Dịch: Diệp Anh

Trong phủ Tổng thống Liên Bang, một tiếng “vang” không bình thường bắt đầu khuếch tán.

Ba tên lính mặc quân trang nghiêm chỉnh nhanh chóng tụ lại một chỗ, nhanh chóng đi đến văn phòng Tổng thống.

“Lý Tướng quân, sao anh lại tới đây.”

“Chào Trương Tướng quân.”

“Tống Tướng quân!”

Trên đường đi không ít người chào hỏi bọn họ, vẻ chứa đầy sự kinh hãi.

Quan chỉ huy tam quân cùng nhau xuất hiện, có chuyện lớn gì đang xảy ra?

Không lẽ là Đế quốc Phục Hy đánh tới, chiến tranh bùng phát?

Nội tâm mọi người lo sợ và bất an vô cùng.

Ba tên Tướng quân không ngừng bước nhanh về phía trước đường, căn bản không dừng lại chào hỏi với đám chính khách quen thuộc kia như thường lệ.

Cửa của văn phòng Tổng thống đã sớm mở ra, ba tên Tướng quân bước vào, cùng nhau thực hiện kiểu chào của quân đội.

“Ngài Tổng thống, Nữ Thần Công Chính mời ngài lập tức liên lạc.” Lý tướng quân nói.

Người đàn ông tóc hoa râm xoay người lại, dùng ánh mắt để hỏi phụ tá đứng kế bên.

Người cầm đầu trong đám phụ tá đó nói: “Các hạ, là cuộc gọi khẩn cấp, nhưng không phải về chiến tranh.”

Người đàn ông lúc này mới thoáng buông lỏng vẻ mặt, ra lệnh: “Các tướng quân, xin kết nối.”

Một tên Tướng quân trong đó hành lễ rồi mở chiếc vali xách tay nặng nề của mình ra, sau đó hắn cầm lấy chiếc máy truyền tin Tinh Không dạng đơn giản đưa tới trước mặt Tổng thống.

Máy truyền tin Tinh Không lập tức phát sáng.

Giọng nói trang nghiêm của Nữ Thần Công Chính vang lên.

“Hội thoại cao cấp nhất sắp bắt đầu, xin lập tức cho lùi nhân viên không liên quan, nếu không tôi sẽ căn cứ theo Hiệp định về việc giữ bí mật của Liên Bang để lập tức xóa bỏ những nhân viên không liên quan.”

Những người đang đứng nơi đây nhất thời biến sắc.

Xóa bỏ ở đây chính là giết chết, đến cùng là chuyện như thế nào mới khiến cho Nữ Thần Công Chính vì giữ bí mật mà không thèm đoái hoài đến tính mạng của công dân?

Mọi người dồn dập lui ra ngoài.

Toàn bộ văn phòng Tổng thống chỉ còn lại ba vị Tướng quân và Tổng thống.

Lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên.

“Chuẩn bị khởi động các biện pháp bảo vệ cấp cao nhất tại cứ điểm số Thần Điện, mời ngài Tổng thống và quan chỉ huy tam quân trao quyền.”

“Sao lại phải khởi động các biện pháp bảo vệ cấp cao nhất?” Tổng thống hỏi.

Nữ Thần Công Chính nói: “Căn cứ điều thứ 5 của Hiến pháp Liên Bang, tất cả những chuyện hệ trọng liên quan đến vận mệnh con người, hoặc thúc đẩy văn minh nhân loại tiến bộ sẽ có được biện pháp bảo vệ đẳng cấp cao nhất của toàn Liên Bang.”

Vẻ mặt Tổng thống trở nên nghiêm túc, hỏi: “Số Thần Điện đang làm gì?”

Nữ Thần Công Chính nói: “Vì giữ bí mật, tạm thời không lộ ra.”

Vẻ mặt của ba vị Tướng quân lẫn Tổng thống đều biến đổi.

Đẳng cấp của bọn họ gần như là cao nhất trong danh sách Liên Bang, vậy mà Nữ Thần Công Chính cũng vẫn không trả lời.

Nữ Thần Công Chính ít khi thận trọng ứng đối như thế, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lẽ ra thúc đẩy văn minh nhân loại tiến bộ sẽ là chuyện tốt,nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, thực ra có nhiều thứ không chỉ đơn giản như bề ngoài của nó.

Tổng thống nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nhớ hình như lần thứ nhất khởi động các biện pháp bảo vệ cao cấp nhất là 30 năm trước.”

“Đúng vậy,” Tống Tướng quân nói, “Lần đó là kỹ thuật chuyển dời trong không gian có đột phá, kết quả lần đầu tiên hạm đội thử nghiệm bước nhảy không gian thì đã gặp phải quái vật vũ trụ.”

Ba mươi năm trước, chiến hạm không gian của Liên Bang lần đầu tiên tiến hành bước nhảy không gian, thoáng chốc đã xuyên qua trùng động đi đến một tinh hệ cách năm triệu năm ánh sáng bên ngoài, sau đó phát hiện một chuyện kinh khủng.

Một con quái vật thể nhuyễn đang ôm chặt lấy một tinh cầu và cố gắng hấp thu lấy thứ gì đó trên nó.

Chuyện khủng khiếp này cộng với kỹ thuật chuyển dời trong không gian ngay lập tức được liệt vào danh sách tuyệt mật đẳng cấp cao nhất.

Những người quản lí bộ máy cấp cao của nhân loại nhìn nhau, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.

Tổng thống thở dài nói: “Nếu Nữ Thần Công Chính đã sẵn sàng đón địch thì chúng ta cũng nên trao quyền thôi.”

Nữ Thần Công Chính lập tức hưởng ứng: “Biện pháp bảo vệ cấp độ SSS của cứ điểm số Thần Điện đã được tạo thành, mời ngài Tổng thống trao quyền.”

Tổng thống nói: "Tôi trao quyền."

"Xin mời Tổng tư lệnh không quân trao quyền."

Tống Tướng quân nói: "Tôi trao quyền."

"Xin mời Tổng tư lệnh hải quân trao quyền."

Lý tướng quân nói: "Tôi trao quyền."

"Xin mời Tổng tư lệnh lục quân trao quyền."

Trương tướng quân nói: "Tôi trao quyền."

“Hoàn tất công việc trao quyền, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ cấp SSS.”

Trên máy truyền tin Tinh Không, hình chiếu hiển thị một mảnh trời sao mênh mông trước mặt mọi người.

“Cứ điểm số Hùng Vũ toàn lực trở về gần với số Thần Điện, sắp bắt đầu tuần tra.”

“Cứ điểm số Minh Quang từ đáy biển bay lên tiến về gần với số Thần Điện, toàn diện phụ trách công việc cảnh giới.”

“Nhóm chiến hạm Tinh Không số 1, số 7, số 17 của Liên Bang lên đường, bắt đầu hộ tống toàn hành trình.”

“Nhóm cơ giáp chiến đấu đặc chủng Tinh Không toàn viên chuẩn bị, bắt đầu tự kiểm tra vũ khí và chuẩn bị châm lửa, 1 phút sau sẽ phóng ra ngoài khí quyển.”

“Vì phòng ngừa những phiền toái không cần thiết, mời Võ thánh Trương Tông Dương trấn thủ biên cảnh.”

Nữ Thần Công Chính nói đến đây thì mọi người đều nhìn về phía Trương tướng quân.

Trương tướng quân cười khổ, nói: “Tay chân lẩm cẩm rồi mà vẫn phải làm mấy chuyện này.”

Tổng thống an ủi: “Ngài vẫn nên đi đi, dù sao toàn Liên Bang chỉ có ngài là Võ thánh.”

Trương tướng quân thở dài, mở cánh cửa trên sân thượng văn phòng tổng thống rồi rời khỏi.

Sau một khắc, cả người hắn nhảy lên không trung, phát ra một tiếng vang lớn rồi bay về phía bầu trời như một tia chớp.

“Để tránh cho sự theo dõi hay quấy nhiễu của các nước trên bề mặt biển, mời Hải hoàng Lý Đông Nguyên trấn thủ ngay biển.”

Lý tướng quân lắc đầu, nói: “Mỗi lần Nữ Thần sai người không bao giờ ra lệnh một lượt, lão Trương còn tưởng chỉ có mình hắn phải vất vả.”

Tổng thống nói: “Ngài đi đi, tôi sẽ nói với anh ta.”

Lý tướng quân từ từ lấy ra mấy cái bình nhỏ, nhìn lướt qua chúng nó.

“Gần chỗ này nhất chắc là Hoàng Hải.”

Hắn mở ra cái bình có ghi chú “Hoàng Hải”, đổ nước biển bên trong ra.

Nước biển lơ lửng giữa không trung rồi tụ lại một chỗ tạo thành một quả cầu nước.

Lý tướng quân đưa tay nắm lấy nó rồi nói: “Tôi đi nhé!”

Một giây sau, cả người hắn lẫn thủy cầu đều biến mất không còn nữa.

Trong văn phòng tổng thống chỉ còn lại Tổng thống và vị Tổng tư lệnh không quân.

Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên: “Mời Tống tướng quân bảo vệ thủ phủ xung quanh, bảo đảm mọi thứ hoạt động bình thường.”

Tống tướng quân nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cũng được đấy chứ, tôi không cần phải chạy đi đâu rồi.”

Ngoài tinh cầu, cứ điểm số Thần Điện.

Những ảnh hướng này do mình gây ra nhưng Cố Thanh Sơn lại không hề hay biết.

Sau khi liên tục cày cuốc 6-7 tiếng, rốt cục hắn cũng giải quyết hết mọi vấn đề.

Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, nói: “Bây giờ thì bắt đầu tạo thành Chiến giáp, dùng thuật toán cấu tạo sinh mệnh làm cơ sở.”

“Đã rõ, phép tính đã chuẩn bị sẵn sàng, tài liệu chuẩn bị sẵn sàng, xin thiết kế mô hình Chiến giáp.”

“Mô hình Chiến giáp à…”

Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, dứt khoát kết nối máy truyền tin rồi nhắn.

“Em thích cơ giáp có dáng vẻ ra làm sao?”

Tin nhắn được gửi ra một lúc lâu vẫn không thấy hồi đáp.

Cố Thanh Sơn nhún vai, nói: “Vậy chúng ta đợi một chút cũng được.”

Nữ Thần Công Chính vẫn giữ im lặng.

Nhưng ở dưới mặt đất, thủ phủ Liên Bang, và trong hiện trường buổi hòa nhạc của một vị idol.

“Tạ Sương Nhan!”

“Tạ Sương Nhan!”

“Tạ Sương Nhan!”

Đám người hét to cuồng nhiệt.

Trên sân khấu, người thiếu nữ ngàn vạn sủng ái quanh thân tay cầm microphone, đang muốn đáp lại đám fans ở hiện trường thì bỗng trên trời bay tới mấy chục chiếc Chiến giáp, từ bốn phương tám hướng, hơn hai mươi đội đặc chủng chiến đấu cũng vọt tới trong đám người.

Thiếu nữ im lặng kinh ngạc nhìn màn trước mặt.

Trên bầu trời, một chiếc chiến hạm tinh tế khổng lồ bao trùm cả vòm trời, lơ lửng trên đầu sân khấu.

“Yên lặng, tất cả mọi người yên lặng!”

“Buổi biểu diễn tạm thời dừng lại, bây giờ sẽ bắt đầu loại bỏ tội phạm.”

“Các bạn phải giữ yên lặng, nếu không sẽ lập tức bị bắt và bị Nữ Thần Công Chính điều tra thêm.”

Lính đặc chủng bắt đầu kiểm tra đám người.

Ngay lúc đầu, mọi người còn có chút xôn xao, không ít người nổi giận chửi to.

Nhưng chỉ vừa nghe thấy bốn chữ “Nữ Thần Công Chính”, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này chẳng phải là trò đùa, trong gần một phút, mấy chục ngàn người đều ngậm miệng chặt chẽ.

Các thiết bị loa, âm thanh bị tắt đi toàn bộ, âm thanh trên sân khấu cũng biến mất không còn, buổi biểu diễn triệt để lâm vào yên tĩnh.

Tô Tuyết Nhi đang ngồi ở hàng ghế VIP lúc này mới nghe thấy được cuộc gọi trong máy truyền tin của mình.

Trước khi cô nhận ra mọi chuyện thì tên biểu hiện trên màn hình đã biến từ “Nữ Thần Công Chính” thành Cố Thanh Sơn.

Tô Tuyết Nhi cầm máy truyền tin, sau khi xem hết tin nhắn thì vui vẻ cười.

“Thanh Sơn ca muốn chế tạo mô hình Chiến giáp cho em à?”

Trong vũ trụ.

Cố Thanh Sơn ngay lập tức nhận được tin nhắn.

Hắn cũng cười cười, đúng rồi, là tự anh làm cho em, nhưng không phải là làm mô hình.

Cố Thanh Sơn trả lời: “Nói thử đi, em thích điều khiển chiến giáp như thế nào?”

Tô Tuyết Nhi nghiêm túc suy nghĩ, trả lời tin nhắn: “Em thích Sí Thiên Sứ.”

Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Thiên Sứ? Sao em lại thích nó?”

“Sí Thiên Sứ tượng trưng cho tình yêu và ước muốn, ngốc ạ.” Phía sau còn kèm theo cái icon trừng mắt.

“Được được được, anh biết rồi, bây giờ anh liền làm quà sinh nhật cho em, see you later.”

“Thủ công của anh có được không vậy? Làm mô hình xấu em lại cười vào mặt anh đó nha, see you soon.” Tuy ngoài miệng Tô Tuyết Nhi nói thế nhưng trong lòng cô lại hết sức ngọt ngào.

Cố Thanh Sơn có lòng như thế, tự tay làm quà sinh nhật cho cô, thì dù cuối cùng món quà đó có đẹp hay không cô cũng thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play