Ngay lúc đó, đôi mắt kia đột ngột nhìn sang cô, khiến Chu Cẩm hoảng sợ lùi về phía sau vài bước.
Từ sâu thẳm trong lòng cô, cái tên gây ám ảnh ấy.... một lần nữa hiện ra...
Đôi mắt trắng sáng này.... đôi mắt gần như có một không hai
này.... cô.... đã từng nhìn thấy rồi.... thậm chí nó còn là
một vết cắt sâu sắc trong tâm hồn cô.
Chu Cẩm nhớ rất rõ, gần như khi cô chính thức bước sang thế giới
hiện đại, nơi cổ đại cô ngã xuống nhắm mắt ấy, ngoài nhìn
Lục Mã Tự ra... còn là nhìn khuôn mặt của một nam nhân với đôi mắt trắng như thế này... đôi mắt độc quyền.... của Nhân
tộc!!!
Chu
Cẩm vô thức nhìn Hướng Hàm bật dậy từ trên giường, hướng
thẳng về phía mình đi tới, khuôn mặt vô cảm, tay chân thì cứng
đơ, hệt như một cái xác không hồn.... di chuyển chậm chạp máy
móc...
Theo
bản năng, Chu Cẩm càng lui về phía sau, ánh mắt đầy hoảng sợ
nhìn người đang đi về nơi mình, ngay sau đó, cô xoay người chạy
nhanh tới chỗ nắm cửa, muốn mở nó xông ra ngoài.
Thế nhưng, giây phút cô vặn chốt cửa, cô mới biết.... từ khi nào.. nó đã bị khóa lại rồi...
Chu Cẩm hốt hoảng, cô đập cửa, hét lớn:
- Diệp Mặc! Diệp Măc!!! Anh cứu em, mau cứu em!!!! Diệp Mặc!!!
Chu Cẩm vô cùng hoảng sợ, cô không muốn... cô không muốn đối mặt
với cái tên đó, không muốn đối mặt với kẻ đã từng giết chết
cô!!!
Phải, cô sợ... cô sợ... cô rất sợ. Cô chính là sợ hắn ta.
Không ai muốn thấy kẻ đã từng giết chết mình đứng trước mặt mình
cả, huống hồ hắn còn là người đã từng giết chết con của cô,
là kẻ biến thái điên loạn nhất mà cô từng biết...
Bây giờ, chỉ cần nhắc đến cái tên đó thôi, cơ thể cô cũng tự
động run lên bần bật, cô có thể thấy rõ bản thân mình sợ hãi
đến thế nào!!!!
Cánh cửa bị khóa chặt, cách ly hoàn toàn với bên ngoài, tiếng la hét của Chu Cẩm gần như là tuyệt vọng.
Cô chầm chậm quay đầu, đối diện với thân xác người con gái tên
Hướng Hàm, nhưng linh hồn.... vốn lại là của một người khác
này...
Người con gái với đôi mắt trắng đó, mở miệng lên tiếng:
Trong giây phút lời nói phát ra từ miệng của hắn, có trời mới
biết trong đầu Chu Cẩm gần như nổ ầm ra, mọi giác quan đều như
nói cho cô biết, là hắn... chính là hắn... hắn đã tới đây
rồi!!!
Chu
Cẩm mím môi, tay cô đang chảy một tầng nước mỏng, cô bất giác
nắm chặt, tự nhủ với chính mình phải cứng rắn, nói: