_Có một bệnh nhân nhi đang cần nhóm máu RH- ai trùng nhóm máu xin hãy cứu giúp con.
Lão Vương hất Kha Ly sang một bên đi lại chiếc ghế ngồi xuống. Trong lòng vô cùng lo lắng nhưng khuôn mặt a ta vẫn ko thể hiện cảm xúc.
Một lúc sau, bác sĩ đi ra, Thiên Vương đứng dậy đi lại.
_Con bé sao rồi.
Bác sĩ bỏ chiếc khẩu trang xuống khuôn mặt đã bớt căng thẳng.
_Rất may mắn là có một nam thanh niên vào đây thăm bạn nghe tin của bệnh viện liền đến xét nghiệm và trùng nhóm máu với con bé. Nó đã qua cơn nguy kịch, y tá sẽ sớm đẩy ra ngoài.
_Người ấy đang ở đâu tôi muốn cảm ơn.
_A ta đang nằm nghỉ ở phòng bệnh 202.
_Được rồi. Tôi sẽ đến thăm a ta.
_Vâng. Chào Lão Vương.
Bác sĩ quay người đi ko bao lâu thì y tá đẩy bé Thiên Ngọc ra ngoài, lão chạy lại đưa tay đẩy chiếc băng ca cùng với y tá về phòng bệnh.
Kha Ly ngồi xuống nắm lấy tay con khóc lóc trước mặt Thiên Vương.
_Mẹ xin lỗi con gái. Con mau khỏe nhé. Mẹ thương con lắm.
Thiên Vương nhìn thấy con gái đã an toàn, a ta để Kha Ly trong phòng với nó tìm đến phòng bệnh 202 để cảm ơn người đã hiến máu cho con gái mình.
Bên trong phòng, Đức nằm trên giường với khuôn mặt xanh xao vì vừa mất đi một lượng máu. Đức nhìn thấy a ta thì tỏ ra ko quen biết.
Thiên Vương đẩy cửa bước vào đi lại chỗ Đức.
_Tôi là bố của bé Thiên Ngọc... Người vừa được cậu cho máu. Tôi muốn cảm ơn a vì đã cứu sống con gái tôi.
Thiên Vương rút trong túi ra một phong bì và tấm danh thiếp đặt vào tay Đức.
_Đây là chút quà tôi muốn tặng cậu để bồi bổ lại cơ thể.
Đức giả vờ đẩy chiếc phong bì về phía Thiên Vương.
_A ko cần làm vậy đâu.
_Cậu cứ cầm lấy ko phải ngại. Số điện thoại của tôi, cậu cần gì thì cứ gọi. Tôi nợ cậu mạng sống của con gái mình. Chúc cậu mau chóng khỏe lại tôi đi đây.
Thiên Vương quay người rời khỏi phòng 202 đi về phía phòng bệnh của bé Thiên Ngọc.
***
Đức ngồi dậy cầm chặt lấy chiếc phong bì và. tấm danh thiếp trong tay miệng lẩm bẩm.
_Tao phải cảm ơn mày vì đã nuôi con của tao.
Đức đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ngày hôm nay.
Sau một thời gian bị Kha Ly chơi xỏ, vừa ra khỏi cửa nhà giam Đức đã đến căn hộ lúc trước để tim Kha Ly nhưng ko gặp, lúc này một người hàng xóm từ trong nhà đi ra, Đức đi lại hỏi.
_Xin lỗi chị cho tôi hỏi một chút.
_Vâng. A cứ hỏi đi.
_Chị có biết Kha Ly chủ căn hộ này đâu ko.
_Kha Ly à... Cô ấy lấy chồng rồi. Tôi có hỏi mua lại căn hộ mà cô ta ko bán, chồng cô ta nghe bảo giàu lắm nên căn hộ cứ để trống đấy thôi.
_Vậy à. Được rồi cảm ơn chị.
_Ko có gì. Ko còn gì nữa tôi đi đây.
Người hàng xóm rời đi, Đức cũng mau chóng vào thang máy đi xuống dưới đón taxi, a ta quyết định đến nhà Lão Vương để tìm Kha Ly moi thêm ít tiền trang trải cho cuộc sống của mình.
