Tôi vốn là một người khó ngủ, cứ lạ chỗ,lạ giường là ko thể nào chợp mắt được, vậy mà ko hiểu sao ở đây lại ngủ ngon đến vậy. Có phải là do bên cạnh có người đàn ông mà tôi yêu.
Ngoài cửa sổ, Mặt Trời đã bắt đầu lên cao, chiếu qua lớp cửa kính lọt những tia nắng vào phòng,tôi từ từ mở mắt. Nhìn sang bên cạnh, Lão Vương đã dậy từ lúc nào, a ta đang đưa mắt nhìn tôi.
_A dậy lâu chưa...
_Mới đây thôi.
_Sao a ko gọi em dậy.
_Ko cần gọi e cũng tự dậy đấy thôi. Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng, xong xuôi tôi đưa e đi dạo.
_Vâng.
Đêm qua do vận động kịch liệt thành ra cả cơ thể tôi rệu rã, nhất là hai chân ko còn chút sức lực nào. Lê lết đi vào tolec, vệ sinh mọi thứ xong xuôi chúng tôi xuống sảnh resort. Ko cần gọi món, ko cần đợi gì cả,mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng hai chúng tôi chỉ việc ngồi vào bàn để thưởng thức.
Resort này trông có vẻ lớn và rất đẹp nhưng ko hiểu sao từ lúc ngồi ăn đến giờ cũng mất một khoảng thời gian vậy mà tôi ko thấy có bất cứ vị khách nào đi qua. Tôi lại kéo ghế xê lại, nhìn thấy hàng động của tôi, ko cần nói Lão Vương cũng biết.
_Lại muốn hỏi gì à.
_Vâng. Resort ở đây lớn và đẹp nhưng mà sao ít khách vậy nhỉ. E chẳng thấy ai khác ngoài chúng ta.
Lão Vương cúi xuống, tiếp tục đưa miếng thịt bò bít tết vào miệng từ tốn nhai rồi nuốt xuống, đôi mắt lười biếng nhìn tôi chỉ có bờ môi là mấp máy.
_Tôi đã ra lệnh ko cho nhận khách.
Nghe câu trả lời của Thiên Vương, tôi há hốc mồm kinh ngạc.
_A bao cả cái resort này sao.
_Ngốc... Resot này của tôi.
Tôi lại sốc thêm lần nữa, tôi biết a rất giàu và có quyền lực nhưng ko nghĩ thứ gì a cũng có, từ chuyện cơ rồi đến resort. Tôi còn phải ngạc nhiên về a ta bao nhiêu lần. Thấy tôi cứ trố mắt mà nhìn,Lão Vương dừng lại ngước mặt nhìn về tôi.
_Ăn mau đi còn đi dạo. Ko lại trễ mất bây giờ.
_Vâng.
Sau bữa ăn, lão Vương lấy xe chở tôi xuống thị trấn. Ko biết ở đây đang diễn ra việc gì mà tập trung rất đông người, bọn họ xếp thành một vòng tròn thay nhau nhảy múa xung quanh những đứa trẻ. Lão Vương cho xe tấp vào mép lề, mở cửa cho tôi. Trước khi đi lại chỗ đám đông phía trước, Lão Vương đưa tay mình đang vào tay tôi miệng lên tiếng.
_Làm vậy để ko bị lạc.
Tôi mỉm cười khép chặt tay mình vào tay a hơn, bước lại chỗ mọi người đang nhảy múa. Tôi là người có cái tính thật kì lạ, nếu việc gì thắc mắc mà ko hỏi thì sẽ ko chịu được. Kéo nhẹ tay lão Vương, a ta hiểu ý liền cúi đầu xuống, tôi rướn người áp miệng mình sát vào tai a ta.
_Cái này gọi là gì.
Tiếng nhạc ầm ầm cùng tiếng reo hò,nhảy múa của mọi người thành ra nói chuyện bình thường rất khó nghe. Lão Vương kê miệng mình sát vào tai tôi.
_Đây là lễ hội cầu sức khỏe cho mấy đứa trẻ ở đây.
_Lạ nhỉ. Ở Mỹ mà cũng có tục lệ này à.
_Khu này ko phải là người mỹ, mọi người ở đây thường là những cư dân từ nơi khác đến. Bọn họ khai hoang và sống ở đây. Tục lệ này cũng là do họ mang đến.
_Hóa ra vậy.
Bọn tôi đứng xem thêm một lúc thì chiếc bụng của tôi lại bắt đầu đói. Chả hiểu dạo này thế nào mà bụng cứ đói, miệng thì muốn nhai liên tục có lẽ cơ thể đang muốn tăng cân. Tôi nắm tay kéo Lão Vương ra khỏi chỗ đó, a ta nhìn tôi lên tiếng.
