Mẹ thỏ trắng nhìn Trình Thành Tử đang đứng trước mặt cô. Đích Mụ Mụ rất nghi ngờ rằng về những gì mà Trình Thành Tử sẽ chuẩn bị nói "Cháu qua tìm thỏ trắng à?"

"Vâng ạ..." Trình Thành Tử nhẹ nhàng gật đầu khi anh đang mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng.

Ánh trăng êm ái trên bầu trời càng phản chiếu đôi má đẹp trai của Trình Thành Tử.

Thỏ trắng nheo mắt và nhìn Trình Thành Tử, và trong đầu của thỏ trắng bây giờ chỉ nghĩ về ca ca nước cam của cô tốt như thế nào.

"Chị cho con bé qua nhà em chơi đi." Chu A Di đi từ cửa bên cạnh và nhìn vào mẹ thỏ trắng:"Chị để thỏ trắng qua nhà em rồi để hai đứa chơi với nhau một lúc. Chị cũng cần phải chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra trình độ của bác sĩ sắp tới nữa mà. Nếu bố của thỏ trắng mà không ở nhà thì chị có thể thoải mái đọc sách một mình mà không bị ai làm phiền. Chị không cần lo cho thỏ trắng đâu cứ để hai đứa chơi với nhau, và chị có thể kiếm cái gì đó mà ăn nhẹ và đọc sách. "

" Nhưng chị chỉ sợ rằng thỏ trắng sẽ làm phiền Trình Thành Tử mà thôi... "mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng đang ôm gấu bông và trả lời với giọng nói đầy bất lực với Chu A Di.

"Không sao đâu chị, em sẽ giúp chị trông coi thỏ trắng, em nghĩ con bé sẽ ngoan ngoãn chơi cùng con trai em mà." Chu A Di nắm lấy tay thỏ trắng và nói với mẹ thỏ trắng: "Chị cứ yên tâm nhé."

"Được rồi."

Mẹ thỏ trắng cúi xuống và để thỏ trắng đứng xuống đất, hôn lên trán thỏ trắng một cái hôn như lời tạm biệt, điều đó cho phép thỏ trắng qua nhà chơi với Trình Thành Tử.

Chu A Di đứng ở trước cửa và mỉm cười với thỏ trắng khi cô bé đang đi từ phía mẹ của mình về phía ca ca nước cam. Hai bà mẹ đang đứng đối diện với nhau cùng hai đứa con của mình dưới ánh trăng, như thể họ đến từ vùng hoang dã yên tĩnh. Hai cây con nhỏ xuất hiện để hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau đối mặt với cơn bão và lễ rửa tội của mặt trời.

Trong một khoảnh khắc, Chu A Di đột nhiên cảm thấy rằng nếu hai đứa trẻ này có thể ở đến với nhau trong tương lai thì cũng là một điều tốt.

Con trai cô, Trình Thành Tử trông rất đẹp trai còn thỏ trắng thì vô cùng dễ thương, nếu như nhìn kỹ lại hai đứa thì cũng có nét của một cặp vợ chồng trong tương lai.

Sau khi thỏ trắng và Trình Thành Tử vào nhà, Chu A Di là người vào cuối và đóng cửa lại. Sau đó, Trình Thành Tử nhìn xuống đống đồ trên tay của thỏ trắng. Trình Thành Tử thốt lên để hỏi: "Thỏ trắng em đang cầm cái gì vậy?"

"Đây là sữa bột và bình sữa của em." Thỏ trắng nhìn đống đồ của mình và nhanh chóng chạy đến chiếc bàn phòng khách. Thỏ trắng nhanh chóng đặt bột sữa và bình sữa trên tay xuống bàn. Thỏ trắng khẽ vang lên: "Đây là thứ mà em muốn uống trước khi đi ngủ." thỏ trắng chỉ vào một con gấu bông nhỏ trên tay:" Còn đây là người bạn tốt của em, em đều ngủ với nó mỗi ngày".

" Ồ..." Chu A Di gật đầu, sau đó hỏi thỏ trắng với nét mặt đầy băn khoăn:" Cháu nói hôm nay cháu sẽ ngủ với ca ca nước cam của cháu, vậy còn bạn tốt của bạn thì sao, chú gấu này sẽ không thể ở ngủ cùng cháu nếu vậy bạn của cháu có buồn không? "

Thỏ trắng ngước lên và nhìn Chu A Di với vẻ bất lực, nhưng cô bé trả lời với giọng nói đầy dứt khoát:" Dì Chu, nó chỉ là một con gấu giả, nó không phải là một con người nên nó sẽ không buồn đâu ạ. "

"Ừ... "

Chu A Di không tiếp tục câu hỏi của mình mà chỉ mỉm cười với thỏ trắng, và cô nhận ra rằng thỏ trắng là một cô bé rất thông minh...

Chu A Di nhớ lại con trai của mình khi Trình Thành Tử tròn ba tuổi nhưng ở nhà nói chuyện với bố mẹ thì cậu không nói chuyện rõ ràng như vậy được, qua cách thể hiện ý kiến cũng như cách sử dụng từ ngữ… thì thỏ trắng thực sự là một đứa có trí thông minh hơn những đứa bé đồng trang lứa!

Chu A Di cúi người xuống rồi giúp thỏ trắng với khuôn mặt nhỏ nhắn nhặt những thứ của thỏ trắng lên, và sau đó vuốt nhẹ vào đầu thỏ trắng với sự hài lòng: "Giờ cháu với ca ca nước cam của cháu lên phòng và cùng nhau chơi nhé. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play