- Em không cố ý lừa chị đâu, mọi việc em làm cũng đều là bị ép cả thôi, em thật sự có nỗi khổ riêng mà!
Chu Cẩm nhíu mày, gần như không thể chấp nhận được lí do đó, cô nghiêng đầu lên tiếng:
- Nỗi khổ riêng? Em lừa chị, em lừa Thẩm gia, em lừa cha em, em
lừa anh em của mình, chỉ vì một người là Thẩm Tước, nỗi khổ
riêng của em đánh đổi nhiều người như vậy đáng sao?
Thẩm Lân cúi đầu, cô cuộn tay nắm chặt lại, hạ giọng trả lời:
- Em biết em đã làm sai rất nhiều, nhưng vì Thẩm Tước.... là
đáng! Anh ấy là một nửa sinh mệnh của em, là một nửa chòm sao Song Ngư của chị, tại sao chị không hiểu được cho em chứ? Em
phải bảo vệ anh ấy!
Chu Cẩm nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên kia, nhếch môi nói:
- Vậy nên chuyện ở Tây Vực em nói yêu anh ta là giả, em nói vì
cha em đi tìm thuốc cũng là giả, em cùng anh ta bỏ trốn cũng
là giả, tất cả mọi thứ.... đều là giả cả! Thật không ngờ,
có một ngày chị lại bị chính chòm sao của mình lừa dối.
Thẩm Lân cắn môi, lên tiếng:
- Em cũng là bất đắc dĩ! Lừa chị em thật sự rất áy náy nhưng... em không thể làm khác được.
Cô và Thẩm Tước biết mối quan hệ của mình quá sớm, thức tỉnh
năng lực cũng là quá sớm, vậy nên luôn phải cẩn trọng trong
từng bước đi. Hai người quyết định rời khỏi Thẩm gia, cũng chỉ vì sợ sẽ có những rắc rối không đáng.
Hơn nữa, lúc đó.... họ chỉ đang nghi ngờ Hàn Mạc Tĩnh mà thôi, không dụ cô ấy sang Tây Vực thì làm sao.....
Chu Cẩm lắc đầu, đáp:
- 11 chòm sao của chị, không có chòm sao nào như em, vì người anh song sinh của mình, đến Meudusa cũng dám hồi sinh, em không cảm
thấy mình có lỗi một chút nào sao?
Ngay lúc này, người đàn ông bên kia chợt đi tới, anh ta nhìn Chu Cẩm với ánh mắt tức giận, lên tiếng:
- Cô thì biết gì chứ? Không nhờ có chúng tôi thì cô đánh thức
được sức mạnh của mình sao? Đừng có mà trách mắng em ấy!
Chu Cẩm liếc nhìn Thẩm Lân rồi cười hắt 1 hơi, cô ngước mặt nói với Thẩm Tước: