- Lạ đời há! Từ xưa tới giờ tao chỉ thấy người ta: Khóc vì bị bồ bỏ, ba má cấm lấy nhau khóc cũng được, bị giựt hụi, bị hiếp dâm hay là… bị trai chửi xối dzô mặt là pêđê chứ ai như mày đâu. Người ta cầu hôn thì làm eo làm sách, một hai hong chịu rồi chạy dzô đây khóc. Điên! – Bà Hậu ngồi bắt giò, tay cầm micro mà nói y như mấy ông cha giảng đạo. – “Con này nó điên! Điên dữ lắm nè… Thôi giã biệt người bạn tình ơi… em nay đeo nhẫn qua cầu… Em lên chuyến xe hoa lần đầu, cầu bao nhiêu nhịp lòng sầu bậy… ậy… nhiu…”
- Áah… Huahhaua… - Tôi lại khóc to hơn, tức tưởi hơn ban nãy.
- Quỷ già! Chửi ổng một hồi ổng khóc tắt tiếng luôn giờ. Hát bài khác coi. - Nốc một hơi cạn sạch ly Rum pha đá, con Kim lật lia lật lịa cuốn danh sách bài hát. – “11246, nghe chị hát đây!”
Màn hình hiện lên dòng chữ: “Phút Cuối” to đùng.
- “Chỉ… chỉ… còn gặp anh một dzây phút thôi… Ố ô ô… Người theo cánh chuym dzề dzui dzới đời, đê lại thương nhớ cho kíp đơn kôi… Ố… ô…” – Cái bài này nghe mới thê lương làm sao!
- Để chị típ cho! - Hậu cũng xọt vô. – “Tiếc chi một đêm… một đêm rồi xa nhau ngàn trùng. Lệ này cho anh hay lệ này cho em khi mộng ước không thành…?”
Nghe tới đoạn này, tôi không khóc theo kiểu bình thường nữa mà vừa lăn lộn vừa rống lên như một con bò.
…
- Ủa? Dzị té ra… Tại má tui hong cho tui lấy chồng bị dzì còn nhỏ, chứ bây giờ mà có người hỏi tui tui cũng đi theo luôn chứ ngu gì mà ở nhà dzới pả. Chán muốn chết! – Bé Kim nó tặc lưỡi.
Hậu cũng hưởng ứng:
- Trách là trách cái số mày nó khổ thôi. Sao quả tạ chiếu mệnh mà.
- Khổ tao lắm!
- Dzị bây giờ mày tính sao?
- Còn sao là sao nữa? Ok đi cậu! Đừng lo gì hết, ở đây hong có chổ ở thì lên nhà tui, ở trển còn dư mấy cái phòng, muốn ở đâu cũng ừ hết.
- Nhưng mà… thằng Quân nó tới cơn rồi. Một hai đòi đeo nhẫn cưới, tao có điên mới nghe lời nó nổi. – Tôi run lên vì sợ hãi. Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh… Cả gia đình biết chuyện mình có một đứa con, đứa cháu, người anh, thằng em bị “đồng tính” thì không biết họ sẽ phản ứng ra sao. Nếu gia đình tôi nhỏ, chỉ vài ba người thì không tới nỗi nào. Nhưng đây là đại gia đình, rất đông thành viên, một khi đối mặt là phải chấp nhận chấp hết từng ấy người. Tôi không cho phép bản thân mình vì nếu họ biết chuyện, nỗi thất vọng sẽ lớn hơn gấp bội. Lí do tôi thì có nhiều lắm.
Cũng tỏ vẻ chán nản, mụ Hậu và con nhỏ Kim ngao ngán ra tận da.
- Tìm ra cách gì chưa? - Hậu hỏi.
- Là sao?
- Xù nó gấp chứ làm sao nữa. Càng để dính líu thì nó không bỏ ý định là xiềng ky. Mầy còn một ngày.
- Tui xung phong đóng vai người tình! - Giọng điệu khoái trá của con Kim.
- Nó ghê lắm! Tới con Thuỳ Anh còn hong phá sản nổi nữa là… Con nầy thì lờn mặt hết rồi.
- Nó ghét ai nhứt? - Bốn con mắt tập trung về phía tôi.
Cũng hơi ngạc nhiên…
- Thằng Khoa hả? - Rồi tôi mới hỏi lại tụi nó.
- Chính xác!
- Có nước mắt… nước mắt rớt trong lòng em anh ơi có hay? Có hay… Ýah ha… Có nuối tiếc… nuối tiếc quất quay lòng ta trong năm tháng quá… Ýah hahaa… - Bỏ cuộc nói chuyện, con Kim lại tiếp tục hát hò. Lúc này, lòng tôi cũng quặng thắt với mỗi câu hát mà mình nghe được, giống như một câu chuyện đau buồn.
