- Chào em cưng! (^_^) – Tina xuất hiện lần đâu tiên trong bộ áo dài nữ sinh thanh lịch của trường tôi. Đây là cái lần đầu tôi thấy nó mặc áo dài, dạo trc nó toàn vận bộ đồ “áo lửng lơ” đi kèm “váy hững hờ” mà tung tăng trong trường. Ko la nó đc vì chị em tụi nó mới về đây, chả thể trách khi đồng phục chưa may kịp. Mà có đc fép cũng ko có ma nào dám la tới nó, con tám chằng này nổi tiếng lắm rồi mà.
- Hi chị! – Dustin cũng vẫy tay chào lại nó rồi quàng vai bá cổ mà hôn hít. Thiệt là tình mà!!! Dân tây có khác.
Quân vẫn nhìn tôi bằng 2 con mắt “đợi chờ 1 tiếng yêu”, tôi giờ sao ghét cái cặp mắt đó. Thậm chí là thù cũng ko chừng…
Còn tôi, tôi chả thèm chú ý tới hắn mà lại chú ý vào Tina. Cái con nhỏ này bữa nay nhìn sao mà “hiền” dữ dội, nhu mì thục nữ như tiểu thư khuê cát áh. Quá đỗi bất ngờ, tôi bật họng nói ra 1 câu:
- Công nhận ông bà mình hay quá!!! - Vừa nói tôi vừa vỗ tay.
- Vụ gì mà nói thế? – Dustin nhíu mày nhìn tôi.
- Áo dài đó, kia kìa… - Tôi chỉ tay vào Tina. – “Lâu lâu mặc áo dài cái nhìn pả hiền như con nai, nào ai biết trong bụng con nai là con cọp cái. Áo dài coi ra mà hay, khéo gói khéo gém…”
- Ê, mày nói zị là sao mậy? Mày móc họng tao hả? – Tina đập tay lên bàn cái rầm, chân kia của nó thì gác lên ghế.
- Tui xin!! Tui xin mà!!! – Dustin chặn giữa cặp mắt nhìn ra tia la – ze của tôi và Tina. – (^_^!) “2 cái người này… Xin đó!”
- Đc, em nói với nó đừng có móc họng chị thì nó may ra sống sót. Cặn bã xã hội. – Tina fủi áo 1 cái rồi ngồi xuống, nó cố tình ngồi kế Quân hay là vô tình “tạm mất kiểm soát lúc giận” mà ngồi xuống ko hay biết nữa.
Tôi trề môi ra:
- Hong biết ai cặn ai bã àh, sợ là lục bình trên sông mà tưởng bông hồng lướt sóng. Oẹo… oẹ….
- Tao nhai đầu mày!!! – Tina nhào lên.
- Bà dám? – Tôi cầm ly nước trên tay đưa ra trc mặt để cảnh cáo con chằng Tina. – “Dám láo xược với tôi hả?”
Quân nãy giờ ko nói gì, chỉ biết câm họng nhìn tôi và Tina cãi nhau chí choé như chó với mèo đang giành thịt, hắn thậm chị ko thèm nhìn lấy tại sao nữa.
Dustin thì khỏi nói, nó chỉ biết đưa tay ra can. 1 bên chị 2, 1 bên bạn thì hỏi làm sao nó dám nói gì. Cũng ko đúng cho lắm, có khi nó muốn nói với tôi hay Tina cái gì đều bị 2 đứa tôi xô đầu nó ra thì lấy gì mà nói cho đc.
- Cậu bảo tớ kêu chị Tina xuống rồi cãi nhau với pả hả? – Dustin kéo áo tôi.
- Kêu con chị của mày im đi rồi tao im. Nó cứ táp táp wài thì hỏi sao tao ko CHỬI lại nó. Hong lẽ tao câm miệng cho nó SỈ NHỤC tao??? – Tôi kéo áo Dustin, nắm cái cổ áo nó rồi bắt đầu mài mỏ. Ko hiểu sao dạo này tôi hay bực tức thất thường, tôi hoàn toàn ko thể kiểm soát bản thân đc. Ngay cả Dustin nó ko làm gì tôi cũng mắng nhiếc nó. Cũng như thằng Khương, bữa hôm qua nó mượn cây viết xoá mà tôi còn chửi nó như điên, thằng Nghĩa hoà xin tờ giấy đôi tôi đạp nó lọt ghế, con Cẩm chỉ kêu “Ox ơi!” 1 cái là tôi chọi nguyên chiếc dép vô vách tường rồi hàng trăm thứ e tờ cờ… nữa. Tôi ko biết vì cái lí do quái đản nào nữa?! Chắc là tôi điên thiệt rồi!
Tina nắm cổ áo Dustin rồi lôi cổ nó qua bên phía mình, nó cầm đĩa đậu phông lên, túm nguyên 1 túm trong tay, miệng quang quác như “thiên nga tới thời kỳ giao phối”:
- Ê, bộ trường học ko dạy mày fép lịch sự hả con? Em tao nó làm gì mày mà mày kéo áo kéo quần nó, bộ mày tính làm anh 2 ở đây hả??? Đc, muốn ăn thì tao THƯỞNG lại cho mày nè…
Vừa nói xong là con nhỏ chằng tinh đó xốc nguyên đống đậu phộng chọi vô mặt tôi.
Chuyện ko đáng là bao nhưng vì bị sỉ nhục thì tôi ko tài nào nhịn đc, muốn chơi tôi chơi tới luôn. Tôi xốc nguyên nắm nước đá vô tay mình, miệng cũng mở hết công suất ra mà nẹt lại:
- Mày tưởng tao sợ mày hả?? Tưởng con gái là làm pà cố nội ai cũng đc sao, chơi hả?? – Tôi giơ tay lên rồi chọi mấy cục nước đá vô mặt nó.
- Stop! – Quân lớn tiếng.
Cái điều tôi ko thể ngờ tiếp theo là Quân bất ngờ chụp tay tôi lại. Hắn dám cản tôi.
- Anh làm gì zạ? – Tôi liếc xéo hắn.
- Em chơi đủ rổi đó em họ, người ta con gái mà. – Quân hất tay tôi xuống đất. Nước đá rơi xuống y chang mảnh vụn trong ngực tôi bị rơi ở trỏng.
$#^%&^*&^*&*
Cảm giác khó chịu tự nhiên dậy lên như sóng tràn vào bờ cát. Trc tới giờ, từ lúc biết Quân tới giờ tôi ko bao giờ bị ăn hiếp, có chăng là tôi ăn hiếp người ta. Quân luôn luôn bênh vực tôi mọi lúc mọi nơi, bất kể tôi đúng hay sai. Hôm nay, tôi bị người ta sỉ nhục trc mà Quân lại còn cản tôi trả thù nữa… Quân càng lúc càng muốn tôi ghét hắn đến cực độ hay sao?
- (!_!)… - Tina và Dustin chẳng biết làm gì hơn là há hốc mồn ra nhìn Quân. Tina có lẽ khỏi phải tả, mặt nó mừng như ai cho nó 1 cấp Đô - la. – “A… a… nh…”
- Bỏ tay tôi ra! – Tôi nghiến răng nhìn Quân.
- Đừng tới gần Tina khi tôi chưa cho fép! – Quân xô tôi ngồi xuống ghế.
Cả căng – tin im făng fắc nhìn tôi, tôi đang bị Quân điều khiển, tôi cũng như bao kẻ khác.
Bây giờ, trong tôi là sự tức giận. Tại sao… tại sao mà… Tại sao Quân lại đối xử với tôi như vậy chứ?!! Tôi ko hiểu Quân, ko hiểu chính tôi. Cả thiên hạ đang nhìn tôi, nhìn cảnh tượng tôi đang bị Quân ra lệnh.
- Mình đi thôi Tina! – Quân kéo tay Tina ra khỏi tiệm nước. Đi mà ko thèm nhìn lại phía sau.
Tôi chết lặng đi.
- Có chuyện gì vậy? – Dustin vỗ lên vai tôi.
- Ko…Hong có gì đâu! – Tôi lắc đầu. Thầm nuốt nước mắt chạy vào trong.
…
Tan học
Hôm nay, y như báo đã dự đoán, cụ thể như sau:
“Bạn đang đón 1 ngày mới bằng nỗi cô đơn, và bạn đang hối tiếc cái gì đó trong mình.
Đừng để cho chuyện tình cảm chi phối bạn. Bạn sẽ bị thất bại nếu bạn cố gắng tỏ tình với ai đó. Ngay cả bạn thân của bạn cũng ko giúp đc gì cho bạn.
Cố gắng vượt qua hôm nay, ngày mai là ngày đại hỷ trong số 7 ngày trong tuần của bạn nhưng hãy đừng quên bạn đang ở ngày hôm nay, ngày đen tối trong tuần.”.
Đúng như cuốn báo đó nói, nó đã nói trúng fóc luôn. Tôi trc giờ chỉ tin vào cuốn báo “Mực Tím” ở mục Coi Bói mỗi tuần, chỉ là nói hay nói đúng, nói đúng như có tiên tri trong tương lai.
- Lạy chúa hãy ban fước lành cho con!!! – Tôi lầm thầm trong miệng khi cố gắng lê bước đi trên hành lang. Đám người ô tạp đã đi hết, hơn 20’ rồi còn gì. Thiên hạ đi hết thì mình ta càng khoẻ, đỡ phải “kẹt xe” lúc ra về. – “Sao đời con nhiều điều cơ khổ vầy nè hả ông trời??? Ông trêu tôi àh?”
Ông trời im lặng, im ru, im phăng phắc. Chẳng qua là làm gì có ông trời để mà trả lời cho tôi. Tôi biết ko có nhưng vẫn cứ gọi vì bây giờ tôi chẳng biết nói với ai nữa. Thằng Khương? Hãy xoá xổ nó khỏi thư mục mang tên tôi đi! Tôi ko muốn nó bị rơi vào chuyện tình cảm “ko bình thường” kiểu này đâu. Ko thích mà cũng ko muốn. Dustin? Mãi mãi tôi ko thèm xài cái file đó! Chỉ đơn giản tôi có nhiều bí mật trong lòng, tôi dù cho có tin Dustin nhưng ko sao tin cái miệng nó. Với lại, nó là em của Tina nữa, mà nó cũng thích thằng Khoa. Con Nhung? Rồi nó sẽ hét toáng lên, kêu rằng tôi là đứa bệnh hoạn nếu tôi kể cho nó nghe tôi yêu 2 tên khùng đó. Chẳng còn ai hết áh!
- Chúa tôi ơi… người mau mau chỉ đường cho con đi!!!
Và, tôi thầm thấy sự cô đơn trong mình.
- “Đồ đáng ghét!!! Tui ghét anh!!! Tui ghét anh lắm!!!” – Tôi nói thầm 1 mình, lí nhí, nhỏ xíu. Vừa nói, tôi vừa xỉ tay lên vách tường như 1 đứa điên trốn viện.
Đang “độc thoại” 1 mình thì tôi lú đầu ra ngoài ban công, tôi nghe tiếng nước chảy trong lavarbo. Giờ này thì làm gì còn con ma nào ở trường, thậm chí công nhân vệ sinh tới 3h chiều mới tới mà dọn dẹp. Giờ này mới có… 10h 50 thôi mà. (@
[email protected]) Hay tôi lầm thầm 1 mình nên lỗ tai bị “khìn” theo.
Nói thầm trong bụng, tôi thập thò rồi len lén, nhón gót cẳng lên rồi nhẹ nhàng đi tới chổ lavarbo coi coi ai đang ở trỏng (W.C í mà). Nếu ko có ai ở đây mà nước chảy thì mình tiện tay khoá dùm luôn, làm con ngoan trò giỏi 1 bữa coi coi ra làm sao thì ra!
…
Tôi lú đầu vô trong cửa, nhìn bằng 1 mắt ti hí.
- “Í trời!!!” – Nói thầm trong bụng nhưng tôi ko dám la lớn, tôi phải lấy 2 bàn tay bịt miệng mình lại để tránh mình la lớn. Tôi đang hoảng loạn lên.
Sao mà… sao mà có thể đc!! Ko, ko thể nào!!!
Trời đất đảo điên, thiên hạ đại loạn, núi lở sóng dâng… Vạn vật trên thế gian đang chống đối lại tôi, chúng đang nổi giận…
Ko tin vào mắt mình nên tôi buộc bản thân phải xem lại 1 lần nữa xem là mình nhìn có thật đúng hay ko. Chắc là lẩn trc tôi bị hoa mắt. (~_~)
- “Ko phải đâu mà…!!!” – Tôi tự nói thầm rồi bịt miệng chạy ra ngoài. Chạy xa khỏi cái chổ điên khùng đó.
Tôi chạy…
Chạy…
Và tôi chạy…
Chạy như điên!
…
Lết chân tới đc Hẻm Xéo, tôi buông tay mình ra rồi… tôi bật khóc nức nở.
- Ko đâu mà!! Tui ko tin ông đâu… tui ko tin ông đâu… AAAAAA… - Tôi gào thét rồi đập tay bình bịch lên tường. Tôi hoảng loạn đến chết đc.
Niềm tin của tôi. Sự kiêu hãnh. Cuộc sống tươi đẹp. Tất cả biến mất hết. Tôi ko còn muốn tin vào mình nữa.
- Hic… hic… Tôi đâu có làm gì sai đâu… - Tôi khóc 1 mình.
Bạn thân của tôi – Dustin. Cậu bạn tóc nâu dễ thương, hiền, dễ chịu, trẻ con, thích ăn kẹo.
Khoa – tình yêu đầu đời. Lạnh lùng, trầm tính, ân cần, bất ngờ, an toàn.
Cả 2 đều ko còn đáng tin nữa, tôi đã mất tất cả.
- 2 người lừa tôi!! Tôi ko tin 2 người nữa đâu… tôi hong tin nữa… hong tin đc nữa…
Khoa và Dustin… 2 đứa nó… 2 đứa nó… Chính mắt tôi nhìn thấy thằng Khoa đang hôn Dustin trc cửa phòng W.C nam.
Thế giới với màu sắc của 7 vệt sáng cầu vồng sụp đổ dưới chân tôi.
Tôi ko thể trách Dustin! Tôi vốn dĩ ko nói cho Dustin biết gì hết, ko có nói giới tính của mình. Tôi ko thể trách cứ nó cướp đoạt người yêu của tôi. Tôi đã im lặng mà. Dustin ko có lỗi.
Còn Khoa. Tôi lại càng ko thể trách hắn!! Tôi đã thích bắt cá, thích làm 1 ngư phủ, trên tay tôi là 3 con cá vàng với những điều ước tuyệt đẹp. Tôi hiểu câu nói: “Ác lai ác báo” từ lúc đó. Khoa lại càng ko có lỗi.
Tôi là người có lỗi.
- Tại SAO???? – Tôi thét lên.
- Em… nè. - Giọng nói quen thuộc đó lại vang lên.
Thần hộ mệnh mà tôi ước trong mỗi giấc mơ là 1 kẻ hơn người, giỏi, đẹp, tài, giàu có, biết cười và nhất là phải luôn ở gần bên tôi, chăm sóc cho tôi mỗi lúc tôi khổ đau. Và, anh cũng đã làm đc hết tất cả. Anh đã đáp ứng tất cả những yêu cầu đó trong khi tôi chưa bao giờ đề cập. Có phải anh là thần hộ mệnh mà tạo hoá đã đánh dấu trong não bộ của tôi. Hay, anh ko phải là thần hộ mệnh mà là Đoàn Tướng Quân.
Quân vẫn như mọi lần, anh đến ko 1 tiếng động.
- Em cầm lấy đi! – Quân chìa tay ra, trong lòng bàn tay anh là 1 gói khăn giấy nhỏ.
Tôi ngước lên nhìn, tôi những tưởng mình sẽ ôm chặt lấy anh và khóc nức nở như trong lòng vẫn thầm nghĩ. Nhưng, thực tế tôi đã ko làm vậy.
- Cút! – Tôi gạt tay Quân ra khỏi mặt mình.
Quân mang đến cho tôi 1 chút xíu sự gần gũi nhưng tôi lại đánh đuổi nó đi.
- Đừng ngang bướng nữa có đc ko hả? Em ko có biết là mỗi lần em lên cơn thì em y như 1 con cua, con cua hoàng đế chứ ko phải con cua đồng bình thường đâu. – Quân chụp tay tôi rồi kéo vào lòng anh.
Tôi nằm gọn trong lòng Quân, cảm nhận đc hơi ấm của Quân truyền sang cho mình… Quân thật ấm, thật là thơm và cũng rất chắc chắn nữa. Cây đại thụ che chở cho 1 nhánh cỏ ba lá bé nhỏ. Thật là…
- Xê xa tôi ra! - Tự nhiên tôi ko còn cảm giác muốn gần Quân nữa, tôi ko thích. Mà nói cho đúng là tôi sợ Quân thì đúng hơn. Tôi sợ cái thứ gọi là “quyền làm chủ” của Quân.
Dùng hết sức, tôi đẩy Quân ra.
- Ko! – Quân lại kéo tôi vào.
- Đừng có đến gần tôi! – Tôi cố gắng tránh xa Quân thêm 1 lần nữa.
- Đừng bướng mà! – Quân nắm cánh tay tôi lại trong khi tôi vùng chạy đi.
Tôi muốn thoát khỏi cái nơi quái quỉ này, tôi ko muốn ở gần con Satan đó nữa. Nó có sức mạnh lớn lắm, nó chi phối đc tôi mà.
- ĐỪNG có mà đến gần tôi!
- Nghe anh giải thích đi, nghe anh nói nè...
- Tôi ko nghe! Ko nghe gì hết!
- Lần trc anh ko cố ý tát em mà. Anh… Hay là em tát lại anh đi! – Quân giật tay tôi rồi đặt lên mặt mình. Tay tôi lại chạm vào người Quân.
- TÔI ĐÃ NÓI LÀ ĐỪNG CÓ ĐỂ TÔI LẠI CHẠM VÀO ÔNG MÀ!!! – Tôi gào lên như 1 con thú dữ bị cắt tiết.
Tôi rút tay ra khỏi mặt Quân, tôi ko có đủ sức để làm điều đó đâu. Tôi ko đủ sức.
- Anh… xin lỗi mà!
- Tôi và anh sẽ vĩnh viễn là 2 đường thẳng song song! Mãi mãi, ko bao giờ, dù sao chăng nữa thì 2 đường thẳng có chung 1 điểm khi bị cục tẩy xoá đi, người ta đặt cây thước lên rồi vẽ lại thì nó trở thành 2 đường thẳng song song. Lúc đó, 2 đường này thẳng này sẽ ko thể nào có đc dù chỉ là 1 điểm chung. Tôi cũng vậy, tôi sợ anh! – Tôi đưa tay qua cổ mình, giật mạnh sợi dây chuyền ràng buộc mà Quân đã tặng cho tôi. Lời hứa mà Quân muốn tôi luôn nhớ.
- Anh ko hiểu!
- 2 đứa mình… Tôi sợ anh rồi, tôi ko đủ sức làm người yêu của anh nữa! 2 đứa mình kể từ bây giờ ko là gì của nhau nữa!
Lớp học – 6h35’ sáng
Đêm qua tôi ko ngủ đc. Suốt đêm qua tôi đã thức suốt bên dàn máy vi tính, ko hiểu mình đã làm gì hết đêm, tôi chỉ còn nhớ đc 1 chút xíu là tôi đã coi phim. Dường như là… dường như là 1 bộ phim nào đó, phim Hàn Quốc thì ko phải rồi, vì tôi cực ghét tụi Hàn Quốc!! Ko hiểu sao tôi ko ưa nổi thứ ngôn ngữ của tụi dân Hàn Quốc, nghe chói tai làm sao. Hình như tôi đã coi 1 bộ phim của… phim của Trung Quốc hay Hồng Kông gì đó, phim có tựa là “Ngôi Sao Cuối Cùng”, bộ phim nói về 1 anh chàng bị mù say mê Piano, yêu 1 cô gái nhà giàu… Coi có 1 đĩa mà máy phải hát đi hát lại từ đầu đêm tới sáng. Vậy mà sáng ra tôi có nhớ đc gì đâu. Đừng nghĩ là tôi khóc! Tôi ko có khóc.
Vẫn như mọi khi, tôi bước vào lớp với tâm trạng “vui vẻ” như mọi ngày, vẫn là vừa đi vừa hát trong miệng. Dân tình ở đây rất nhiều chuyện, vô cùng nhiều chuyện là đằng khác. Tôi mà ko cười hay ko nói gì chỉ 1 tiết là tụi nó xì xầm, nhìn lom lom, nói tôi bị “thất tình”, bị “bồ bỏ” từa lưa xưa hột dưa nước cốt dừa. Sợ lắm rồi!! Bây giờ có buồn cũng phải ráng vui nữa.
- Bữa nay chụp đc vàng hay sao mà cươi tươi zạ ta? – Con Loan bí thư nở 1 nụ cười chào tôi như mọi ngày. Ko hiểu sao tôi thích nhìn nó cười mặc dầu tôi ko có “yêu” nó.
- Chào mọi người buổi sáng tốt lành!! – Cảm giác của mình ko đc bọc lộ ra thì khác gì cực hình đâu.
Sáng hôm nay, Dustin đến khá sớm. Nó ko uống càfê với Tina như mọi ngày mà đã ở sẵn trên lớp, ngồi trong chổ ngồi với máy tính của mình. Coi bói hay sao ấy?!
- Chào bạn thân. – Dustin nhe răng với tôi. Nó có vẻ hạnh phúc lắm.
Tôi ko giận Dustin nhưng lại thấy tôi và nó có gì đó ngăn cách, nói đúng hơn là 1 bức tường vô hình mà tôi ko nhìn đc tự nhiên hiện ra. Hay là tại tôi ko muốn nhìn?
- Ờ… Hi! – Tôi lại sợ Dustin buồn.
- Đêm qua ko ngủ hả? Nhan sắc đã bị xuống dốc. – Con Phan Kim Liên chỉ tay vô mặt tôi rồi hỏi bằng vẻ châm chọc.
- Maybe…
- Thằng Phong nó thức khuya học bài đó tụi mày ơi!!! - Khỏi nói tới thằng Dững mỏ nhọn, tôi muốn giết nó cho xong quá!!
- Học gia phả nhà mày có bao nhiêu người để tao chửi cho sướng họng tao.
- Sáng ra mày ăn sáng với cục tức hay sao mà mày nổi xung dữ dzị?? Kẻ thù của mày là con Uyên heo chứ hong phải tao!
- Tao mặc kệ, ông đếch muốn biết mà ông cũng ko cần biết!! Mày muốn chết thì nói thêm 1 tiếng nữa là mày nghe thủng ráy.
- Ê mày…
- Trần Hoài Phong là ai? – Cô bạn gái 4 mắt quên thuộc lại đến như mọi khi. Nhỏ xen ngang giữa “cuộc nói chuyện” của tôi với thằng Dững mỏ nhọn bằng giọng thét oanh vàng.
- It’s me! – Tôi giơ tay lên tiếng.
- Giỏi tiếng ta chưa xong mà bày đặt xổ tiếng Ến - lịch. Ói!!! – Nó trề môi.
- Kiếm chuyện hả bà chằng?
- Rỗi mà tao đi tìm thứ dân như mày. Ra mà nhận bưu bẩm chuyển phát nhanh nè! – Nó chỉ tay vô thùng hàng màu xanh lá. Cái màu tôi thích.
- What???