- Tôi không cầm máu được, không cầm máu được, Hướng Hàm cô mau làm gì đi!!! - Giả Na hốt hoảng lên tiếng.
Máu từ trong người Chu Cẩm lan dần ra, thấm đẫm qua những lớp chăn dày cộm, và điều đó làm họ hoảng sợ.
- Nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta chưa hiểu chuyện gì
xảy ra bên trong họ, thì cả hai người đều sắp chết vì mất máu rồi đấy!!! Ai đó nghĩ cách gì đi!!!- Giả Na tiếp tục hét lên, trong đầu cô gần như là một mớ hỗn độn không nghĩ được gì
khác cả, cô chỉ biết là mình không thể trơ mắt nhìn tiểu thư
của mình đi vào con đường chết như vậy.
Ngay lúc này, Tử Hân đưa mắt đi tìm kiếm bóng hình của Triết Như,
khi nhìn thấy cô ấy nằm bất tỉnh dưới đất, Tử Hân hoảng hốt;
- Ôi trời ơi, Triết Như, Triết Như!!!!
Đám người đang hoảng loạn tay chân nghe thấy liền quay đầu nhìn
lại, khi nhìn Triết Như nằm trên sàn nhà, họ nhanh chóng tới
đỡ cô đậy.
Họ không để ý đến cô thế nào, chỉ biết lo cho Chu Cẩm và DIệp
Mặc, nên không biết đã có chuyện gì xảy ra với Triết Như!!!
Càng không biết vì sao cô lại ngất đi!!!
Triết Hạn ở gần đó nhất, anh đưa tay bế bổng cô lên, đặt lên chiếc ghế sofa gần đó, vỗ vỗ lấy mặt cô, nói:
- Triết Như, Triết Như, cô nghe thấy tôi nói không? Mở mắt ra đi, Triết Như!!!! TRiết NHư!!!!
Nhưng mặc kệ cho anh gọi thế nào, ánh mắt Triết Như vẫn không chút
động đậy, cô vẫn nhắm chặt mắt, cả cơ thể buông lỏng vô lực.
Hướng Hàm nghĩ mình sắp phát điên, hoàn cảnh như vậy đang là một
thứ gì đó vô tình tạo ra áp lực cho cô, nó khiến cô muốn nổ
tung...