Chưa thấy bao giờ nha, lần nào nháo nháo cô quát cũng không im hết, lần này nghe 1 tiếng là im thin thít liền....
Bình thường cô hiền quá hả? :)
Diệp Mặc thở hắt ra một hơi, anh bế Chu Cẩm đi đến giường, rồi đặt cô xuống chăn mềm, sau đó cầm bàn tay cô lên xem, chau mày xóa
đi vết hằn trên đó.
Chu Cẩm nhỏ giọng lên tiếng:
- Em không sao, anh đừng lo lắng! Bọn họ không có làm gì em cả, chỉ nói chuyện mà thôi!
Diệp Mặc mím môi, ngước mắt nhìn Chu Cẩm, khuôn mặt rõ ràng không
vui, biểu hiện sự tức giận, ý như muốn hỏi "Nếu anh không đến
thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nữa?"
Cô gái nằm trên giường thầy vậy liền bật cười, nói:
- Em nói thật, em không sao. Anh đừng tức giận nữa. Dọa mọi người đấy!
Khuôn mặt của Diệp Mặc, nghiêm trọng đến mức ai nhìn vào cũng sẽ
tưởng Chu Cẩm bị gì đó thật, biểu cảm của anh thần thái cực
điểm, không khó để người khác nảy sinh nghi ngờ.
Lúc Diệp Mặc và Chu Cẩm đang nói chuyện với nhau, từ trong không
khí bỗng có điều kì lạ, Hạch Hiền liền cảm nhận được sự
khác lạ của không gian, liền lên tiếng:
- Có thứ gì đó đang đến!
Vừa dứt lời, từ trong không trung liền phát ra hai tia sáng màu xanh trắng, giáng thẳng xuống chính giữa căn phòng.
Đến khi những người ở đây nhận ra là ai thì đám Hướng Hàm đã đứng dậy, tạo nên thế phòng thủ, nói:
- Song Ngư, các ngươi còn dám trở lại đây?
Thẩm Lân mở mũ trùm đầu ra, cô tiến lên 1 bước, hạ giọng:
- Tôi biết lúc nãy là tôi mạo phạm chủ nhân, nhưng không hề có
ý xấu làm hại người. Mong các cô có thể tha thứ cho hành động của tôi!