Kéo điện thoại ra, Hậu ra hiệu:
- Gọi cho thằng Khoa đi! Cứu tinh của mày đó.
- Nó chắc… - Tôi uất lên. – “Nó chắc là cái gì mà giúp?”
- Quỳ lạy cũng phải làm chứ đừng nói là năn nỉ. Chỉ còn nhờ dzô nó thôi ông.
Tôi chụp chai Rum, nốc cạn. Điều gì đến ắt cũng phải đến.
- ---- o0o -----
Mười giờ tối
Hôm đó, tôi về trễ hơn thường ngày và cũng uống nhiều rượu. Lúc đến cổng, căn nhà thường ngày náo nhiệt của tôi cũng đã ngủ say. Giờ giới nghiêm đã qua nên mọi người đều về phòng mình.
Bước đi loạng choạng, tôi chóng mặt đến độ muốn xỉu. Hơi men trong người đang ngà ngà, nó quấn lấy mọi thứ trong đầu kẻ say rượu này. Có mấy cơn nấc đến. Rồi cảm giác buồn nôn, muốn ói cũng có, dâng lên mỗi lúc một gần.
Duy chỉ có hai người chưa ngủ vào giờ đó. Cũng tối rồi mà…
- Chưa ngủ hả mẹ? – Giả vờ tỉnh táo, vịn tay vô vách, tôi lên tiếng hỏi.
Thừa biết ngày mai mẹ tôi phải đi nấu đám cho người ta nên giờ này không ngủ lẽ đương nhiên. Thường thường, giờ này mẹ tôi mới làm đồ để sáng mai thì nó không hư thối gì mới nấu được. Con Nhi cũng còn thức để phụ.
- Đi đâu đó? – Em tôi hỏi.
Cảm giác buồn nôn đang dâng lên tới họng…
- Đi chơi dzới con Kim một chút. Nó bữa nay ngủ bên nhà… Ngủ bên nhà bà dì rồi. – Tôi nói bằng vẻ mệt mỏi.
- Ăn gì không con? - Mẹ tôi thì hỏi han bằng vẻ quan tâm.
- Hong! Con… Ợcuoo… no quá!
- Đi ngủ sớm đi! Mai học buổi sáng, ngủ trễ hoài. Lớn rồi mà lúc nào cũng mắc gọi. - Mẹ tôi vẫn cắm cúi làm việc, bề bộn với đống đồ ăn đang chuẩn bị. – “Con này đi ngủ luôn đi, tui làm mình được rồi.”
Nói con đi ngủ mà mình thì ở lại. Mẹ tôi lúc nào cũng thương hai đứa con là trên hết. Trường hợp thức đêm kiểu này không thiếu, nó cũng hay có lắm. Làm xong đống này thì cũng độ chừng một giờ rồi, đi ngủ chưa được bốn tiếng thì tới năm giờ, mẹ tôi cũng phải thức dậy làm tiếp. Nói là ở thành phố cho sang nhưng ở đây cũng còn khá gần ruộng, muỗi thường nhiều về đêm.
- Hai mẹ con mình làm cho xong rồi đi ngủ luôn thể. Con học buổi chiều mà, lo gì. – Con Nhi thì vẫn muốn ở lại giúp nên nó cứ giãy nãy.
- Mẹ… Tối ngày làm mấy này, lu bu quá! Sao hong nghỉ xả hơi chừng vài tháng cho khoẻ rồi đi mần tiếp?
- Bỏ mất mối àh. Đi nấu cho người ta mà bỏ một hai tuần là hết người đặt chứ đừng nói một hai tháng. Không làm lấy đâu tiền cho tụi bay ăn xài?
- Con có ăn xài đâu. Thằng Phong thì có chớ con ăn con xài hồi nào mà… Mẹ kỳ quá! – Nghe nói vậy, trong bụng không chịu nên con nhỏ em tôi nó lại nhõng nhẽo.
- Chắc hong?
- Thiệt chớ bộ!
Trong cuộc đời này, tôi có ba điều quan trọng để bảo vệ: Mẹ là đầu tiên, em gái xếp thứ nhì và cuối cùng mới là bản thân. Với ai đó, nhất là Gay, thường thường rất thương mẹ! Chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy như thế. Mẹ tôi không giống bất kỳ người phụ nữ nào khác, rất bình thường. Mẹ không tài, không đẹp, không tinh thông nhiều thứ nhưng bù lại, mẹ có rất nhiều ưu điểm: Thương con, giỏi việc nhà, hiền, nấu ăn ngon và trên hết, mẹ lúc nào cũng nghĩ cho anh em tôi rất nhiều! Sợ con thiệt thòi nên lúc nào mẹ cũng phải tảo tần, bỏ đầu trước thì chụp đầu sau để mà bương chải với chồng, lo đủ cho con. Mẹ nói bây giờ chưa đủ điều kiện, nếu có tiền thì sẽ dọn ra riêng vì anh em tôi đều đã lớn, sống chung chạ hoài cũng không chưa chắc là tốt gì. Ấy thế nên chả bao giờ tôi thấy mẹ mình ngừng nghỉ trong công việc, ba cũng vậy. Còn em gái tôi, nó cũng là một điều quan trọng. Nó là con gái đang độ trưởng thành, rất biết nghĩ chuyện cho cả nhà. Con bé ấy còn chưa biết yêu. Nếu như công khai, tôi sợ mẹ mình là người buồn nhất, sợ em gái mình sẽ bị người khác châm chọc là có thằng anh… “bệnh hoạn” thì… Tất nhiên, không ai vui cả!
- Tụi bay ráng ăn học đàng hoàng, lớn lên có vợ có chồng đừng ăn cướp giựt dọc là được. Nuôi tao với ổng có hay không cũng không cần, miễn sao đừng có tỵ nạnh nhau, đừng giống chó với mèo thì đủ rồi.
- Nữa thằng Phong nó lấy dzợ, con dzợ nó hỗn là con móc họng nó ra.
Cảm giác buồn nôn chạy trong bụng người say rượu. Tôi chạy một nước vào nhà vệ sinh.
Không phải vì ói, đó là chạy trốn. Con trai khóc – Tôi chẳng muốn ai nhìn thấy. Họ là hai người mà tôi thương yêu. Nhất định… Nhất nhất định rằng sẽ không có bất kỳ lí do nào làm hai người đó buồn. Mẹ và em gái tôi.
Đúng ra hôm nay, theo đúng sắp xếp của Hậu thì sẽ có thằng Khoa cùng ở đây nhưng tôi đuổi tụi nó về hết rồi.
Tám giờ tối – Công viên
Đêm phủ, mọi thứ ở đây yên lặng và tĩnh mịch hơn bất kỳ nơi nào. Không giống ở Sài Gòn, về đêm thì công viên thường đông, riêng ở đây thì công viên vắng người qua lại nhất.
- Nghe em! – Tôi nói luôn miệng khi Quân vừa đậu xe lại.
Chưa hiểu, anh ấy vẫn còn đủ ngạc nhiên, lên tiếng:
- Gì?
- Em nói thẳng: Không quan hệ tình cảm nữa, bạn bè cũng không! Chia tay đi! – Bằng tất cả những gì quả quyết nhất, tôi không nghe mình hối hận hay tiếc nuối, muốn khóc đại loại cũng chẳng tìm ra.
Như bị cơn ngỡ ngàng chi phối, Quân không nói được gì, chỉ biết xoay tới xoay lui cái đầu, nhìn trước ngó sau như là nghĩ tôi đang nói chuyện với ai khác. Đôi mắt ảnh chìm ngập trong một cảm giác xa vời.
- Không có gì để nói hả? Hay anh không nghe rõ, muốn em nhắc lại àh? Hả? – Tôi nói lớn.
- Đẹp trai và có tất cả, anh làm đúng như trong mong ước của em, thiếu gì sao? – Bây giờ hắn mới nói chuyện.
Tôi gật đầu:
- Phải! Thiếu nhiều thứ lắm! – Như một lời quả quyết.
- Anh không cảm thấy.
- Dĩ nhiên mà. Mấy cái đó anh đâu có nổi. Hững hờ, vô tâm, không quá phấn khích và một chút lạnh lùng – Em thích những thứ đó. Anh rất ân cần, biết quan tâm quá mức, chịu làm tất cả vì em… Nhưng em không cần. Chính vì em rất ghét ai đó quan tâm quá nhiều cho mình. Với ai khác, những ưu điểm của anh là có ý nghĩa nhưng với thằng này, với em thì không có nghĩa địa gì hết. Okay? – Chúng đúng ra là gánh nặng cho tôi.
- Sao không nói em thích thằng chó đó hơn!
- Đừng có chửi người ta! Khoa không có lỗi gì hết. Nếu nói cho chính xác ra, lúc quen với nó thì em còn biết cái gì là ganh tỵ với buồn bực ra sao. Nó hơn anh ở cái điểm là không biến em thành tâm điểm của người ta. May mắn ra thì chỉ mỗi con Tina nó biết chuyện mà đã xáo xào, thử hỏi coi nếu em là con gái, chuyện này bị công khai minh bạch thì giống gì? Em hong phải Sam Thái trong phim Sao Băng đâu. Mệt mỏi…
Tôi có lời khuyên chân thành là đừng ai dại dột ham bạn trai đẹp mã. Có vài điểm bất lợi! Thứ nhất là bạn sẽ hết tự tin với chính mình, hay sợ sệt mình không đủ quyền nắm giữ người ta. Kế đó lại tính chuyện tị nạnh với thiên hạ. Cuối cùng, hắn càng lúc càng đẹp dần và mình, mất tự tin thì sẽ xấu dần dà đi. Quen với bạn trai chín mươi chín điểm đã là một việc khó nghĩ, một trăm điểm còn gấp đôi nữa.
- Tại sao không thừa nhận là mình sợ gì? Anh đâu có nói là sẽ đám cưới ở đây. Nếu không muốn, chúng ta sẽ đeo nhẫn cưới trước, khi nào cần thiết thì mình kết hôn luôn thể. Công khai khó lắm phải không? Vậy thì bỏ qua! Sẽ có ngàn vạn lí do để lấp liếm chuyện này mà. - Bằng động tác nhanh, Quân chụp lấy tay tôi rồi nhét chiếc nhẫn cưới mà ảnh thủ sẵn trong túi tự lúc nào đó. Cả đời người, có gì hạnh phúc hơn là được người yêu thương mình đeo nhẫn vào ngón tay áp út chứ!? Chắc là điều ngọt ngào hơn cả ngàn que kem.
Tôi giật tay lại, chiếc nhẫn vẫn còn dính trên tay mình, bị nó cào xước một miếng da.
- Đẹp quá! - Bằng bạch kim mà sao không đẹp nổi. – “Nhưng xin lỗi anh! Em là dạng người không thích chung chạ với những tên đẹp trai quá, thích thì thích chứ nói yêu thì có lẽ sẽ không có đâu. Nhớ chứ?” - Cảm ơn đời đã ưu ái cho con - kẻ tốt số này. Mỗi một ngày mới, đó là một niềm vui của tôi. – “Em cũng không xứng đáng đeo nó vào tay mình.” - Chiếc nhẫn bay nhanh vào sọt rác cạnh đó.
Bàn tay Quân xiết chặt. Tôi thấy mình hơi tàn nhẫn.
- Dây chuyền, ở đây. – Sờ lên cổ, tôi bứt luôn nó xuống. – “Thẻ tiền cao cấp, cũng ở đây.” - Tiếp theo là cái thẻ tài khoản ở trường. – “Điện thoại vàng, đắt nhỉ! Ở đây này.” – Con dế. – “Còn nữa, em vẫn quên một thứ. Chìa khoá nhà của anh.” – Đó là tất cả những thứ quan trọng mà Quân đã đưa cho tôi. Chúng như một mối dây liên thông của hai đứa. – “Cảm ơn về mọi thứ! Em hết xứng đáng rồi.” – Tôi ném đống đồ trên tay mình vào sọt rác bằng hành động dứt khoát nhất. Đúng mà! Hành động đó rất dứt khoát.
Quân xiết mạnh tay hơn nữa, bây giờ là cả hai cánh. Tôi nghe mình đang có một cảm giác nào đó. Rất khó chịu! Nó thắt quặng lại ở từng đoạn ruột.
- Đánh chết người cũng phải có lí do chứ. – Cơn nấc của tôi dâng lên cao khi câu hỏi này đến.
Không khóc mới là người lớn.
- Em lầm tưởng mình ngộ nhận thích anh vì tình thân. Nhưng lầm tưởng đó là một sự lầm tưởng vì bây giờ, em mới phát hiện bản thân cũng buồn, bây giờ có! - Thằng nhóc Phong tôi dám nói thẳng những gì mình nghĩ ra, nó đang cố làm tất cả. Những câu nói đó là hoàn toàn phát xuất từ sự thực. – “Em không phải sợ mình không đẹp mà lại có bạn trai quá tuyệt vời. Anh biết vì sao không? Vì ở đời của em, cũng có ba điều quan trọng, đích thân em phải bảo vệ. Thứ nhất: Mẹ của em là một người mẹ vĩ đại, bà ấy sẽ được vui vẻ. Thứ nhì: Em gái của em không có quyền bị người ta coi thường. Thứ ba: Bản thân em không được phép nghĩ cho mình quá nhiều nếu chưa nghĩ tới mẹ và em gái mình. Hãy nhớ, em không cao thượng! – Tôi chỉ một ngón tay để quả quyết. – “Những gì em làm vì em nợ ân tình của gia đình mình quá nhiều thôi!” – Rồi quay lưng bỏ đi. Rất muốn đôi chân có thể chạy, nhưng chúng dường như không nghe lời tôi nữa. Nó đang run lên vì sợ.
- Em nghĩ mình không nợ anh cái gì sao?
Phải! Tôi nợ Quân. Nếu thời gian có quay ngược trở lại, lúc đó, tất cả mọi thứ và những câu nói lúc đó tôi cũng sẽ giữ nguyên chúng, sẽ làm như vậy tiếp tục. Tôi bật khóc, cánh tay lau cũng không hết nước mắt của kẻ thất tình.
.......... hết...........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT