Từ nhỏ tôi đã có bệnh sợ chuột. Hễ nhìn thấy chúng ở bất kỳ đâu, lớn hay nhỏ, trắng hay đen đều làm tôi khiếp vía đến độ co rúm lại. Nhớ hồi trước, lúc còn đi học cấp hai, đám bạn biết tôi rất sợ chuột nên đã bỏ công chuẩn bị “quà” tặng rất độc. Tụi nó nhiệt tình đến mức leo lên cả mái nhà, chui xuống chân giường, tìm trong góc kẹt… được khoảng chừng năm bảy con chuột con gì đó, đem gói lại thành một hộp quà (màu đỏ cơ đấy) để trên bàn tôi. Vừa bước vào lớp, tôi hí hửng mở rađể coi coi bên trong là gì thì… (>_<) Lúc đó tôi đã chạy đến độ lăn cù xuống cầu thang bộ, mém xíu chấn thương sọ não. Ấy thế mà bây giờ tôi hay đề phòng những món quà không rõ họ tên gửi cho mình.
Còn bây giờ, nếu mà… nếu mà… cái đám nheo nhúc, lông chưa mọc, mắt chưa mở, đầu tròn tròn, tay chân bé tí xíu đó mà quăng vào người tôi thì chỉ có nước… Thà tôi chết! (T_T)
- Bỏ vào đâu đây ta??? - Thằng Dustin giả vờ ngây ngô. Nó quay sang hỏi lại con chị hai mình như thể không biết việc mình làm có đúng hay là không: “Sao giờ Tina?”
- Thả vào áo nó cho biết mùi! – (T_T) Hur… hur… Con ác quỷ! Con nhỏ đê tiện! Đứa con gái tiểu nhân! Nó dám bảo là bỏ vào áo tôi sao??
Tôi thừa biết đàn bà là động vật thù dai. Một khi đã làm họ giận thì chỉ có nước chết mới xong chứ đừng mong họ không trả thù; mà có chết cũng chưa chắc được tha. Điển hình là con Tina này, nó có lẽ là dám đào mộ tôi lên để lấy tro cốt đem rải xuống ao cá dzồ chứ đừng nói.
- Trời ới!!!! Bớ người ta!!! Help me… Chu – mi – a… Xạng – xi – mi - lạng… Thồ - tố - tha… Cứu tui… - Tôi hoảng quá nên thổ ngữ nào mà mình biết để diễn tả cho bằng được ba chữ “cứu tôi với” đều xổ ra hết lượt. Một khi sợ quá thì phải hoá liều! – “Mấy đứa bay ác quá coi chừng đẻ con không có… lỗ đít… Bỏ… ao… a…” - (*_*) Tụi nó ác độc tới nỗi không cho tôi chửi để đỡ tức. Lấy cả khăn giấy để nhét miệng tôi. Mà giờ tôi có la được thì cũng sẽ không ai tới cứu, đang ở đằng sau vườn trường thì hoạ may có thánh thần nào nghe được rồi hiển linh chứ quý vị thầy cô thì… mơ hảo để hao mỡ thôi!
- Thằng này miệng to thật! – Con Tina bịt lỗ tai lại rồi rên rỉ một cách khó chịu.
- Đã vậy bỏ luôn đám chuột này vào quần lót nó cho biết tay… Nghe nó réo mệt quá chừng! – (~_~) Tiêu rồi! Số tôi vậy mà… Tôi sẽ chết không nhắm mắt nổi vì mang phải một cái chết không đáng - Chết vì sợ.
- Ưmm… Ưa… Ummmmm… - Tôi giãy đành đạch trên tay bốn thằng ác nhơn. Tụi nó thằng nào cũng như lực sĩ đẩy tạ, tướng tá bự choang, tay chân cơ bắp lồng lộng trong khi tôi thì nhỏ xíu, gió thổi cũng muốn bay mất thì huống chi… Chỉ cần một thằng nó túm thì cũng đủ làm tôi không cựa được ấy chứ.
…
- Mày còn hai sự chọn lựa: Một là quỳ xuống xin lỗi hai chị em tao dưới sân trường, suốt một tuần phải mặc cái áo này… - Dustin chỉ tay ra đằng sau lưng.
Một cái áo màu trắng, sau lưng áo có ghi bốn chữ: “Súc vật đê hèn” in đỏ trên ấy. Nếu nói về nghệ thuật, nó là một cái áo xấu tệ, phối màu ngu ngốc hết biết. Còn bàn trên phương diện nhân cách, đấy là một thứ dùng để sỉ nhục danh tiếng hay đến độ không có chổ chê.
- Thích hong chó ngoan? Chị em tao đặt làm cho mày đó nha! Sơ – mi Việt Tiến đàng hoàng đấy! – Con Tina trầm trồ rồi lắc lắc cái áo trên tay.
- Hoặc là mày có thể chọn cách thứ hai để bảo toàn danh dự: Sẵn sàng chịu phạt! – Dustin chỉ tay lên hộp chuột, nhún vai một cách vô tội vạ. Nó còn dành tặng cho tôi một nụ cười hết sức… dễ mến nữa cơ đấy! – “Đàn ông con trai, nói lời phải giữ lấy lời. Thằng nào vi phạm thì bị xử theo luật.”
Thấy em mình vừa nói hết, con Tina nhảy tọt vào để dặm mắm thêm muối:
- Bị cởi truồng chụp hình tung lên website của trường nè, dán trước cổng nè, đem phát khắp nơi… Tệ hơn nhiều Phong há? – Nó phá lên cười khoái trá.
Tôi ghét chị em hai đứa này quá!!! Cả cuộc đời tôi ăn ở hiền lương, không bao giờ hà hiếp ai mà sao ông trời nỡ gán hoạ vào tôi thế này? Tôi đã làm gì nên tội? Tôi đã làm điều gì sai???
- Hứ! – Tôi giậm chân lên đất một cái ạch, tỏ vẻ không đồng tình. Đã vậy còn muốn tung mình lên đạp chị em nó một cái như thể thách thức.
- ------- o0o ---------
Tùng… tùng… ùùuùùù… ng… - Trống hiệu báo giờ học đã đến.
- Chớ trách sao bọn tao độc ác! - Thằng Dustin tiến nhanh đến chổ tôi, mặt nó hung hãn hơn bao giờ hết.
Một động tác nhanh, nó gạt phăng cái thắt lưng của tôi ra, sau đó là mạnh bạo cởi quần ngoài… (T_T) Xẩu hổ quá!! (Vì các bạn mà tôi phải nói ra những chuyện xấu hổ nhất của mình. Đọc xong vui thì thôi, đừng có cười hoặc kể lại cho ai biết là được ròy!)
- “Ối trời ơi!!!! Ối đất ơi!!!!!” – Tôi tím mặt run rẩy. Nó sẽ làm thiệt chứ không có chơi đâu.
Thoáng suy nghĩ đến trong tôi: Hay là đừng giữ sỉ diện, chấp nhận làm con chó cho tụi nó. Thế có phải hơn không?
Dustin đã túm một con chuột vào tay nó, chuẩn bị thả vào… (>_<)
- “Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Mang nhục mà sống thì… còn dám nhìn ai nữa.” – Tôi bất chấp tất cả, lần này một liều ba bảy, sống chết cũng mặc chúng nó.
Con chuột đã gần bụng tôi.
…
- Thôi đi! - Tiếng la lớn vang lên từ phía ngoài vườn trường.
Nghe tiếng gọi đó, thằng Dustin và con Tina bắt đầu nín lặng. Tất cả mọi thứ như bị xịt keo lên, hệt một cái đầu đĩa bị bấm nút “Stop” lúc đang chiếu.
Người đó đã đến - Vị cứu tinh của tôi cuối cùng cũng xuất hiện.
- Đến đây làm gì? – Dustin bục dọc nhìn người ấy. Nó nắm con chuột vứt trở vào trong hộp, mặt hầm hầm như thể bị ai đó đạp ngón chân.
- Đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn này! – Có lắm lúc tôi không rõ mình đã làm những việc gì, đầu óc luôn rối tung lên. – “Hai người đâu còn nhỏ.”
- Mày nói gì đó mậy? – Con Tina chống nạnh lên gắt giọng nói. – “Mày ngon lắm hả? Mày tưởng mày là ai?” – Nó xắn tay áo lên biểu thị sự bực dọc.
Tôi vẫn không hiểu vì sao mình được cứu.
- Tao nói bỏ hết! Không trả thù nữa! Bao nhiêu đó là đủ rồi! - Người đó lớn tiếng.
- Mẹ kiếp! Mày lấy quyền gì ra lệnh cho tao? Ba tao còn không dám la tao nữa thì huống chi là mày.
- Im đi con tám! – Gã chỉ tay vào mặt nhỏ Tina rồi hùng hổ trợn mắt cảnh cáo. – “Tao nói cho mày biết: Cả ông già bà già tao cũng còn phải nghe lời tao nói, mày là con gái thì lấy quyền gì mà lớn họng? Có tin tao bóp méo miệng mày không?”
Cái mặt con Tina bị bàn tay gọng kìm đó kẹp chặt lại tựa hồ con búp bê bị mấy đứa nhỏ đang đùa, muốn làm sao thì làm.
- Hai người làm trò gì dzậy? – Dustin nhăn mặt quát.
- Mày thấy nó muốn kiếm chuyện không mà còn hỏi? Tao là chị mày mày không bênh mà đứng đó hả?
- Làm gì phải gây lớn chuyện?
- Nó càng cản thì tao càng muốn làm, nhìn mặt con chó đó là tao bực không chịu được! – Tina gắt: “Mày không lo làm việc của mày đi!”
- Tao thách nó dám!
- Làm đi!
- Nói tiếng nữa là tao bóp cổ mày nghẹt thở luôn đấy.
Đến nước này, tính kiên nhẫn của con Tina đã tới giới hạn:
- Đập nó cho tao! – Nó thét lớn ra lệnh đám du côn theo nó.
- Mấy người điên hết rồi! - Thằng Dustin đột nhiên bị động kinh, nó gào lên như dại rồi chạy biến đi như ma đuổi.
Tôi hoàn toàn không rõ chuyện gì.
Mười phút sau
Người đó cúi xuống đất, nhặt cái mắt kính của mình lên, đeo vào một cách chậm rãi.
Tôi thì đứng chết lặng…
- Không có liêm sỉ gì hết! – Gã lắc đầu nhìn tôi, buông một câu nói châm chọc.
Tôi nãy đến giờ vẫn chưa mặc lại cái quần, nó vẫn còn nằm dưới đất. Phải nói là sợ quá nên không biết làm gì thì đúng hơn đấy chứ.
Có một bàn tay thân thuộc, nơi ấy mang những tia lửa ấm áp lan toả. Đôi tay ấy ngày nào đã làm cho tôi thấy mình không hiểu nổi bản thân, đã từng một khoảng thời gian khiến tôi nhớ mong và cũng chính lúc này, đôi tay ấy dành chứa chan tình cảm, nhẹ nhàng và thật âu yếm với tôi. ( >_< Nói thẳng ra là mặc quần vào ấy mà, viết cho nó “văn hoa” thôi!)
Là Khoa!
…
Tôi lại vi phạm lời hứa của mình. Tôi có hứa sẽ không ở trong vòng tay của ai khác ngoài Quân, giờ đây lại không thể thực hiện. Khoa đang ôm chặt lấy tôi và tôi thì lại đang ôm ấp vòng tay đó bằng một sự… thân thuộc ở tận thâm tâm.
- Bao giờ Phong mới có thể trưởng thành? – Khoa vỗ nhẹ lên vai tôi, hỏi một câu hỏi thật khó hiểu.
Tôi nhíu mày:
- Là sao?
- Mười sáu tuổi, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, chả bao giờ thấy có được chút chín chắn cho bản thân. – Gã mơ hồ nhìn tôi. – “Nhưng lần này, đáng mặt nam nhi lắm chứ!”
- Cảm ơn vì… quyết định c… ủa K… hoa... – Tôi cúi đầu, thì thầm trong miệng những câu nói không rõ ràng.
Một khoảng thời gian qua, tôi và Khoa đã từng yêu nhau. Đến khi suy nghĩ lại, tôi thấy việc mình từng làm có nhiều điều lố bịch nhưng tôi thấy quyết định đó là đúng, không có gì là đáng hối tiếc. Ngay cả khi Khoa trở mặt, tôi vẫn không có đủ can đảm để trách hắn quá ba tiếng đồng hồ. Vì sao ư? Vì mọi việc là do tôi gây ra, tôi tự thắt gút rồi không tháo ra, lại để đấy, không xử lí đúng lúc nên hậu quả phải gánh là điều đúng. Những gì xảy ra, dù tốt dù xấu đều do tôi gián tiếp tạo nên.
- Tôi vẫn còn muốn yêu Phong!
Tâm tư con người thật khó đoán, nó quả là phức tạp lắm!
Lúc này, tôi ngoại trừ bắt đầu lại nghĩ về việc yêu Khoa như ngày nào thì không nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Quân cũng là ngoại lệ.
- Đau không? – Tôi giả vờ đánh trống lảng đế trốn tránh câu nói của hắn. Tôi thật sự… nghe nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Hắn đã vì tôi mà sinh sự với con Tina, bị đám đệ tử của nó đánh cho một trận cũng… bán mạng. Một minh chứng là tụi nó không làm xạo: Gã bị đánh đến tím cả mặt, mắt cũng bầm nốt (kính vỡ mất một bên luôn ấy chứ) thì thử hỏi có phải thật hay giả?
- Ngày trước, Phong đã từng tỏ tình với tôi, tôi lại thiếu thành ý. – Một vòng tay ấm áp hơn cả vòng tay của Quân choàng vào vai tôi, ủ chặt lên đó. – “Hôm nay, tôi vẫn muốn nếu còn có thể… Phong hãy yêu tôi lần nữa!”
Tôi thấy mình thật nóng! Như thể có một ngọn lửa đang quấn chặt vào da thịt tôi…
- ----- o0o ------
Hai ngày sau đó
- Ưahựa… Tại sao tao phải dọn phòng cho ai đó? – Tôi khó chịu nhìn con nhỏ em tôi trong lúc lau dọn cái phòng khách bám đầy bụi bặm.
Thật sự không phải thế! Ngoài chuyện bụi bặm nó còn rích chịt rích chằng, hôi hám mùi ẩm mốc và dơ bẩn khủng khiếp. Nhà tôi đã lâu không có khách, hôm nay lại đột ngột sắp có. Mỗi lần khách đến, tôi lại phải lau dọn nó.
Tôi thấy thật bất công cho mình! Tại sao tôi lại phải làm việc này? Tại sao tôi phải nai lưng ra làm như một thằng hầu cho người nào đó? Thật là quá quắt!!! (Thường thì tôi không làm gì cả, chỉ ở không thôi!)
- Nghe đồn bà chị họ với con con của bả về đây chơi vài tuần. - Nhỏ em tôi vừa ngồi sơn móng tay vừa nói nói như thể bà nữ hoàng. Nó đã không bị bắt phục dịch. – “Dân Sài Thành!” – Câu nói nhấn mạnh mang đầy ngụ ý.
- Ngon lắm àh?
- Có bao giờ tao gặp bả đâu. Nghe cô chín nói má của bà chị này là chị của bà nội mình, cũng lâu rồi không về đây. Mà bả đâu… bốn mấy tuổi, bằng tuổi ba mình!
- Kệ xác pả!
- Bả còn ở đây, mày còn bị bắt đày đoạ dài dài.
- Tao ghét bả!!!!!!!!!!!!
- --------------------------------
Buổi trưa cùng ngày
- “Mày thấy hong…” - Con Nhi tôi khều vai tôi rồi thì thào. – “Con ngoan đó mày! Nhu mì thục nữ dễ sợ!”
- “Ai mà chằng ăn trăn quấn như mày…” - Tôi móc.
- “Dzị mà còn bị mày ăn hiếp.”
- “Mày làm em tao mà muốn như chị tao rồi còn bày đặt nói hả??!!”
Đang lúc hai anh em tôi sôi nổi tranh luận thì…
- Thưa cậu… Thưa dì… - Con bé Mỹ Kim đột ngột xuất hiện. Nó lễ phép cúi chào hai anh em tôi.
- Ờh… Thưa con! – Tôi kéo tay nhỏ em mình.
- Chào! Chào!! Mạnh giỏi há?
- Dẫn cháu nó lên phòng cất đồ đi con! – Bà nội tôi ra lệnh.
- “Coi tao ăn hiếp nó cho mày coi nè!” - Nhỏ em tôi nghiến răng trèo trẹo trong miệng, mặt đầy ác ý.
- ------------------------
- Cầm lấy đi cậu!
Tôi muốn hoá đá khi nhận được món quà của con nhỏ cháu… “trời thần” mà mình lần đầu biết mặt này.
Tự nhiên bị xịt keo vô duyên quá chừng!
- Cái… cái mà… Cái này… Cái mà… Sao đưa tao?
- Chứ không phải nghe nói dân quê hay “gượng đực” bậy hả? Đưa sẵn bao cao su có gì cậu có tới thì con đỡ dính bầu. – Nó nói mà mặt không biến sắc, mắt chớp chớp như thể ngây thơ có thừa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT