Diệp Mặc nhìn chất độc trên tay của Hướng
Hàm, không khó nhìn ra đó là loại độc cổ, nhưng chính xác là
loại gì thì anh không biết.
Về mấy lĩnh vực này, anh gần như là mù tịt, chẳng qua lúc còn
ở cổ đại thấy nhiều rồi nên biết cách nhận diện, chứ nói về cách giải thì chẳng biết gì!
Anh nhìn Chu Cẩm lo lắng, liền nói:
- Em đừng sợ, Triết Hạn là chuyên gia về lĩnh vực này, để anh đi gọi cậu ấy!
Chu Cẩm nghe anh nói liền gật đầu:
- Được, vậy anh đi gọi cậu ấy mau đi!!
Nói rồi, Diệp Mặc quay người ra ngoài.
Chu Cẩm ở trong phòng, nhìn Hướng Hàm nhăn mày khổ sở, đoán chắc trong mơ cũng bị độc hành hạ, cô nghĩ thôi cũng thấy xót xa.
Ngay lúc này, Triết Như liền hiện ra, cô đã dùng thuật dịch chuyển để trở về đây.
- Tiểu thư! - Triết Như lên tiếng gọi.
Nhưng ngay khi cô nhìn thấy Hướng Hàm nằm trên giường, sắc mặt liền thay đổi, chạy tới gần.
- Tiểu thư, A Hàm làm sao vậy? - Triết Như lo lắng nhìn Chu Cẩm hỏi.
Chu Cẩm cũng nhìn cô, bình tĩnh trả lời:
- Chị cũng không biết là tại sao, nhưng mà, có lẽ em ấy bị trúng độc!
Triết Như nghe xong liền giật mình, cô thốt lên:
- Trúng độc? Trúng độc gì cơ? Không phải, ý chị là..... trúng độc theo nghĩa..... cổ đại chúng ta đấy chứ?
- Được rồi, A Như! Em không cần lo lắng như vậy, Triết Hạn lúc
trước có nghiên cứu về độc, sẽ có cách giải quyết chuyện này thôi!
Triết Như nghe xong, liền bất ngờ nói:
- Triết Hạn? Anh ta biết sao? Vậy..... để em đi kiếm anh ta mang tới đây, chữa trị cho A Hàm!
Nói rồi, cô liền rút tay ra khỏi người Chu Cẩm, xoay lưng muốn đi.
Chu Cẩm đương nhiên biết được, cô nắm lại tay của Triết Như, kép cô ấy về, lên tiếng:
- Diệp Mặc đã đi gọi rồi! Cậu ấy sẽ tới ngay thôi! Em đừng lo nữa, A Hàm sẽ không sao đâu!!
Triết Như bị Chu Cẩm nắm lại, cô ra sức vùng ra, đáp:
- Anh ta đi bằng xe thì chừng nào mới về tới, đợi anh ta đến
nơi, A Hàm không trụ nổi mất! Không được, em phải đi đón anh ta,
dùng cách nhanh nhất đưa tới đây!
Lần này, Triết Như nói xong, liền vọt đi mất, Chu Cẩm chẳng kịp phản ứng, chỉ biết thở dài.
Đám bọn họ là thế, bao nhiêu năm rồi, vẫn là hoạn nạn có nhau.
Nhìn thấy chị em mình gặp nguy, không tiếc gì vội vàng cứu
cánh, cô đôi khi cũng cảm thấy ghen tị với điều đó nữa!
Còn nhớ, lúc trước, khi cô mới gặp bọn họ, đều chỉ là những đứa trẻ không nơi nương tựa, lang thang đầu đường xó chợ, sau khi
mang về huấn luyện, sau một năm liền thay đổi tất cả.
Từ thân phận, võ công, đến ngoại hình, địa vị, năm người đều
từng bước phát triển thành những cô gái trưởng thành như hiện
giờ.
Quãng
thời gian lúc trước chung sống và tập luyện tuy khó khăn và
gian khổ, nhưng sau những tháng ngày đó đều đã được đền đáp
xứng đáng.
Bọn họ bây giờ đều là những thiếu nữ hơn 20 tuổi, tuy không sinh
cùng lúc nhưng lại hợp thành với nhau cùng một lúc, bọn họ... sớm đã hòa làm một!
Năm người, năm thân phận, năm hoàn cảnh... thế nhưng bây giờ lại có thể chan hòa lẫn nhau, đồng cam cộng khổ!