Giờ phút này, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, màu vàng kim phủ kín mặt đất, Thư Trừng híp mắt lại nhìn thoáng qua, liền quay đầu đi.

Từng cơn gió nhẹ, mang theo mát lạnh nhè nhẹ, tẩy đi sự khô nóng và mỏi mệt của hai người vừa mới leo núi.

Thư Trừng cũng cảm thấy chính mình giống như được sống lại, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, lần đầu tiên trong cuộc đời đi leo núi, may mắn còn có thu hoạch phong phú.

Sau khi vận động, bỗng tự nhiên cảm thấy đói bụng.

Thư Trừng chỉ vào ba lô nói: “Bên trong có đồ ăn, muốn ăn không?”

Lê Dữ theo lời mở ba lô ra, bên trong có một cái bọc nhỏ, anh mở ra, hai hộp đồ ăn, trong đó một hộp còn có chút hơi nóng còn sót lại.

“Buổi sáng vội vàng, liền làm chút món đơn giản.” Thư Trừng mở một hộp trong đó ra, là sủi cảo.

Một hộp khác cũng là Thư Trừng đi siêu thị mua kimbap.

“Tôi muốn ăn sủi cảo.” Mắt Lê Dữ tỏa ánh sáng, anh tự nhiên nhìn ra đây là Thư Trừng tự tay làm.

Thư Trừng trao đổi với anh, dùng đũa gắp lên một miếng kimbap ăn vào.

Cô đang ăn, đột nhiên trước mắt nhiều thêm một đôi đũa, Lê Dữ gắp một miếng sủi cảo lại đây đút cho cô.

“Nè, cho chị ăn đó.”

Thấy biểu tình của anh nghiêm túc, Thư Trừng cũng không cự tuyệt, liền cắn lên đôi đũa của anh.

Một miếng sủi cảo xuống bụng, Lê Dữ cất đũa, bên miệng còn hiện ý cười.

“Anh cười cái gì vậy?” Thư Trừng nghi hoặc.

Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì.” Chỉ là khi ánh mắt kia chạm đến đôi đũa, rồi lại không tự giác lén nở nụ cười.

Hai người vừa mới ăn xong bữa sáng, còn chưa có kịp để ngắm mặt trời mọc thêm một lúc nữa, liền có những người khác leo lên trên đỉnh núi.

Lê Dữ hoang mang rối loạn mà đội mũ, đeo mắt kính và khẩu trang vào.

Thấy anh trước sau tốn chỉ có vài giây thời gian, liền che kín xong, Thư Trừng ở một bên liền nhẹ nhàng cười.

“Xem ra là anh đã từng luyện qua.” Cô trêu ghẹo nói.

Lòng Lê Dữ có áy náy, anh hơi hơi cúi đầu nói: “Tôi cũng là không có biện pháp.”

Vốn dĩ trước khi bộ phim “Thời gian” này phát sóng, ở trên phố người quen biết anh còn chưa có nhiều như vậy, nhiều lắm sẽ cảm thấy anh lớn lên đẹp trai mà nhìn thêm vài lần.

Nhưng “Thời gian” đột nhiên nổi tiếng, độ nổi tiếng của Lê Dữ liền dần dần mà dâng lên, ra cửa không che kín như thế này, lập tức liền sẽ bị người nhận ra được.

Đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của anh.

Thấy người lên đỉnh núi dần dần nhiều lên, Thư Trừng liền đề nghị nói: “Chúng ta xuống núi đi.”

“Không ngắm thêm một lúc nữa sao?” Lê Dữ ngẩn người, hỏi.

“Tôi sợ đến lúc đó mọi người không phải ngắm cảnh, mà là ngắm anh.” Thư Trừng nhỏ giọng mà nói.

Hai người dọn dẹp một chút, để cho Lê Dữ Lê Dữ xách ba lô, rồi mới dọc theo đường cũ mà trở về.

Đường xuống núi xuống núi tự nhiên dễ đi hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hai người rất nhanh liền xuống dưới chân núi, mà tài xế sớm đã ở kia chờ.

Lên xe, Lê Dữ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thư Trừng mang theo xin lỗi nhìn về phía anh, “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới lúc này người sẽ nhiều như thế.”

“Mới không phải lỗi của chị, không cần xin lỗi tôi đâu.” Lê Dữ mím môi nói.

Thư Trừng yên lòng, rồi mới hỏi: “Hôm nay tôi được rảnh cả ngày, chút nữa anh có muốn đi đến đâu không?”

Lê Dữ vừa nghe, không khỏi có chút ủ rũ cụp đuôi, hiện giờ anh ra cửa nếu như bị nhận ra được, khẳng định sẽ bị vây xem.

“Chúng ta về khách sạn Lệ Nguyên trước đi.” Lê Dữ nói.

***

Mới vừa vào khách sạn, giám đốc liền đi tới đây nói với Lê Dữ: “Chủ tịch tới rồi.”

“Mẹ tôi tới rồi?” Lê Dữ kinh ngạc.

Mà Thư Trừng cũng là chấn động trong lòng.

Lê Dữ đè xuống kinh ngạc trong lòng, nghiêng đầu nhìn Thư Trừng: “Tôi mang chị đi gặp thôi.”

Thư Trừng đang chuẩn bị cự tuyệt, lại bị Lê Dữ nắm tay kéo đi rồi.

Anh dịu dàng an ủi, “Chị yên tâm đi, mẹ tôi một chút cũng không dữ đâu.”

Lê Dữ nắm tay kéo Thư Trừng, cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà vào phòng của Trần Lị.

“Tiểu Dữ.” Trần Lị quay đầu lại, vui vẻ mà kêu một tiếng.

Thư Trừng cũng thấy rõ tướng mạo của Trần Lị, đồ vest giày cao gót, đều được biểu hiện đây là một người phụ nữ giỏi giang. Khuôn mặt của Lê Dữ và bà ấy có mấy phần giống nhau, nhưng Trần Lị lại có nhiều thêm chút uy nghiêm.

“Mẹ, tại sao mẹ lại tới Thanh Viễn?” Lê Dữ kinh ngạc hỏi.

Tay của hai người sớm đã ở trước khi vào cửa đã buông ra, Thư Trừng có chút khẩn trương mà đứng ở sau lưng Lê Dữ.

Trần Lị tự nhiên trước tiên thấy được Thư Trừng, bà hiểu rõ mà cười cười, “Vốn dĩ nhìn thấy con bị mắng, mẹ còn rất lo lắng, vì thế liền lập tức mua vé máy bay tới đây. Nhưng mà bây giờ xem ra, là mẹ lo lắng nhiều rồi.”

Mặt Lê Dữ đỏ lên, ngượng ngùng mà cúi đầu, nhưng sau đó liền giới thiệu với Trần Lị, “Mẹ, đây là Thư Trừng.”

Thư Trừng cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô cố gắng bình tĩnh, lễ phép mà chào hỏi, “Cháu chào dì.”

Trần Lị gật gật đầu với cô, “Hai đứa đều lại đây ngồi đi.”

Sau khi Trần Lị nói xong, hai người nhanh chóng ngồi xuống đối diện Trần Lị, chỉ là hai cái đầu còn hơi hơi rủ xuống, giống như cặp đôi nhỏ nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm vậy.

“Mẹ ở Thanh Viễn chỉ có thể ở một giờ, một chút nữa mẹ phải đi rồi.” Trần Lị nói.

Lê Dữ lập tức ngẩng đầu, “Nhanh như thế? Không thể ở nhiều thêm một lúc nữa sao?”

Trần Lị bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Không có thời gian, buổi chiều mẹ có một hội nghị phải họp. Lần này chỉ cần không phải con xảy ra chuyện, mẹ cũng sẽ không khẩn cấp rút ra thời gian tới tìm con.”

“Xin lỗi mẹ, khiến cho mẹ lo lắng rồi.” Lê Dữ mím môi nói.

“Anh Tần đã nói với mẹ, chuyện này không quan hệ đến con, minh tinh kia nếu dám động vào con, vậy phải trả giá lớn.” Giọng điệu Trần Lị bá đạo không ít.

Thư Trừng ở một bên nghiêm nghị thận trọng, đây thật sự là tổng tài bá đạo nha.

Lê Dữ trái lại không nghĩ đồng tình anh ta, chỉ là khẽ gật đầu nói: “Chuyện lần này đột nhiên xảy ra, con cũng không kịp phản ứng lại, nhưng mà bây giờ đã không có việc gì. Nếu vào giới giải trí, nên học được lạnh nhạt mà xem những bình luận đó.”

Trần Lị vui mừng mà nhìn anh, hình như trong một đêm, trưởng thành không ít, cũng thành thục không ít.

“Con có thể nghĩ được như thế là tốt, ngày nào đó không muốn làm minh tinh, không muốn đóng phim nữa, thì hãy trở về.” Trần Lị nói.

Lê Dữ cười gật gật đầu.

***

Nói chuyện phiếm vài câu.

Trần Lị liền nói: “Tiểu Dữ, con đi ra ngoài trước đi, mẹ muốn trò chuyện với Thư Trừng một lát.” Ánh mắt của bà nhìn về phía Thư Trừng.

Lê Dữ dùng ánh mắt ý bảo cô thả lỏng, rồi mới liền đi ra ngoài.

Đơn độc đối mặt Trần Lị,áp lực của Thư Trừng càng lớn hơn nữa, cô cảm giác lúc này so với lúc trước tới đại học sư phạm Thanh Viễn phỏng vấn còn căng thẳng hơn nữa.

“Không cần căng thẳng, chúng ta liền cứ tùy tiện mà tâm sự.” Trần Lị nhẹ giọng nói, “Thư Trừng nhà cháu ở Thanh Viễn sao?”

Thư Trừng lắc đầu, “Không phải ạ, cháu đi làm ở Thanh Viễn, cháu là giảng viên của đại học sư phạm Thanh Viễn.”

“Thì ra là cô giáo à, bố của Lê Dữ cũng là giáo viên, nhưng mà là giáo viên tiểu học, kém hơn cháu rất nhiều.” Trần Lị khoa tay múa chân một chút.

“Giáo viên đều là giống nhau mà.” Thư Trừng nở nụ cười, cũng không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.

“Lê Dữ thích cháu đi? Nhưng mà cháu còn không có đáp ứng đi?” Trần Lị nhất châm kiến huyết (*) mà nói.

(*) Nhất châm kiến huyết (一针见血): nghĩa đen là chích một mũi là thấy máu; nghĩa bóng là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Thư Trừng cả kinh, “Tại sao dì lại biết ạ?”

“Thằng bé là do dì sinh ra, dì có thể nhìn không ra được ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào cháu hay sao. Hai đứa nếu là tình lữ, tại sao lại có thể không thân mật như vậy, cho nên dì đại khái có thể đoán được.” Trần Lị giải thích.

“Dì hẳn là cũng có thể nhìn ra được, dì lớn hơn Lê Dữ, cho nên……” Thư Trừng do dự mà nói.

“Dì nhìn không ra được.” Trần Lị cười lắc đầu, “Cái này thì có cái gì đâu, dì lớn hơn bố Lê Dữ mấy tuổi, tuổi tác không phải là vấn đề.”

Thư Trừng cúi đầu, hai bàn tay đặt lên nhau, thoạt nhìn có chút bất an.

Trần Lị thở dài, “Dì có thể nhìn ra được thằng bé là thật sự thích cháu, cái này liền đủ rồi. Nhưng mà, chuyện giữa hai đứa dì cũng sẽ không nhúng tay, theo tâm ý của mình mà cứ làm đi.”

“Cháu cảm ơn dì.” Thư Trừng nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Trần Lị nhìn mặt Thư Trừng chằm chằm vài lần, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Cháu có phải đã từng xuất hiện ở trong bộ phim “Thời gian” kia hay không?”

“Dạ, đóng vai giảng viên ạ.” Thư Trừng trả lời.

“Dì liền nói tại sao lại quen mắt như vậy.” Trần Lị cười một tiếng, “Xem ra hai đứa chính là quen nhau lúc đóng phim.”

“Thật ra cũng không phải ạ.” Thư Trừng cong mắt cười, “Chúng cháu lần đầu gặp mặt là ở khách sạn này, cậu ấy nhìn trúng trái cây khô mẹ cháu làm, vì thế cháu tặng cho cậu ấy mấy hủ.”

Trần Lị sửng sốt, rồi mới liền thở dài một hơi, “Dì nhiều năm như thế mỗi ngày đều vội vàng chuyện trong công ty, ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng nấu cho nó, phỏng chừng nó rất giận dì đi.”

“Cái này hẳn là không có, khi sinh nhật của cậu ấy không có nhận được tin nhắn của dì, lúc ấy xác thật có chút mất mát. Nhưng sau đó lại hiểu rõ, cậu ấy biết dì cũng rất mệt, cậu ấy cũng hy vọng dì có thể không cần mệt như thế.” Thư Trừng khẽ cười.

“Trách không được sau đó nó lại gọi điện thoại nói chuyện phiếm với dì, nhất định là cháu nói với nó đi.” Trần Lị mở miệng nói.

“Cậu ấy rất để ý đến dì, hôm nay dì có thể tới, phỏng chừng trong lòng cậu ấy đã sớm cười đến nở hoa.” Thư Trừng cười cười mà nói.

Lông mày Trần Lị giãn ra, bà cười nói: “Cháu hiểu chuyện như thế, khó trách nó sẽ thích cháu. Hơn nữa dì thấy độ nổi tiếng của cháu cũng rất cao, phỏng chừng vào giới giải trí, không vui nên là nó.”

Thư Trừng cũng không nghĩ tới Trần Lị sẽ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nói đến cái này, mặt bỗng chốc liền đỏ.

“Được rồi , thời gian cũng không còn sớm, dì phải đi thôi, lần sau lại nói chuyện với cháu.” Trần Lị cười đứng lên.

Hai người đi đến ngoài cửa, phát hiện Lê Dữ vẫn luôn đứng ở bên ngoài, Trần Lị liền trêu chọc, “Như thế nào? Sợ mẹ ăn Thư Trừng à?”

“Không có.” Lê Dữ nhanh chóng xua tay phủ nhận.

“Được rồi, mẹ cũng nên đi thôi.” Trần Lị vẻ mặt thoải mái mà cười nói.

“Cháu tạm biệt dì.”

“Mẹ, lát nữa con gọi điện cho mẹ.”

Trần Lị đi lướt qua Lê Dữ, lặng lẽ nói một câu, “Nắm chặt nha.”

Lê Dữ mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, mà Trần Lị đã rời đi.

***

Sau khi hai người đi vào, Lê Dữ liền hỏi: “Mẹ tôi đã nói cái gì với chị thế?”

“Không nói cái gì cả.” Thư Trừng cười lắc đầu.

Thấy Thư Trừng không nói cho anh, Lê Dữ cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ là mẹ anh đột nhiên đến đây, nhưng thật ra làm cho anh vui vẻ thật sự.

Hơn nữa thấy giữa Thư Trừng và mẹ anh hình như ở chung còn rất vui vẻ, những lo lắng trước đó cũng liền toàn biến mất.

Đã đến lúc Thư Trừng phải về nhà, Lê Dữ bắt đầu có chút lưu luyến không nỡ.

Anh mím môi nói: “Hôm nay tôi biểu hiện tốt như thế, có thể có được một yêu cầu hay không?”

“Yêu cầu gì?” Thư Trừng dừng lại bước chân.

“Tôi có thể ôm chị một chút hay không?” Lê Dữ chăm chú nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.

Thư Trừng lại cười hỏi: “Nếu ôm tôi một chút trừ năm điểm, anh nguyện ý sao?”

Mặt Lê Dữ tức khắc suy sụp xuống, “Vốn dĩ tôi liền không có bao nhiêu điểm.”

“Có nguyện ý hay không?” Thư Trừng lại hỏi.

Nhưng lúc này, Lê Dữ lại đột nhiên kích động lên, “Vậy hôn một chút trừ bao nhiêu điểm vậy!”

Thư Trừng nghẹn lời, “Lê Dữ, anh thật muốn được một tấc lại muốn tiến một thước nha.”

“Như vậy tính lên không phải cũng có thể sao.” Lê Dữ lẩm bẩm.

Liền ở vào lúc Lê Dữ chưa có phản ứng lại, Thư Trừng tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh.

“Lê Dữ, anh thật sự rất tuyệt, cho nên không cần để ý người khác nói cái gì.” Thư Trừng nhẹ nhàng mà nói.

Lúc này Lê Dữ đã ngây ngẩn cả người, đôi tay cứng đờ ở giữa không trung, toàn bộ thân mình cũng không dám động một chút.

Anh ngay cả hít thở cũng chậm lại, còn là có thể ngửi được mùi hương trên người Thư Trừng, đó là mùi hương độc đáo thuộc về Thư Trừng.

Lê Dữ không tự giác mà nuốt nước miếng một chút, hai tay đang chuẩn bị ôm lại, nhưng Thư Trừng cũng đã từ trong lòng ngực anh rời khỏi.

“Được rồi, trừ năm điểm.”

“Cái này không tính!” Lê Dữ lập tức xù lông, “Rõ ràng là chị ôm tôi mà!”

“Tôi nói giỡn thôi.” Thư Trừng đùa với anh.

Lê Dữ lập tức dịu ngoan xuống, vui vẻ rạo rực mà nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play