Kiên cùng cấp dưới đến bờ sông Sài Gòn, hiện trường đã được phong tỏa, dân làng tập trung đông đủ. Kiên lách qua người bọn họ tiến gần vào trong, mấy tên cảnh sát có mặt ở hiện trường thấy Kiên tất cả đều gật đầu.
_Chào sếp...
Do đang bận khống chế để ko cho dân vào khu vực thi thể cho nên mấy cảnh sát viên mới ko đưa tay hành lễ được, điều đó là bình thường.
Kiên nhìn mấy người cảnh sát cấp dưới hỏi.
_Đã báo cho bên pháp ý chưa.
_Dạ rồi thưa sếp.
Kiên gật đầu, đi lại gần cái xác, mùi hôi thối nồng nặc sộc đến, cậu ta đưa tay lên bịch mũi mình tuy vậy cũng ko thể làm mất mùi được. Cố gắng chịu đựng mùi hôi thối, chăm chú nhìn vào cái xác đã phân hủy một lúc nhưng vẫn ko thể nhìn ra được gì. Mùi hôi thối khiến dạ dày cậu ta trào lên. Kiên quay người chạy nhanh ra xa nôn thốc nôn tháo.
Một lúc sau bộ phận pháp y đã có mặt tiến hành khám nghiệm tử thi. Sau khi khám và thu thập những thứ cần thiết bọn họ quay người đi lại chỗ Kiên,ko đợi họ báo cáo Kiên đã vội vàng hỏi.
_Sao rồi... Mọi người có tìm được gì ko.
Vị pháp y bỏ chiếc khẩu trang xuống đi sang bên cạnh một đoạn nhổ ngụm nước bọt rồi quay lại chỗ Kiên.
_Theo tôi thấy cái xác này cũng đã trên 4 tháng. Mọi thứ trên người đã phân hủy nặng.
_Vậy có quan sát được là già hay trẻ ko.
_Theo tôi quan sát thì cái xác này phải trên ba mươi tuổi, nhưng mọi thứ chỉ là phán đoán, tôi cần nghiên cứu kĩ hơn.
_Cảm ơn bộ phận pháp y đã hợp tác.
_Ko có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà. Thôi tôi về trước đây. Tạm biệt.
_Tạm biệt.
Sau khi mấy người trong tổ pháp y rời đi, Kiên và những người cảnh sát còn lại mau chóng đưa thi thể vào nhà xác của một bệnh viện gần đó.
***
Tại Mỹ.
Lão Vương nắm chặt lấy tay tôi đi bộ đến tiệm ăn phía trước. Nếu như ở thành phố, khi vào nhà hàng chỉ cần ngồi tại chỗ, sẽ có nhân viên đem menu đến cho mình chọn món thì ở đây lại khác, khách vào quán sẽ phải tự đến quầy múc thức ăn. Lão Vương quay sang tôi.
_Em vào trong tìm chỗ ngồi đi. Tôi sẽ vào ngay.
_Để em giúp cho nhanh.
_Ko cần. E chỉ cần vào giữ chỗ là được.
_Vâng.
Bước vào bên trong tôi chọn một chiếc bàn ngồi vào. Lấy giấy lau qua mấy dụng cụ ăn uống được đặt sẵn. Lão Vương hai tay bê hai đĩa thức ăn đặt xuống bàn, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống...
_Em ăn đi.
Nhìn đĩa thức ăn trước mặt nước bọt bên trong khoang miệng tôi bắt đầu túa ra, nuốt xuống vài ngụm nước bọt, tôi cầm lấy thìa ăn ngon lành.
Chỉ một loáng đĩa thức ăn to đùng đã được tôi ăn sạch. Tôi ngước mặt nhìn lão Vương cảm thấy thật xấu hổ, ko biết từ khi nào mình lại ăn nhiều như vậy. Lão Vương mỉm cười, a nhẹ nhàng lên tiếng.
_Có muốn ăn nữa ko.
Tôi lắc đầu, chiếc bụng đã no căng cứng ko còn chỗ nào mà chứa thêm được nữa. Sau khi thanh toán, hai chúng tôi bước ra khỏi quán. Lúc này có một chiếc ô tô chạy ngang qua. Khuôn mắt của người con gái ngồi bên cạnh cửa gương trông rất quen mắt.
Cảm nhận bàn tay mình đang buông lỏng, tôi đưa mắt nhìn xuống. Lão Vương đang buông tay tôi ra, a đuổi theo sau chiếc xe đó gọi to tên của một người.
_Kha Ly... Kha Ly...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT