3 chữ “Tài Khoản V.I.P” đập vô mặt tôi 1 cái bốp. Tôi sững sờ khi nghe đc từ ấy, có nằm mơ tôi cũng ko dám tin rằng sẽ có 1 ngày tôi đc sử dụng tài khoản kiểu đó, mà tôi cũng ko thể nào hiểu đc vì sao ai lại dại dột mà đi câu thông thẻ cho tôi xài.
- Anh… anh… anh… coi lộn rồi. Thẻ em là thẻ thường, làm sao có đủ “mơ – nì” mà cho nó ăn thành thẻ V.I.P đc. Anh coi lại đi! – Tôi vẫn còn ko tin vào sự thật này, tôi cố gắng bắt anh Tuấn đính chính lại.
- Đây nè. Nhìn đi!! – Anh Tuấn chỉ tay lên màn hình và làm lại thao tác ban đầu. Ảnh lấy tên tôi nhập vào khung Acc rồi nhập mã Code riêng biệt của tôi lên máy.
Máy tính chạy 1 hồi, dòng chữ hiện ra trên màn hình với size lớn màu đỏ làm tôi bắt buộc phải tin vào nó. Tôi ko tài nào tin đc, tôi phải nhéo mặt mình để có thể biết mình đang mơ hay ko mơ.
“ Error…
Tài khoản này đã bị xoá trên kho lưu trữ - sai mã Code.
Vui lòng nhập lại Code 5 chữ số của thành viên thuộc bộ thẻ V.I.P – tài khoản của Đoàn Tướng Quân.”
Tôi như 1 ngọn núi lửa ngủ say bao nhiêu ngàn năm hôm nay đột nhiên tỉnh giấc và hoạt động trở lại. Tôi điên tiết lên đến độ sắp phát nổ.
- --------------------
Thẻ tài khoản:
Có lẽ nên cần kể và giới thiệu 1 chút về loại thẻ này cho mọi người hiểu, kẻo từ đầu đến giờ ko ai hiểu Thẻ Tài Khoản là cái mô tê chi. (@
[email protected])
Thẻ Tài Khoản nói nôm na là thứ để thanh toán chi phí bằng máy - đại khái như thẻ ATM hay A – Cash của bạn mỗi khi muốn thanh toán tiền mà ko mang theo nhiều tiền mặt. Thế!! Và, cái thẻ của học sinh trường chúng tôi đại khái chỉ là cái Thẻ Học Sinh - Bảng Tên của chúng trường chúng tôi. Mỗi học sinh vào năm học mới đc phát 1 cái Thẻ Học Sinh để phân biệt tên tuổi, lớp, khối sáng hay chiều và nó cũng đc dùng làm “giấy tờ đi thi” của chúng tôi. Ai ko có thẻ => bị đuổi khỏi phòng thi. Chúng tôi phải đeo nó trên ngực trái của áo hay đeo trước ngực như thẻ công tác đều đc, chỉ là phải đeo thôi!!! Phía trước đại khái là thế và còn có cả tấm ảnh nhận diện của chúng tôi, phía sau thì có dãy Code của mỗi học sinh, mỗi học sinh có 1 Code 4 số riêng biệt dùng để nạp tiền, tính tiền trong phạm vi trường. Trường tôi mở cửa phòng Tài Vụ cho học sinh vào 3 ngày trong tuần: thứ 2, thứ 3, thứ 4… ai có bao nhiêu thì nạp vào bấy nhiêu và cái chuyện này đc gọi là “cho Thẻ ăn”. Tôi thì ko thích cho nó ăn mà chỉ thích “ăn của Thẻ” vì mỗi lần cho nó ăn xong là tôi lại mệt trong mình, tiền bạc khó kiếm lắm chứ đâu phải dễ. Vậy đó!!
Sở dĩ phải lu xu bu vậy là vì trường tôi hay có mất tiền, trộm vặt và cũng đã vì chuyện lộn xộn do mang tiền mang bạc đi học mà đã có 2 lần đổ máu trong trường. Thế nên, mấy ông giám thị đề ra mục sử dụng Thẻ Tài Khoản để tránh chuyện tiền nong. Ai mà biết trong tài khoản của bạn có bao nhiêu 1 khi cái thẻ cứ đeo tủng tẻng tùng teng trên ngực bạn, ko rời bạn wá 20s. Nhưng… lu bu là ở chổ nó ko xài đc cho ngoại vi trường (~_~)! Cứ phải chia tiền mà nạp vào thẻ thì thật là rất chán!!
Còn về mặt tài khoản thường và tài khoản V.I.P thì đc khái niệm như sau:
Tài khoản thường là tài khoản nạp ít tiền, số lần nạp thì nhiều mà thẻ ăn ko trên 300k/lần nạp thì liệt vào loại thường. Ở mức độ này ko có bất cứ ưu đãi nào cho chế độ thẻ “cùi” như thế. => Trường tôi có hơn 1 ngàn cái thẻ loại này. Đa số toàn dân nghèo như tôi sở hữu mà ra*_*!!!
Còn tài khoản V.I.P là tài khoản có tổng số lần nạp ít, đại khái 3 tháng nó nạp ko tới 5 lần mà lần nào cũng đc ăn no trên 700k/lần nạp thì hiển nhiên nó đc nằm trong danh sách ưu đãi, mua chi cũng đc giảm giá 10% và hưởng tặng phẩm rất nhiều. Chán thế đó!! Vậy là chỉ có hơn 5 cái thẻ V.I.P trong trường do Ngũ Hổ Tướng của của 3 khối (gọi đại khái như thế là ý nói dân nhà giàu thôi) sở hữu, còn lại là 3 cái thẻ V.I.P do lũ ngu si mê tình tạo ra dành cho Tam Đại Hoa Khôi của trường tôi sử dụng (3 cái thẻ V.I.P còn lại do 3 con nhỏ Hoa Khôi sử dụng, tiền hàng tháng đều do lũ đốn mạt mê gái cống nạp vào… tiền thì rủng rỉnh rùng rinh mà cứ mổi Quý là tụi nó lại đc nạp đều đều (T_T), tôi ước chi mình đc như thế!) => Nói chung, tài khoản V.I.P chỉ dành cho những ai cao sang, phú quý, đại gia hay có nhan sắc hơn người sở hữu, trong đó ko loại trừ Đoàn Tướng Quân - thần tượng khối 12 của đám con gái.
- -----------------------------
Sáng hôm sau
Mỗi ngày như mọi ngày, việc đi học luôn làm học sinh lười như tôi cảm thấy đó là 1 gánh nặng và ko tài nào có đủ tinh thần để đi học đc vui vẻ. Trừ phi, sáng ra đc người mình yêu đút 1 cái bánh sữa thì sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng… cứ ở đó mà mơ với màng đi, hắn ko bao giờ đi học sớm hơn tôi, gần khi đánh trống 2 hoặc là trễ hơn thì hắn mới đến và tôi thì… luôn đợi hắn như thế.
- Oáp… - Tôi ngáp dài ngáp ngắn khi chân mình đặt trên nền cửa lớp học. Mỗi khi đến cửa lớp là tôi chỉ muốn ngã ra sàn rồi nằm xuống làm 1 giấc zzz…ZZZ tới 11h15 thôi. Ko có gì có thể kích thích tôi học bằng hứng thú. Tôi thà sau này phải đi bán vé số chứ đừng hành hạ tôi bằng những bài giảng theo kiểu ru tôi ngủ đó.
- Sáng ra đã ngáp. – Con Loan cười với tôi bằng 1 nụ cười thay cho lời “chào buổi sáng”.
- Ko ngáp thì làm gì hả? Buồn ngủ thí pà àh… Oaoooo… - Tôi uể oải đặt cặp mình vào hộc bàn và nằm áp mình xuống mặt bàn.
- Tối qua ko ngủ hả? - Thằng Cao Kiều hay nói đúng hơn là Cao Kỳ (vì nó quá cao nên biệt danh Cao Kiều dành tặng cho nó, con trai gì mà cao tới 1m76 mà nặng 40 kg *_* - tôi đã thuộc hàng cây tre mà nó còn “sậy” hơn tôi nữa) quay xuống hỏi tôi, nó đưa tôi 1 thẻ Chengum.
- Ko ngủ đc. Thức khuya lắm!! – Tôi nói bằng miệng còn tay thì lắc lắc ra vẻ ko muốn dùng.
- Khuya mà mấy giờ. Tui thức đc 12h là buồn ngủ rồi.
- Chắc Phong đc 12h30 hả. – Con Loan chêm vô.
- Ko, tui thức tới tận 10h lận. Giờ đó khuya lắm nên sáng ra ko ngủ đủ giấc. – Tôi ngáp thêm 1 cái nữa rồi ngước mặt lên bảng như mọi khi, lớp buổi chiều hay đề lại mấy bài thơ kiểu “con cóc” trên đó khiến cho chúng tôi cười muốn vỡ bụng ra mỗi lần đọc.
“Hẻm Xéo”
Cái chữ đó bự như con heo nằm chình ình trên mặt bảng. Tôi thì thần hồn nát thần tính khi nhìn thấy nó, tay chân rụng rời còn trán thì mồ hôi đổ ướt như bị lấy nước tạt lên. Bây giờ lại tấn công tôi đến tận lớp học.
Hic hic… ko biết ai mà cà chớn đến độ chơi trò rình mò, theo dõi rồi chụp ảnh lén kiểu đó. Tôi mà biết nó là ai tôi sẽ lột da nó ra đem bịt trống trường. Nó ko biết có bị biến thái ko nữa, nó mà biến thái thì sẽ đem ảnh đó tung lên mạng, dán khắp trường rồi gửi đến tận nhà pa pa tôi. Tôi sẽ bị ổng chặt đầu làm ghế ngồi nếu tấm ảnh đó lọt vô tay ổng. (T_T) Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi đã muốn nhảy lầu tự tử, tôi ko dám nghĩ tiếp vì sợ mình ko cầm lòng đặng mà lấy điện thoại đập đầu mình, xuống phòng y tế 1 lần nữa.
Bịch… bịch… bịch…
Trái tim tôi ko đập theo kiểu hồi hộp nữa mà đập theo kiểu sợ hãi, tôi muốn vỡ tim ra vì mấy con chữ đó.
- Trần Hoài Phong ra nhận thư. - Lại là mấy con nhỏ ở nhóm Bưu Phẩm.
Tôi nghe đc nhưng chân ko còn đủ sức để đi nữa, chân tôi - tụi nó đang run cầm cập và ko còn đủ sức lực để di chuyển. Tôi ko dám đứng lên để ai thấy dung mạo bị khủng hoảng của tôi. Thế là… tôi phải ngồi im.
- Trần Hoài Phong là ai, ra nhận thư nhanh! – Con nhỏ giao thư thét lên khi ko thấy ai trả lời hoặc bước ra.
Tôi sợ đến điếng hồn nên ko lên tiếng 1 cái nữa.
- Sáng ra muốn nghe chửi phải hong? Ai ra nhận thư coi. – Con nhỏ giao thư xắn tay áo lên rồi đá 1 cái rầm vô cửa lớn.
- Phong, ra nhận thư kìa. – Con Loan khều tôi 1 cái làm tôi hết cả hồn.
- Ah… hảhahả… Gì Loan?? – Tôi luýnh quýnh đáp trả.
- Ra nhận thư kìa. Nãy giờ sao im re?
- Ờh… - Tôi lấy tay quệt mồ hôi trên trán rồi cố gắng lấy hết sức lết ra cửa.
Con nhỏ giao thư móc lá thư trong giỏ ra rồi trao cho tôi, nó đưa cho tôi lá thư rồi liếc xéo 1 cái muốn nổi lửa lên. Lúc đi qua khỏi mặt nó còn nói 1 câu:
- Lần sau ra sọt rác mà lụm thư mày. Lỗ tai *** ráy 3 tháng ko móc hả mậy?
- (~^_^~) Làm gì có… tại tui lo suy nghĩ.
Tôi thở dốc rồi bóc lá thư ra, tôi lại đang tò mò ko biết ai chơi trò gửi thư kiểu này. Thời buổi CNTT phát triển mạnh như thế này ai còn chơi trò quê mùa 2 lúa là viết thư tay kiểu này. Thiệt là dân nhà quê!
…
“Hẻm Xéo”
Tôi quỵ xuống đất vì 2 chân ko còn đủ sức nâng tôi đứng tiếp nữa. Tôi khiếp sợ đến mức muốn thét lên và chạy khỏi chỗ này. Tôi ko hề biết ai đang chơi trò cân não kiểu này nữa. Tôi đã lỡ đắc tội với ai chứ? Huhuhu (*_*)… Nếu mà thù ghét tôi tại sao ko nói thẳng ra mặt, ko thuê mướn du côn đập tui hay tạt H2SO4 vô mặt tôi chứ? Thà là vậy tôi còn ko lo… chứ mà chơi trò chơi ném đá này rồi giấu tay đi thì tôi sợ khiếp đc.
Tèng téng teng… tèng teng…
Chuông điện thoại tôi đổ liên hồi và rung dữ dội trong túi.
Tôi đang khiếp lên đc nên ko thể nghe điện thoại mà chỉ ngồi đờ mặt ra vì sợ. Tôi phải bỏ lơ nó đi chừng 5’ là ít.
- Phong, điện thoại reo kìa. – Cao Kiều hú gọi tôi.
- Điện thoại kìa Phong. – Con Loan lại thúc tiếp.
- Ơh hơ… gì gì??? – Tôi giật mình khi nghe tiếng 2 đứa nó.
- Điện thoại kìa Ma Cây. Mày đờ ra… bộ bị đau bịnh gì hả?
- Ừh, chắc ông bịnh rồi đó. Sáng giờ cứ thơ thẩn.
- Ko sao đâu. Tôi… t…ui… ổn mà… bình thường thôi. – Tôi lấy tay vuốt vuốt mặt rồi đè lên ngực, tôi tự trấn an mình và thì thầm trong bụng là ko có gì phải sợ. – “Alô…” – Tôi bật máy và nghe điện thoại.
- Hẻm Xéo.
Trời ơi là trời, cái từ đó lại vang lên 1 lần nữa và lần này là đc nói ra. Nó ở bên kia điện thoại, ngay tai tôi thôi mà. Thiên chúa ở trên thiên đàng, lạy các thiên thần hãy phù hộ cho con chiêng tôi nghiệp này.
- Áaaaaaaaaaa…
Tôi thét lên khi nghe đc từ đó. Thì ra kẻ thù đang gọi cho tôi và đang tìm cách tra ấn tinh thần của tôi đây mà. (~_~)
- Có gì vậy? Chuyện gì?? - Thằng Cao Kiều trợn mắt lên hỏi tôi.
- Tao… tao… ko có gì… - Tôi thở dốc rồi nghe tiếp.
- Ta đợi mi ở Hẻm Xéo để thanh toán ân oán, nợ nần… Đừng quên ta có trong tay ấm ảnh đặc biệt.
Tút… út…
Tên biến thái tắt máy và cười khanh khách.
Tôi ngồi đó chết lặng đi vì sợ. Thì ra… hắn quả thật thù ghét tôi và muốn “tiêu diệt” tôi đây mà. Bây giờ, hắn đã lộ mặt rồi.
Tôi phải đi tìm hắn làm cho ra chuyện lần này. Hắn dám ra tay mà cũng dám lộ mặt thì tại sao tôi ko dám đi gặp hắn?! Tôi phải chứng tỏ bản lĩnh nam nhi của mình.