Giọng nói Thư Trừng cũng mềm nhẹ rất nhiều, “Lê Dữ, đó không phải tay anh, tôi biết.”
“Chị cũng tin tưởng tôi, đúng không?” Lê Dữ thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên tôi tin tưởng anh mà.” Thư Trừng dỗ anh, “Chuyện này anh không có sai.”
“Tôi ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều bình luận, nói kỹ thuật diễn của tôi kém.” Lê Dữ ủy khuất mà nói.
“Những người đó chỉ là tìm một người để phát tiết, chỉ là vì đã đen mà
càng thêm đen, anh không cần để ý.” Thư Trừng dịu dàng an ủi.
Tâm tình Lê Dữ lại vẫn giảm sút như cũ, anh im lặng không nói chuyện.
Thư Trừng thậm chí có thể tưởng tượng ra được, lúc này bộ dáng của Lê Dữ nhất định đang rủ đầu xuống, vẻ mặt khổ sở.
Cô lại lên tiếng nói: “Tuần này anh có thời gian rảnh không?”
“Có, anh Tần vừa mới cho tôi nghỉ.” Lê Dữ trả lời.
“Anh có thể tới Thanh Viễn không?” Thư Trừng cười mở miệng, “Thanh Viễn
có một núi Bảo Tháp, nghe nói phong cảnh rất đẹp, tôi còn chưa từng có ở trên núi ngắm mặt trời mọc đâu. Anh có thể đi ngắm cùng tôi không?”
Thư Trừng chủ động mời anh, muốn gặp mặt anh, nghĩ vậy, tâm tình Lê Dữ
khôi phục vài phần, anh nói: “Ừm, có thể, bây giờ tôi bảo anh Tần đặt vé cho tôi.”
“Được, vậy tôi chờ anh.” Thư Trừng cười cười nói.
Cúp điện thoại, anh Tần liền lại đây, thấy anh hình như khôi phục một ít, liền hỏi: “Cô ấy gọi tới?”
Lê Dữ gật gật đầu, khuôn mặt còn có chút vui mừng.
“Em muốn đến Thanh Viễn chơi mấy ngày, anh đặt vé cho em đi.” Lê Dữ nói.
“Đi giải sầu cũng tốt.” Anh Tần trái lại không hạn chế anh, “Nhớ kỹ, đừng để bị người chụp phải.”
“Em hiểu rồi.”
***
Ở thời điểm độ hot sắp đạt tới đỉnh điểm, mấy cái trang web của Lê Dữ liên hợp với nhau trình ra một cái chứng cứ sáng tỏ.
Trên tay Lê Dữ có một nốt ruồi nhỏ, có mấy fans lâu năm cũng biết, chẳng qua quá nhạt, các cô ấy thiếu chút nữa cũng quên mất.
Giống với Thư Trừng, các cô ấy cẩn thận đem bàn tay trong video so sánh
với bàn tay của Lê Dữ, cuối cùng phát hiện, bàn tay này không phải của
Lê Dữ.
Các cô ấy lấy ra mấy tấm ảnh chụp lúc trước lấy ra, đặc biệt còn phóng
to bàn tay ra, lại so sánh với bàn tay trong video, viết một dẫn chứng
thật dài chứng minh.
Rất nhanh, hot search liền bị lên top.
#Xin lỗi Lê Dữ# #Lê Dữ không có đẩy người#
Một loạt hot search có liên hệ với Lê Dữ đều lên đây, đương nhiên mấy cái này trong đó cũng có quan hệ của công ty.
Công ty tự nhiên cũng liên hệ mấy account marketing không có tham dự, rồi mới tuyên bố chứng cứ này.
Lần này, quần chúng ăn dưa sôi nổi nhấp vào xem, mà có chút account
marketing thấy hướng gió không đúng, cũng sôi nổi sửa miệng lại.
Fans hỗ trợ phía sau Lê Dữ: #Xin lỗi Lê Dữ# Ảnh GIF của ngôi sao nam nào đó bị đẩy xuống nước một khi bị chia sẻ lên đã bị rất nhiều người sôi
nổi bình luận, Lê Dữ cũng bởi vì cái ảnh GIF mơ hồ không rõ mà đã bị chỉ trích. Cái tay trong ảnh GIF cũng không phải của Lê Dữ, bên trong bức
ảnh cũng có chứng cứ có thể chứng minh. Lê Dữ tuy rằng có được sự trong
sạch, nhưng lúc trước anh ấy đang nhận được rất nhiều chửi rủa chỉ
trích. Xin lỗi anh ấy!
Sau đó fans hỗ trợ phía sau Lê Dữ @ rất nhiều account marketing. Yêu cầu bọn họ xin lỗi làm sáng tỏ.
Công ty của Lê Dữ cũng ở trước tiên đứng ra, đã phát một cái làm sáng tỏ và một bức thư luật sư.
Bên trong cũng nói sẽ khởi tố kẻ bịa đặt, tuyệt đối không sẽ bỏ qua!
—— Những người lời lẽ chính đáng đó mắng Lê Dữ đâu? Ra tới xin lỗi đi.
—— Chuyện đã rất rõ ràng, vừa rồi những người mắng chửi đó đâu?
—— Một cái miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân.
—— Tôi liền biết tôi sẽ không nhìn lầm, Lê Dữ là trong sạch.
—— Giang Chiếu đăng lên cái Weibo kia không phải là vả mặt sao, thật có tâm cơ nha.
—— Bây giờ vừa thấy, giọng điệu thật bạch liên hoa nha, phỏng chừng thấy Lê Dữ nổi tiếng, trong lòng không cao hứng đi.
Bản thân Giang Chiếu cũng luống cuống, anh ta vội vàng đã đăng một cái Weibo, nói anh ta bị lầm lẫn, còn @Xin lỗi Lê Dữ.
Hướng gió bình luận phía dưới đã không phải an ủi anh ta, mà là chỉ trích anh ta mắng anh ta.
—— Hiện trường lật xe, nhanh tới vây xem.
—— Tôi nghe thấy tiếng vả mặt vang dội, Giang bạch liên mặt anh có đau hay không vậy?
—— Muốn hot cũng không phải dùng loại thủ đoạn này chứ, hôm nay mua thuỷ quân tốn không ít tiền đi.
—— Hay cho một đóa bạch liên hoa thịnh thế nha, có bản lĩnh lên một cái Weibo đừng xóa nha.
—— Cảm thấy Lê Dữ chắn con đường của anh? Đỏ mắt đến nhỏ máu à.
Rất nhiều người qua đường không tham dự cũng bắt đầu vì Lê Dữ lên tiếng bất bình, thậm chí có chút người bởi vậy còn vào hố.
Đề tài siêu cấp của Lê Dữ vốn dĩ người bỏ làm fan cũng xám xịt mà chạy,
người tin tưởng Lê Dữ trong sạch cũng vui vẻ mà thở dài nhẹ nhõm một
hơi.
Weibo của Lê Dữ sau khi đăng tin liền vẫn luôn không có động tĩnh, fans chỉ có thể đi lên trên một cái Weibo an ủi anh.
Rất nhiều fans lâu năm cũng ở đề tài siêu cấp nói quan điểm của mình.
Tiểu khả ái nha: Chuyện lần này vừa ra, cũng có chút chỗ tốt, không chỉ có ngược fans, còn làm cho fans càng thêm đoàn kết.
Tiểu cục cưng Lê Dữ: Đúng vậy, vốn dĩ lo lắng anh ấy đột nhiên hot lên,
sẽ có rất nhiều fans mới tới lòng không vững, cái này vừa lúc, thanh lý
một đợt fans tam tâm nhị ý(*).
(*) Tam tâm nhị ý (三心二意): không kiên định, do dự, lưỡng lự, phân vân.
Là Lê Dữ đó: Lưu lại đều là làm tốt lắm, dù sao tui vẫn luôn tin tưởng anh ấy. [nắm tay]
Phao Phao ở trong lòng ngực em: Tin tưởng +1
***
Mọi chuyện đã bình ổn, ngược lại Lê Dữ mượn cơ hội lần này củng cố fan, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Anh Tần không nói với Lê Dữ chuyện sau đó, chỉ làm anh vui vui vẻ vẻ mà đến Thanh Viễn.
Đã tới thời gian gặp mặt, hai người đã trước tiên thông báo xong.
Vì Lê Dữ, Thư Trừng còn đặc biệt xin nghỉ.
Bốn giờ sáng, Lê Dữ liền ngồi ở trong xen giám đốc khách sạn Lệ Nguyên chuẩn bị tới đón Thư Trừng.
Thư Trừng xách ba lô, liền ra cửa tiểu khu.
Chờ cô ngồi vào trong xe, mới phát hiện Lê Dữ hình như có chút mỏi mệt.
“Mệt lắm sao?” Thư Trừng buông ba lô xuống hỏi.
Lê Dữ nhanh chóng mở mắt thật lớn, anh lắc đầu nói: “Không mệt.”
“Ngày hôm qua anh ngồi trên máy bay thời gian dài như vậy khẳng định rất mệt, anh trước ngủ một lúc, tới rồi thì tôi liền gọi anh dậy.” Thư
Trừng nhẹ giọng nói.
Lê Dữ lúc này mới nhắm mắt lại, anh không yên tâm dặn dò một câu, “Nhớ rõ gọi tôi dậy nha.”
“Ừm.”
***
Núi Bảo Tháp ở phía tây Thanh Viễn, lái xe đến đó phải mất nửa tiếng, may mắn bây giờ mới bốn giờ, trên đường cũng không kẹt xe.
Xe một đường thông suốt, ổn định vững chắc tới dưới chân núi Bảo Tháp.
Thấy Lê Dữ ngủ rất ngon, Thư Trừng cũng có chút không đành lòng đánh thức anh.
Nhưng một lúc nữa còn phải leo núi, Thư Trừng cũng chỉ có thể đau lòng mà đánh thức anh.
“Lê Dữ, tới rồi.” Thư Trừng nghiêng đầu kêu một tiếng.
Nhưng Lê Dữ vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, Thư Trừng chỉ phải
tiến đến bên người anh, vừa dùng một tay lay anh, vừa kêu: “Lê Dữ, mau
tỉnh lại, chúng ta tới rồi.”
Bỗng dưng, Lê Dữ mở mắt ra, mê mang vô tội mà nhìn Thư Trừng, trái tim
Thư Trừng run rẩy, nhanh chóng ngồi yên, cô không được tự nhiên mà nói:
“Xuống xe đi, chúng ta tới rồi.”
Lê Dữ dụi dụi mắt, đi theo ra ngoài.
Lúc này chỉ mới có bốn giờ rưỡi, trời còn chưa toàn sáng, đèn đường chiếu sáng xung quanh như ban ngày.
Lê Dữ thấy Thư Trừng xách ba lô, nhanh chóng đi qua tiếp nhận tới, “Tôi xách giùm cho.”
Thư Trừng cũng vẫn chưa cự tuyệt, khi tới Thư Trừng liền đã từng nói với Lê Dữ, bảo anh không cần chuẩn bị đồ, cô đều sẽ chuẩn bị tốt.
Núi Bảo Tháp bởi vì giống như bảo tháp mà được gọi như vậy, núi Bảo Tháp không tính là cao, nhưng lại có hơi dốc, toàn bộ hành trình trèo lên
trên mất khoảng một tiếng, là một trong những địa phương Thanh Viễn
người leo núi thích đến nhất.
Lúc này trên đường không có ai, Lê Dữ chỉ đội mũ lưỡi trai là đủ rồi.
Dọc theo đường lát đá nhỏ hẹp, hai người chính thức bắt đầu leo núi.
“Tôi xem nhìn dự báo thời tiết, nói hôm nay thời gian mặt trời mọc ở
Thanh Viễn là 5h45, chúng ta có thời gian một giờ leo núi.” Thư Trừng
nói.
Lê Dữ sóng vai mà đi với cô, anh có chút chờ mong mà nói: “Tôi cũng chưa từng ngắm mặt trời mọc, hy vọng hôm nay có thể nhìn thấy.”
Tuy nói là tháng chín, nhưng buổi sáng sương sớm còn có chút dày đặc,
bên cạnh đường lát đá ngẫu nhiên sẽ có cành lá dây mây vươn tới, ướt
nhẹp ống quần hai người.
Hai người đều vẫn chưa nói chuyện, bảo trì thể lực, trèo lên đỉnh núi.
Tới giữa sườn núi, Thư Trừng liền có chút kiệt lực, bắt đầu thở phì phò.
Lê Dữ xách ba lô, trừ bỏ đổ chút mò hôi, hình như một chút cũng không cảm thấy mệt.
“Muốn nghỉ ngơi một lúc hay không?” Lê Dữ đứng ở kia, giọng điệu thoải mái mà hỏi.
Mặt Thư Trừng đã đỏ bừng, cô thở gấp nói: “Tôi là lần đầu tiên leo núi, không nghĩ tới leo núi sẽ mệt như thế.”
“Còn có một nửa, rất nhanh liền đến.” Lê Dữ cong mắt an ủi nói.
“Không nghĩ tới anh tuổi không lớn, thể lực lại tốt như thế.” Thư Trừng thở dài, “Xem ra là tôi già rồi.”
Lê Dữ khom người nói: “Muốn tôi cõng chị hay không?”
“Không cần, tôi có thể tự mình leo.” Thư Trừng cả kinh, nhanh chóng cự tuyệt.
“Được, vậy tôi nắm tay chị.” Lê Dữ vươn tay trực tiếp nắm lấy tay Thư Trừng liền bắt đầu leo lên trên.
Thư Trừng ngơ ngẩn mà nhìn anh, vẫn là bị anh mang theo đi rồi.
***
Hai người ở thời điểm 5 giờ rưỡi bước lên đỉnh núi, lúc này trời đã sáng, mặt trời lại còn không có ló dạng.
Đi đến tảng đá lớn khối ngồi xuống, Lê Dữ nhanh chóng lấy bình nước ra cho Thư Trừng uống.
Phía xa Thanh Viễn đã sáng lên không ít đèn, rất nhiều người đều từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, trừ bỏ tiếng uống nước và thở dốc của hai người.
5h45 phút, mặt trời đúng giờ mọc.
Mặt trời màu đỏ vàng từ trên mặt đất chậm rãi lộ ra, vầng sáng màu vàng
nhuộm cả một bầu trời, lại rải dư quang hướng về phía thành phố Thanh
Viễn đang thức tỉnh.
Vừa loá mắt lại bao la hùng vĩ.
Hai người không tự chủ được mà kinh ngạc cảm thán ra tiếng, tinh thần đã toàn bộ bị mặt trời mọc hấp dẫn đi qua.
một khắc kia khi ngắm mặt trời mọc, toàn thân mỏi mệt đều bị cuốn trôi,
Thư Trừng cảm thấy trên người của mình bỗng nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.
Leo núi cho dù mệt, nhưng có thể nhìn thấy cảnh đẹp lúc sau lại là vô cùng đáng giá.
Đương nhiên, Thư Trừng và Lê Dữ cũng không buông tha cơ hội chụp ảnh. Lê Dữ thậm chí nhân cơ hội lén chụp mấy tấm sườn mặt của Thư Trừng.
Thư Trừng buông di động, nhìn chằm chằm thái dương đến ngẩn người, cô lẩm bẩm nói: “Đẹp quá.”
Lê Dữ nghiêng đầu, anh nhìn sườn mặt của Thư Trừng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Thư Trừng, cảm ơn chị.” Lê Dữ nhẹ nhàng nói.
“Hả?” Thư Trừng nhìn về phía Lê Dữ, có chút khó hiểu.
“Chị là vì an ủi tôi, mới đi leo núi ngắm mặt trời mọc đi?” Lê Dữ mím môi nói.
“Vậy anh khá hơn chút nào chưa?” Thư Trừng cong môi hỏi.
Lê Dữ híp mắt, cười đến rất vui vẻ, “Đã hoàn toàn khôi phục, tôi không
nên vì những bình luận ác ý đó mà khổ sở, không đáng, thế giới này còn
có rất nhiều mặt tốt đẹp.”
“Lê Dữ, không ai có thể bảo đảm làm tất cả mọi người thích chính mình,
sau lưng anh còn có người ủng hộ anh. Không cần bởi vì bình luận xấu duy nhất trong một trăm bình luận, mà xem nhẹ 99 cái khen ngợi khác.” Thư
Trừng mắt nhìn chăm chú nói.
“Ừm ừm, tôi đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cũng cảm ơn chị hôm nay mang
tôi tới ngắm mặt trời mọc đẹp như thế, tôi nhất định sẽ cả đời đều nhớ
kỹ.” Lê Dữ ánh mắt nghiêm túc mà nói.
“Lê Dữ, bây giờ tôi cho anh thêm mười điểm.” Thư Trừng cười nói.
Lê Dữ nhanh chóng phản ứng lại đây, “Vậy bây giờ tôi có tám mươi điểm!”
“Đúng vậy, năm điểm là bởi vì anh có thể rất nhanh liền nghĩ thông suốt, còn năm điểm còn lại……” Thư Trừng tạm dừng một chút, mới trêu ghẹo nói: “Là điểm đáng thương cho anh.”
Lê Dữ nhíu mày, “Vì cái gì là điểm đáng thương?”
“Bởi vì anh thoạt nhìn vô cùng đáng thương, cho nên tôi cho anh thêm năm điểm.” Thư Trừng cười nói.