Một tên trong số đó nảy ra ý kiến.
_A Đại hay mình tìm vài em hương Việt xả xui đi anh. Biết đâu vui vẻ xong mai mình lại tìm ra hắn ta.
_Đúng đó a Đại chúng ta vui vẻ tí nhé.
_Ừ. Vậy cũng đc. Báo với lễ tân.
_Vâng. A Đại là nhất.
Một tên trong số đó cầm điện thoại gọi cho lễ tân.
_E tìm cho bọn anh vài em gái Việt xinh xinh vào nhé. Hàng ngon đấy tối nay đưa lên đây cho bọn a.
_Vâng ạ.
****
Tôi đang ngủ thì bị gọi dậy tập trung. Chẳng biết có chuyện gì nhưng thôi bà Hậu đã kêu tập trung thì tập trung vậy. Đi xuống phòng làm việc của bà ấy có tất cả gái của quán, bọn họ đã ngồi sẵn tôi thấy vậy cũng đi lại chiếc ghế ngồi xuống. Bà Hậu bắt đầu lên tiếng.
_Đông đủ cả chưa.
_Đủ rồi má Hậu.
_Ừ. Tối nay mấy đứa sẽ tới khách sạn X phục vụ khách. Nghe bên đó báo mấy người khách này ở nước ngoài sang, họ giàu và chịu chi lắm. Coi mà phục vụ cho tốt.
_Mấy giờ đi vậy má để bọn con sửa soạn.
_Tầm 8h tối má sẽ cho người đưa mấy đứa đi.
Nghe nói có khách giàu, chịu chi là ai nấy đều vui vẻ. Bọn họ bắt đầu bàn tán cho buổi tối nay còn tôi chẳng mấy quan tâm, đứng dậy về phòng ngủ thêm 1 giấc.
Đúng 8h tối bà Hậu cho ô tô đưa chúng tôi tới khách sạn mà bà ấy nói. Bước vào bên trong nhân viên lễ tân nhìn chúng tôi rồi sắp xếp cho từng người vào từng phòng mà khách đã thuê.
Chúng tôi đều lên cùng 1 tầng nhưng khác nhau số phòng. Tôi được đưa vào phòng 305, đi vào thang mấy bấm số tầng mà mình cần, một lúc sau thang máy đã đưa đến nơi. Đi ra khỏi thang máy nhìn mấy cánh cửa phòng để tìm số 305, cuối cùng cũng tìm thấy. Đưa tay lên gõ cửa thì thấy cửa ko khóa tôi liền đẩy cửa bước vào.
Căn phòng tối om ko chút ánh đèn, có thứ mùi gì đó xộc vào mũi rất khó chịu, càng đi vào trong cái mùi ấy càng nặng có vẻ tanh tanh khiến tôi buồn nôn.
_Cho hỏi có ai ko ạ.
_Tôi được điều đến để phục vụ a. Tôi bật điện nhé.
Ko thấy ai trả lời, tôi lần mò tìm công tắc điện bật lên. Cảnh tượng đầu tiên khiến tôi chết điếng, 1 người thanh niên đang nằm úp mặt trên vũng máu. Tôi thấy bóng của ai đó ngoài ban công, vội chạy ra nhìn thì người đó đã nhảy xuống dưới. Ánh đèn đường hiu hắt chiếu vào người đó tôi thấy dáng người đó khá quen thuộc. Tôi nhíu mày cố gắng suy nghĩ xem đã thấy dáng người này ở đâu nhưng ko nhớ ra được.
_Á...á...
Tiếng la hét vang cả khách sạn, tôi vội bung cửa chạy ra khỏi phòng thì thấy chị Linh và mấy gái đào khác cũng hoảng hốt chạy ra. Thấy tôi chị Linh liền chụp lấy tay.
_Chạy đi em. Bọn chúng chết hết rồi.
Chúng tôi thi nhau chạy xuống dưới báo với lễ tân, bảo vệ cùng đi lên kiểm tra từng phòng cùng chúng tôi. Phòng nào phòng nấy đều như nhau bọn họ đều chết úp mặt vào vũng máu và đều bị cắt cổ. Tôi thấy thật kinh khủng, lễ tân dúi cho bọn tôi ít tiền rồi bảo chúng tôi về vì ko muốn công an biết khách sạn có hành vi điều đào cho khách.
****
Vũ đi ra 1 bãi đất trống cởi bỏ bộ quần áo da bên ngoài của mình, đổ xăng lên và châm lửa rồi quay người trở về khách sạn. A tắm rửa sạch sẽ mùi máu vương vãi trên người rồi ra ban công ngồi tay cầm ly rượu nhâm nhi, việc bị đám đàn em của Phương tấn công lén khiến Vũ vô cùng tức giận cho nên 1 tay a đã giết sạch bọn chúng để giằng mặt Huỳnh Phương.
***
Đại do có việc đột xuất cho nên đã rời khỏi khách sạn nên ko tham gia vui vẻ cùng đàn em được. Sau khi xong việc trở về khách sạn thì thấy sảnh công an bao quây kín mít, a lẻn ra phía sau khách sạn trèo vào xem tình hình thế nào thì biết đàn em của mình đã bị giết. Đại tức giận tay nắm chặt lại cố gắng giữ bình tĩnh rời khỏi khách sạn tức tốc trở về nước.