Taxi dừng cách cổng nhà Lão Vương một đoạn, a ta xuống xe lại gần, giả vờ đi ngang qua nhưng mắt thì chăm chú nhìn vào trong. Bên trong sân vườn, mọi người đang tất bật chuẩn bị bàn ghế, nhìn có vẻ như sắp có một bữa tiệc. Đức nhếch mép, quay lại chiếc taxi nói với tài xế.
_Tôi thuê xe a nguyên ngày, ko cần đi đâu chỉ việc đậu ở đây bao nhiêu tôi trả.
A tài xế lái taxi im lặng suy nghĩ, vậy thì càng tốt, ít chạy ít tốn xăng mà lại kiếm thêm được một khoản dại gì lại ko làm. Sau khi bàn bạc giá cả xong xuôi, tài xế gật đầu.
_Được.
Ngồi đợi được một lúc thì Đức ngủ quên mất cho đến khi ánh nắng cuối cùng tắt hẳn tài xế thấy lạ nên quay lại nhìn thì thấy Đức đang ngủ, a ta liền gọi.
_A gì ơi. Trời tối rồi. A làm gì làm đi để tôi còn về.
Đức nghe vậy liền bật dậy, đưa mắt nhìn về phía cổng nhà Lão Vương. Lúc này xe ô tô đã đậu kín cả một đoạn đường dài.
_Đợi thêm tí nữa đi.
Vừa dứt lời Đức đã nhìn thấy Lão Vương trên tay ôm theo một đứa bé cùng Kha Ly chạy nhanh lại chiếc ô tô màu đen lái đi. Ko cần nói Đức cũng đoán được đứa trẻ đó là con của ai. A ta chỉ tay về trước nói với tài xế.
_Đuổi theo chiếc xe đó.
Chiếc xe chở Lão Vương và Kha Ly chạy với tốc độ rất nhanh rồi dừng lại trước cổng bệnh viện, Lão Vương và Kha Ly mau chóng ôm đứa nhỏ vào trong. Đức cũng mở cửa xuống xe,trước khi vào bệnh viện a ta ko quên nói với tài xế.
_Đợi tôi.
Ba chân bốn cẳng Đức chạy nhanh vào bên trong, tìm quanh các phòng bệnh, cuối cùng thì dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Trên người lão Vương lúc này dính khá nhiều máu.
Đức núp vào một góc, nhìn xem có chuyện đang xảy ra, một lúc sau y tá từ trong phòng cấp cứu hớt hải chạy ra ngoài đi lại chỗ Thiên Vương và Kha Ly nói chuyện gì đó hai người bọn họ liền đi theo ý tá. Đức rón rén, đi theo bọn họ cho đến khi nhìn thấy tấm biển ghi trước cửa " phòng xét nghiệm ".
A ta núp vào một góc tiếp tục quan sát, một lúc sau Thiên Vương và Kha Ly từ trong phòng đi ra, Thiên Vương quay lại phòng cấp cứu còn Kha Ly có vẻ muốn đi vệ sinh.
Đức náng lại đợi đến khi còn một mình Kha Ly a ta định đi ra tống tiền cô ta thì hành lang lại có người đi qua thành ra a ta ko thể xuất hiện.
Đức kiên nhẫn quan sát hai người bọn họ thêm một lúc, tất cả mọi hành động của bọn họ Đức đều nhìn thấy.
Lúc này, trên loa thông báo lại vang lên về tình trạng thiếu máu của một bệnh nhi. Đức ngồi im sâu chuỗi lại tất cả những gì từ nãy giờ a ta vội đi nhanh lại phòng xét nghiệm.
_Chào bác sĩ tôi nghe thông báo bệnh viện đang cần nhóm máu RH+, tôi thuộc nhóm máu đó.
Nhân viên y tế thấy vậy vui mừng.
_Vậy tốt quá. A theo tôi vào đấy
Nhân viên y tế đưa Đức vào phòng lấy máu test thử. May mắn nhóm máu của a ta lại trùng hợp và bé Thiên Ngọc được cứu sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT