Hai đứa bay làm ơn đừng cãi lộn nha! – Tôi ra chiều cảnh báo cho thằng Hậu và con Kim bằng một cử chỉ rất ư là sợ sệt, không dám chắc là tụi nó sẽ nghe lời.
Đá đít chiếc xe của Hậu, con Kim đặt mấy túi trái cây lên yên xe rồi cởi cái nón bảo hiểm ra, mặt bốc khói giận:
- Đã nóng, đã nực, đã bực, đã khó chịu mà còn trồng nguyên một cái nồi cơm điện kiểu này chắc tui mau chết sớm quá hà!!!
- Hơiiii hơi… - Hậu không nói mà chỉ ngáp dài mệt mỏi.
- Ngáp thì lấy tay bịt miệng lại. Miệng ông thúi quắc chứ thơm tho gì mà hả ra cho rộng. – Con Kim nhét một bó cải xà lách vô miệng Hậu.
- Tao ăn hết của cha mày hay sao mà mày hoạnh hoẹ hoài dị hả? - Hậu chống tay lên rồi bắt đầu khai màu chiến trận.
- Im đi! – Tôi ra lệnh. – “Tụi bay như chó dzới mèo hà.”
- Bó cải chưa đủ đâu, tui chưa lấy trái khóm nhét vô họng má là má hên rồi đó. Xế! Hứa!
- Mày dám hong con quỷ nhỏ kia? Tao đánh má cha mày không đủ tiền mày đi thẩm mỹ dziện luôn đó con.
Hình như tôi thấy mình không có tí xi – nhan nào trong lời cảnh báo đó.
- Im dùm con đi hai ông nội bà nội ơi! – Tôi nhăn nhó lên giọng.
- Muốn đánh lộn hả? Xin mời! Bước ra đây đi, con này chưa biết đánh vần chữ sợ ra sao hết áh. Muốn tay đôi hả gì? Xin mời!
- Tao đánh mày bay luôn cặp nhũ cho biết!
- Có ngon thì bước ra đây!
Trời ơi là trời! Tôi nói mà có đứa nào nghe đâu. Bực quá mà!
- Không im cho ở ngoài sân cả lũ! - Cầm hai củ cà rốt, tôi nhét đại vô họng con Kim với bà Hậu cho tắt đi hai cái đài phát thanh gây rối buổi chiều tàn. – “Tụi bay đi thăm bệnh hay đi tìm bãi đánh lộn?”
Đờ cả mặt, tụi nó cắn nát luôn củ cà rốt trong miệng mình.
- ---- o0o -----
Tối
- Anh, ráng ngồi dậy ăn miếng cháo đi! – Quậy quậy cái muỗng cho cháo trong chén nguội đi, tôi ngồi ở kế bên Quân, miệng gọi nhỏ nhẹ.
Nghe thấy nhưng không vội mở mắt, Quân chỉ lim dim rồi lại nằm im ru bà rù trở lại.
- Em nấu cháo gà, bỏ tiêu nữa nè, dậy ăn cho khoẻ đi! – Tôi lại gọi một lần nữa. Lần này thiết tha hơn tí: “Ăn đi, em đút cho!”
- Không thích ăn cháo, chỉ thích ăn cơm. – Quân trùm cái chăn lên kín mít đầu cổ, nói vọng ra ngoài.
- Thôi mà! Ráng ăn cho khoẻ, ăn cháo thêm bữa nay đi rồi mai em nấu cơm cho anh ăn. – Lấy giọng nhỏ nhẹ “hết mức” mà mình có thể “nguỵ trang” ra, tôi nói rất ư là thành khẩn. – “Đi nha! Đi nha Tướng Quân! Ăn nha!” - Thiệt là hết sức chịu đựng.
- Ăn cháo ngán lắm, lỏng lẽo bỏ xừ. – Đúng là được nước làm tới, gã lợi dụng thời cơ tốt hơn tôi tưởng. – “Tè phát sạch bụng rồi. Ăn cơm thôi!”
- Em nấu đặc mà, bỏ nhiều thịt gà nữa. Dậy ăn đi! Hú nì dậy ăn đi! (^_^!) – Không biết sao dạo này tôi hiền lạ? Chắc là do kiềm chế đây mà.
- Không ăn gà công nghiệp. – Quân eo sách.
- Gà ta mà, thịt vàng ươm, thơm lắm! – Dây thần kinh não ở bộ phận vùng trán của tôi giật bừng bực. Tay thì run lên liên hồi.
- Không ăn hành lá. - Lại còn thế nữa cơ đấy.
- Chỉ bỏ tiêu thôi. – Cái môi bên trái của tôi nhếch lên một phát, môi bên phải trề xuống hai cái.
- Có pha Cacao không? – Quân tiếp tục tiến công trên đà thắng thế.
- Em bỏ vô ly rồi, anh ăn xong là châm nước nóng vô uống liền. – Tôi phải lấy tay trái đè lên tay phải, tay phải đè tay trái mất bốn bận.
- Em phải ngồi đây coi anh ăn! – Cái mà… Cái mà…
Tôi thở dốc như con trâu điên đang tới hồi muốn chém chết ai đó. Thở lồng lộng.
Được hắn rồi. Bây giờ bệnh nên giỏi lắm, được dịp là ăn hiếp tôi, có cơ hội là không thèm bỏ lỡ ngay mà. Chờ đi, đợi đi, khi nào mà khoẻ lại, hết ốm hết đau để coi coi tôi trả thù ra mần sao. Lợi dụng thời cơ để làm ông cố nội tôi mà. Tôi sẽ đợi!! Sẽ đợi…
- Cháo em nấu hơi lạc há. – Ăn được gần nửa tô rồi mà còn chê bai nữa. – “Gà hơi dai, chặt nhiều xương quá, ướp muối hơi nhiều nên chát thịt.” - Cả một tô thịt gà tôi có chặt cho hắn miếng xương nào đâu, ngồi xé tơi ra hết trơn, con gà này tốn gần sáu chục ngàn của tôi tiền cân ký rồi thêm một chục làm lông cho nó sạch sẽ tinh tươm, nấu bằng nồi áp suất tới độ muốn rục xương ra mà dám nói là “dai”, là “xương”, là “mặn” mới đau chứ. – “Em đổ nước sôi vô đi, lát nóng quá sao anh uống được.” - Lại còn ra lệnh.
Tôi chịu hết nổi rồi! Chịu hết nổi rồi!
- Vừa vừa phải phải thôi chớ ông nội! Tui chứ đâu phải là nô tì I – su – ra của ông đâu mà bắt bẻ đường này đường nọ tùm lum dzị? Nhịn nãy giờ là bực rồi đa. – Nắm tay lại, tôi vặn hết công lực rồi quay khẩu đại liên vào mặt tên xí trai, đáng ghét đó nả không tương tình.
- Anh đang bệnh nha! – Quân thản nhiên nhìn tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Thì sao? – Tôi chống nạnh lên hỏi lớn.
- Bệnh.
Chợt nhớ ra cái gì đó, tôi bắt đầu giảm nhiệt. Thì ra tôi quên khuấy là…
- Để lần sau em nấu ngon hơn cho. Người ta mới có mấy lần học gia chánh, đâu phải thiên tài đâu mờ… - Như con mèo hiền, tôi cụp tai lại rồi nở một nụ cười thánh thiện.
- Ừa! Biết dzị tốt, mai mốt lì tui đánh đòn chết.
Chưa xong đâu! Qua vụ này rồi ông biết tay tôi.
…
Sau bữa cơm chiều, chờ Hậu và con Kim gọt táo ở dưới bếp, tôi và Quân ở trên phòng khách coi Tivi và tán gẫu.
- Mấy hôm nay anh không đi học, có bị ai ăn hiếp không? – Chống tay lên gối, Quân gác một chân lên Sofa, lấy tay còn lại xoa đầu tôi rồi; bàn tay anh ấy thật ấm áp.
Thấy ghét!
- Hong! Có ai đâu. Mà sao hỏi dzậy?
- Anh sợ em bị người ta ăn hiếp thôi. – Quân cốc đầu tôi mấy cái liền. – “Cái nết em thì anh dư biết, lì lì lợm lợm không ra làm sao.”
- (~^_^~) Chê phải hong?
- Không có! Em dễ thương chỉ có bao nhiêu đó thôi, mà cũng cái nết đó người ta ghét.
- Chài! Khen hay chê dzạ?
- Vừa chê vừa khen! - Tự nhiên thay đổi, Quân híp mắt lại, nhìn tôi khả nghi. – “Anh nghe gián điệp báo cáo là có chuyện gì mà em giấu anh thì phải?”
- Đâu có đâu! Làm gì có! Có hồi nào! Hong gì hết áh! – Cái tên này sao mà cái giống gì hắn cũng biết hết dzậy trời? (>_<) Hắn tinh tướng như là tình báo FBI của Mỹ dzậy đó. Huhuhu… Không biết hắn có nghe chuyện động trời động đất kia không cơ chứ?! – “Ai nói xằng bậy dzạ?”
- Anh không có giáp mặt nhưng anh biết nhiều thứ hơn em tưởng, liệu hồn em đi! – Quân cảnh cáo tôi bằng cái nhìn nghiêm túc.
- Xiệt tình là hong coá mừ! – Tôi mà biết đứa nào làm tay trong là nó không yên với tôi đâu. Thề với trời với đất với bản thân mình là tôi mà không xắt hạt lựu cái đứa đó ra tôi không phải là Hoài Phong nữa. AAAa…
Đổi chủ đề khác, Quân tò mò hỏi gạn tôi:
- Em nhìn công tử dzậy mà cũng biết nấu ăn nữa ha! Ai dạy em dzậy?
Hô hô hô… Hoá ra là thế thôi.
- Anh không biết mẹ em là thợ nấu àh?
- Con trai mà cũng tò mò bếp núc hả?
- Thì có sách của em ghi lại cách nấu ra sao, em chỉ lật ra rồi ngâm cứu thôi. Hên thì trúng còn xui thì thôi. Em cũng đâu biết nấu nướng gì đâu.
- Oh!!! – Quân gật gù tán đồng. – “Anh không ngờ em biết nấu nướng, quét dọn, sắp xếp giỏi dzậy. Chậc! Khó tin nhưng mà đôi khi có thật.”
- Ý anh là sao?
- Mai mốt em về ở đây luôn đi, hô hô hô… Nhà này anh cho em đứng tên luôn.
- Là sao?
- Nghĩa là làm… Đám cưới! – Ngay sau đó, hắn phá lên cười rũ rượi.
(^__^) Thú thực ra tôi cũng đã từng nghĩ mình sẽ làm… gì gì đó như Quân nói. Tôi bẩm sinh không giỏi gì, chỉ biết một chú kiên nhẫn nhưng nếu được, tôi vẫn muốn thử sức mình ở một vai trò khác. Nói chung chung, tôi có thể đáp ứng được yêu cầu của ai đó, chẳng hạn như Quân thì dễ dàng.
Ai dà! Tôi chưa nghĩ tới tương lai của mình.
Máu xung thiên nổi dậy, tôi vừa buồn ngủ mà cũng vừa bực bội trong mình vì bao lâu nay hận thù chất chứa với con ác phụ đó, nếu mà tính ra có thể chồng lên thành một ngọn đồi thù hận chứ ít gì.
Xông thẳng qua W.C nữ, tôi muốn bốc hoả vì ca nước đó. (Hên là hôm ấy không có thêm đứa nữ nào trong W.C chứ không là tôi úp mặt đi học suốt một tuần vì không dám nhìn ai ấy chứ)
- Mày có biết là nước ở trong đây nó dơ bẩn hong mậy? – Tôi nhìn con Tina như thể muốn xé xác nó ngay tại chổ cho đỡ tức chứ chửi thôi thì chưa đủ.
- Không! – Nó trả lời tỉnh queo. – “Tao dội mày chứ có dội tao đâu mà tao biết. Hơ hơ...” – Nó lại phát bệnh điên, cười chết ngắc ở bên vòi nước.
- Tao mắc mớ gì mày, thiếu nợ ông nội cha mày hay là kiếp trước tao gây thù gây oán gì với chị em mày mà tụi bay cứ theo ám tao hoài dzậy? – Quyết định là hôm nay tôi không nhịn. – “Nói đại ra đi, tao giải quyết luôn với mày một lượt cho gọn luôn.”
- Ai biết đâu! – Giả ngây với tôi, con Tina cứ lúc la lúc lắc cái đầu như thể mình không làm gì nhưng thực chất nó lại có vô số tội vạ. – “Mày hỏi tao cũng bằng thừa.”
- Dzị tại sao tụi mày bám dai như sam ở mọi tình huống dzới tao? Nếu mà tao thiếu nợ tụi bay gì thì tụi bay nói thẳng ra, tao trả, chớ đừng làm mất công mất sức như dzầy.
- Hô hô hô… Buồn cười chưa kìa! Mày giật bạn trai của tao rồi nói được ngon dữ dội. – Nó khoanh tay lại, cắn môi nhìn tôi.
- Chị em mày mới là đi cướp của người ta. Hết thằng em rồi tới con chị, tụi bay giàu, tụi bay đẹp, tụi bay giỏi rồi, tao công nhận đó, sao tụi bay dư hơi quá dzạ? Thích chiếm đoạt của người ta mà không biết nhục gì hết.
- Để cho mày biết là hạng người như mày không được ăn hên mãi đâu.
- Hạng người gì? – Tôi quát nó.
- Hạng chó đi bằng hai chân. - Lại nguyên một ca nước tạt thẳng vô mặt tôi.
Grừuuuu… Gr… Nhịn thì nhục, cự thì bị đục. Không đánh nó thì ấm ức, mà đánh thì mang tiếng vũ phu bạo lực. Tôi hết chịu nổi rồi! Lần này mà còn nhịn nữa là tối nay tôi về nhà ôm cục tức đi ngủ, sáng ra bị nó đè nghẹt thở mà chết chứ không gì hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT