Cố Thanh Sơn bước chân trên con phố vắng người, lẳng lặng nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Phản ứng của Nhiếp Vân đã chứng minh chuyện Trương Dã không phải do hắn bày mưu.
Có lẽ như trong lời nói của Nhiếp Vân, mình đã quá thân cận Tô Tuyết Nhi quá nên những kẻ ngấp nghé cô ấy cực kì hận mình.
Hiện giờ đã sắp tốt nghiệp, đã có không ít con cháu thế gia lòng dạ ngoan độc đang nghĩ cách xử lí mình.
Những kẻ buồn nôn, có bản lĩnh thì đường đường chính chính theo đuổi Tô Tuyết Nhi đi, tìm cách xử lí một học sinh nghèo như mình làm gì.
Cố Thanh Sơn âm thầm khinh bỉ, chỉ chốc lát sau thì suy nghĩ của hắn dần bay xa.
Cũng phải một năm nữa trò chơi mới xuất hiện, khoảng thời gian này chính là thời gian an bình cuối cùng của toàn nhân loại trên thế giới.
Thời gian một năm đã đủ để mình đứng vững chân ở thế giới khác.
Còn những ngày ở thế giới thực… Cố Thanh Sơn nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tham gia thi Đại Học, sau đó học một trường Đại Học lí tưởng.
Đây là tâm nguyện chưa toại của hắn ở kiếp trước, nó vẫn luôn tồn tại mãi cho đến lúc hắn chết.
Ở Đại Học chẳng những cảnh sắc đẹp đẽ, quản lí cũng lỏng lẻo, mình có thể vừa học tập vừa nghiên tập những thứ mình thứ, lại còn có thể chuẩn bị cho tận thế.
Đi trường học nào thì tốt nhỉ?
Không bằng về xem bảng xếp hạng trường học xong rồi hẵng quyết định sau.
Đang nghĩ ngợi, Cố Thanh Sơn chợt phát hiện con đường đối diện xuất hiện năm sáu thanh niên đang say mèm.
Mấy tên thanh niên này xăm trổ đầy người, tóc nhuộm màu vàng bắt mắt, lắc lư nghễnh ngãng bước đi dưới ánh đèn mờ.
Trên đường vốn không rộng rãi, mấy tên này kề vai bước đi như thế này ngay lập tức đã chiếm hết không gian.
Cố Thanh Sơn cau mày tránh đường.
Khi hai bên lướt qua, không biết là vô tình hay cố ý mà một tên tóc vàng trong đám ngã về phía người Cố Thanh Sơn.
Thân là người tu hành, hơn nữa Cố Thanh Sơn lại còn có kinh nghiệm chiến đấu mười năm ròng rã trong núi thây biển máu, sao có thể bị người bình thường đụng vào được. Thân hắn bước nhẹ sang bên đã tránh khỏi.
Thanh niên tóc vàng lảo đảo vài bước mới đứng vững người.
Vãi nồi, thế mà cũng né được, bị né được, thanh niên tóc vòng quay đầu lại chửi: “Thằng này dám đụng tao? Anh em, lên!”
Vừa dứt lời, men say trên mặt đám thanh niên đã bay biến.
“Động thủ!”
Mấy tên đó quát nhỏ, lấy ra chủy thủ trên người vọt lên.
“Thì ra là thế.” Cố Thanh Sơn thấy vậy, đã hiểu hết mọi chuyện.
Mấy tên này rõ ràng cho thấy mục đích đến là vì hắn.
Nếu thật là uống say đánh nhau thì không bao giờ dễ dàng dùng đến dao.
Cho dù một người uống nhiều đầu óc không tỉnh táo thì cũng đâu phải ai ai cũng như thế.
Mấy tên thanh niên hành động rất nhanh, chỉ thời gian bằng một hơi thở là người đầu tiên đã vọt tới,vung chủy thủ đâm mạnh về hướng trái timcts.
Đường dao đó vừa nhanh vừa độc, nếu là đâm trúng chắc chắn mất mạng trong tích tắc.
Là người chuyên nghiệp!
Trái tim Cố Thanh Sơn nhảy dựng, nhanh chóng lướt sang vài bước tránh khỏi chủy thủ rồi đột nhiên xông về phía ngực đối phương.
“Hây!”
Hắn mở rộng ngón tay chưởng đối phương bay ra sau.
Người kia bị đánh vào bay ra xa, đập trúng người những tên phia sau.
Tên côn đồ đó lúc này như một con trâu đực bị đâm trúng lưng, nhất thời rú lên một tiếng đau đớn thảm thiết rồi ngã khoèo xuống đất, rên rỉ không thôi.
Nhìn lại hắn ta thì thấy ngực hắn ta đã lõm xuống một mảng, sớm đã không còn thở.
Cố Thanh Sơn thấy thế cũng giật mình, vỗ ót nói: “Quên mất bây giờ còn chưa phải tận thế.”
Một tên thanh niên còn đứng đó kiềm nén cơn run sợ trong lòng, quát lạnh: “Thằng chó này!”
Chỉ một chưởng đã đánh chết Võ Giả bên cạnh mình, còn khiến mấy tên bị đụng trúng đằng sau ngã rạp xuống hết thì phải cần sức lớn cỡ nào cơ chứ.
Không đùa chứ mấy tên đồng lõa của mình chí ít cũng là Võ Giả nhất tinh, nhị tinh, nhưng trong nháy mắt đã bị đánh ngã rạp hết.
Ngay cả sức để đi cũng không còn.
Hắn đúng là con quái vật!
Thứ càng khiến cho người ta sợ hãi chính là bản thân mình vẫn không thể nào thấy được hắn di chuyển như thế nào.
Thực lực đáng sợ như vậy chỉ sợ cũng phải là Võ Giả trên thất tinh.
Nhưng mà hắn lại không biết rằng chẳng qua là Cố Thanh Sơn quên lưu thủ, đưa linh lực bám vào trong bàn tay.
Tu sĩ Luyện Khí tầng hai nếu không sử dụng linh lực, tố chất thân thể chỉ tương đương với Võ Giả bốn sao.
Còn nếu dùng linh lực thì sẽ không giống như vậy nữa, mà lực phá hoại sẽ phóng đại nhiều lần.
Vẻ mặt của mấy tên thanh niên biến đổi hết, dồn dập lấy súng ra muốn giải quyết tên Võ Giả khủng bố trước mắt.
Vốn định tạo ra hiện trường đánh nhau sau khi say rượu rồi giết người ngoài ý muốn thì sẽ không ai điều tra ra cái gì.
Nhưng không ngờ cái tên này trông qua là học sinh bình thường, khi đánh nhau lại mạnh đến vậy!
Dưới tình huống này bọn họ cũng không còn muốn quan tâm kế hoạch ban đầu, trước mắt cứ giết cái tên này rồi tính sau.
Bọn hắn nhanh thì Cố Thanh Sơn càng nhanh hơn.
Một cây cung trống rỗng xuất hiện tên tay Cố Thanh Sơn.
Nó đúng là cây cung mang ra từ trò chơi!
“Các ngươi đã muốn giết ta, vậy thì chết hết đi!”
Hai tay Cố Thanh Sơn hóa thành bóng mờ, trong chớp mắt đã bắn ra sáu mũi tên liên tiếp.
Liên Xạ!
Vút vút vút!
Năm người không chia rõ trước sau đều bị một mũi tên bắn nát đầu.
Chỉ có tên thanh niên cuối cùng bị bắn thủng bàn tay, súng rơi xuống đất, người thì gắng gượng đứng trong run rẩy.
Cảm nhận được sát ý như hóa thành thật của cái tên kia, thanh niên này vội quỳ xuống đất xin tha: “Tha mạng tha mạng, hôm nay ta nhận thua, xin ngài bỏ qua cho ta, chỉ cần để lại cái mạng đê hèn này thì cái gì ta cũng làm được.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Tên này nghe xong, mắt đảo qua năm cái thi thể không đầu, trong lòng ngập tràn nỗi sợ và cơn giận.
Sợ là sợ đối phương hung ác, ra tay đã tiêu diệt hết đồng bọn bên mình; giận là giận mấy tên thuê người không làm rõ tình báo, hoặc giả là chỉ muốn chơi chết đám sát thủ cấp thấp như tụi hắn.
Nhưng dù là tình huống như thế này thì hắn cũng quyết không cho người đã thuê bọn hắn dễ thở.
Nghĩ vậy, hắn run rẩy nói: “Ngươi thuê chúng ta ra tay là Hung Hổ của Nhiếp gia.”
“Tốt lắm, ta thích người chân thành.”
Cố Thanh Sơn từ từ bước lên lấy lại từng mũi tên.
Mấy mũi tên đặc chế dùng trong chiến tranh như thế này có thể đưa linh lực vào, sử dụng cho người bình thường có hơi lãng phí.
Nếu không phải do tu vi của Cố Thanh Sơn quá thấp, mà Luyện Khí tầng hai còn không cách nào chống đạn thì hắn mới không thèm dùng cung.
Mọi chuyện đã rõ ràng, quả nhiên là Nhiếp Vân.
Nhưng Nhiếp gia là Đại Quý Tộc thế gia của quận Trường Ninh, tay lão luyện trong phủ nhiều như mây, chẳng chững có Võ Đạo Tông Sư mà còn có Thiên Tuyển Giả, Siêu Phàm Giả.
“Nhiếp Vân… Với cách hắn làm việc chắc chắn sẽ không để yên.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại tính cách của hắn ta, tự lẩm bẩm.
Một người như thế nếu đã quyết tâm muốn xử lí mình thì chuyện sẽ rất khó chơi.
Cố Thanh Sơn vừa dùng thần niệm rà soát bốn phía, vừa đem mấy cái thi thể vào túi trữ vật.
Túi trữ vật có thể đựng được tất cả những thứ không có sinh mạng, vốn là vật tùy thân của tu sĩ để đựng tiếp tế và trang bị, nhưng bây giờ cũng có thể đem ra đựng thi thể, xóa bỏ chứng cứ hiện trường.
Đến lúc Cố Thanh Sơn xuyên qua thế giới khác, hắn sẽ ném mấy cái thi thể này xuống hố người chết, như vậy thì không còn ai có thể tìm ra dấu vết tồn tại của mấy tên thanh niên này.
P.s: Làm ngáo đá tí.:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT