- Tui khổ lắm pà! Toàn bị kẹp ở khúc giữa như cây xúc xích trong ổ Hot Dog dzị đó.

Mày tội nghiệp quá! Bao nhiêu là trai đẹp vây quanh mà cuối cùng cũng khổ… - Hậu xịu mặt, vỗ đầu tôi tiếp tục. – “Mà ai biểu mày ngựa quá chi, quen cho nhiều vô rồi hứng đạn thì ráng chịu.”

- Bả nói dzị là hong phải! – Tôi nhíu mày bực dọc. – “Tui làm gì sai đâu?”

- Mày lì như trâu thì lấy gì chịu nói mình sai. Sau này nếu có làm gì thì mần ơn đừng có ham hố dùm tao cái, được thì thương còn không được thì xù liền chứ đừng để dây dưa rồi chuốc khổ con àh!!! Con àh!!! – Gã xỉ tôi.

- Dzậy bây giờ tôi phải làm sao?

- Chia bớt cho chị một anh nè cưng!

- Dzỡn hả? Xế!

- Làm gì dzữ dzị, hong cho thôi chứ làm gì mà “xế” chị hả mậy? Xía!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

(~_~) Lâu lắm rồi tôi mới có dịp giương dù ra hết ra như vậy, phải nói cảm giác mà không bị bó buộc bởi hai chữ “ráng gồng” thì nó nhẹ nhõm làm sao ấy.

- Nếu mày thực sự thương yêu một ai đó thì mày đừng có khóc, chỉ khi nào mày thất bại mới được khóc thôi. Biết hong?

- Biết rồi!

- Trong ba cái chuyện yêu đương, không kể ai đúng ai sai, chỉ tính người nào mình yêu hay không yêu. Giống như đi chợ mua rau cải, nếu mày đã chọn rồi thì phải chắc ăn rằng mình chọn đúng, một khi đem bó cải về nhà thì không được tặc lưỡi nếu thấy con sâu trong đó. Chọn rồi thì không được hối tiếc!

- “Chọn rồi thì không được hối tiếc!” – Tôi đang nghĩ về câu nói này. Một câu nói thoạt nghe đơn giản nhưng khi hiểu nó, ý nghĩa quả thực rất khó hình dung, đầy màu sắc của sự trừu tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play