***
Tại Hồng Kong
Phương đang đi dự đám cưới con của chú Vĩ 1 người có tiếng trong giới xã hội. Phương cầm ly rượu đi chào hỏi mọi người có tiếng có mặt trong bữa tiệc đến khi thấy chú Vĩ người đứng đầu giới xã hội thì Phương liền đi lại.
_Chào chú Vĩ lâu quá mới gặp chú.
_Phương à. Dạo này làm ăn được ko cháu.
_Vẫn ổn chú ạ.
Từ ngoài cửa chính Vũ mặc trên người bộ vest màu đen bước vào sảnh chính. Chú Vĩ thấy Vũ thì gọi lớn.
_Vũ sang đây cháu.
Vũ gật đầu cười rồi rảo bước về phía chú Vĩ, thấy Vũ lành lặn trở về kịp tham dự đám cưới thế này khiến Phương vô cùng tức giận, liền bóp chặt ly rượu trong tay. Vũ đi lại chỗ chú Vĩ và Phương, nhân viên phục vụ liền đem nước ra a tiện tay lấy 1 ly rượu.
_Chào chú Vĩ. Chú khỏe ko ạ.
_Chú vẫn khỏe. Dạo này sao ko thấy đến nhà chú chơi.
_Dạo này cháu bận quá. Để hôm nào rảnh cháu sẽ đến thăm chú.
_Ko sao. Lo làm ăn vậy là tốt. Thôi hai đứa đứng đây chơi đi nhé. Chú sang kia tí.
_Vâng.
Chú Vĩ rời đi, Vũ nhìn Phương cười nhếch mép đưa ly rượu lên nhấp môi rồi nói.
_Mày nên tuyển lại đàn em. Toàn đồ vô dụng.
Phương cũng cố tỏ ra bình thản, đưa ly rượu lên uống 1 ngụm.
_Cảm ơn mày đã góp ý. Chưa biết ai vô dụng hơn ai.
Nói đến đây thì trên lễ đường MC cũng bắt đầu tuyên bố làm lễ. Mọi người đều im lặng tập trung nhìn về trung tâm nơi cô dâu chú rễ chuẩn bị làm lễ. Phương nhận được điện thoại, a ta liền đi ra bên ngoài để nghe.
_Có việc gì. (Phương nói).
_Đại ca... Bọn đàn em đều bị thằng Vũ giết chết ( Đại nói).
_Sao...
_Em vừa ra ngoài quay về đã thấy bọn chúng chết sạch, nhìn kiểu cắt cổ này chỉ có thằng Vũ làm.
_Được rồi. Tí a về rồi nói. Giờ a đang bận.
Phương cúp máy bỏ chiếc điện thoại vào túi quần rồi bước vào trong đứng cạnh Vũ.
_Mày giỏi lắm.( Phương nói).
Vũ nhếch mép đưa ly rượu dơ lên trước mặt Phương.
_Cảm ơn, mày quá khen.
Phương tuy tức giận nhưng cũng ko làm đc gì chỉ bóp chặt tay vào ly rượu, nhìn bộ dạng của Phương Vũ càng thích thú. Sau khi kết thúc buổi tiệc Vũ lái xe trở về nhà của.mình. Dì Liên thấy Vũ về liền chạy ra.
_Con đi đâu mấy hôm nay làm dì lo quá.
Vũ cười ôm lấy dì Liên.
_Con lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình, dì ko cần quá lo cho con đâu.
_Con ăn gì chưa, dì nấu cơm cho con nhé.
_Con ăn rồi. Dì nghỉ ngơi đi. Con lên phòng đây.
****
Phương trở về nhà thì Đại đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
_Đại ca về rồi ạ.
_Chuyện là thế nào. Tại sao cả đám mà để nó giết như vậy hả.
_A biết thằng Vũ mà. Nó ra tay còn nhanh hơn cả sát thủ.
_Thôi được rồi, chú vất vả nhiều rồi về nghỉ ngơi đi.
_Vâng.
Sau khi Đại đi khỏi, Phương đi lên căn phòng tối nằm cuối dãy hành lang đưa tay mở cửa ngồi vào bàn tay cầm ly rượu lên uống rồi lấy tấm hình đặt trên bàn lên nhìn.
_Em đúng là có mắt chọn người. Để a xem mạng nó lớn đến đâu.
***
Bọn tôi đón taxi trở về quán, bà Hậu thấy chúng tôi về sớm thì tỏ ra ngạc nhiên.
_Sao mấy đứa về sớm vậy.
Mấy người chúng tôi tới lúc này vẫn chưa hoàng hồn, mặt mày ai nấy đều tái lét cắt ko ra giọt máu. Chẳng ai muốn mở miệng nói nửa lời chỉ lầm lì ai về phòng nấy.
_Cái bọn này hôm nay bị làm sao thế ko biết.
Bà Hậu thấy khó hiểu liền gọi điện thoại cho bên lễ tân khách sạn để hỏi xem tình hình.
_Bên đó có chuyện gì hay sao mà trả đào về sớm vậy em.
_Đám khách gọi đào ko biết gây thù với ai mà bị cắt cổ chết sạch.
Nghe đến đây tay chân bà Hậu run rẩy ko biết nói gì cứ cầm điện thoại đến khi đầu dây bên kia tắt máy vọng lại tiếng tút...tút mà bà ấy vẫn chưa đặt điện thoại xuống. Phải đến 1 lúc sau, bà Hậu mới lấy lại bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT