- Có phải là em đã nuông chiều họ nhiều rồi không? Đến đánh
nhau cũng có thể muốn làm ở đâu thì làm. Không coi ai ra gì
cả!
Diệp Mặc lúc này mới tiến lên một bước, anh đứng trước mặt cô, chậm rãi đáp:
- Không phải em nuông chiều họ, mà là quá nuông chiều luôn rồi!
Anh chưa thấy số lần em nghiêm khắc với đám người Hướng Hàm có thể đếm trên đầu ngón tay là bao!
Chu Cẩm nhíu mày, ngay lập tức phản bác:
- Anh nói cái gì đấy!
Diệp Mặc cúi người, áp vai Chu Cẩm nằm xuống, cẩn thận đắp chăn lên cho cô, sau đó nói tiếp:
- Anh nói còn sai sao? Em cái gì cũng dung túng cho bọn họ, từ
giấu diếm chuyện của Medusa cho đến hành động càn quấy vừa
nãy, từ khi nào em hiền lành như thế?
Chu Cẩm mở to mắt, có chút đuối lý không đáp lại được, ngập ngừng trả lời:
- Anh...
Diệp Mặc nhếch môi, anh đắp chăn lên ngang ngực Chu Cẩm, rồi đứng thẳng người lên, dặn dò:
- Được rồi, nghỉ ngơi 1 chút đi, lát có cơm tối sẽ gọi em. Anh đi ra ngoài xử lí chút việc!
Dứt lời, Diệp Mặc liền xoay người đi ra phía cửa, thao tác nhanh
gọn mở cửa phòng ra, không thêm lời tạm biệt mà rời đi.
Chu Cẩm: "...."
Cô có phải cũng nuông chiều Diệp Mặc đến hư rồi không? Hôm nay còn nói áp bức cô như vậy!
Hình tượng ngoan hiền không phản kháng trước mặt vợ anh đâu. Hôm nay vì cái gì mà trả treo với cô vậy hả!
Diệp Mặc đi ra bên ngoài, đám người Hướng Hàm và Thẩm Lân vẫn đứng ở một góc gần đó.
Khi anh đi tới gần, một luồng sức mạnh liền hiện lên, lực đạo
trong không khí lớn đến nỗi khiến mặt của đám người đồng loạt nghiêng về một bên.