Chu Cẩm đang bối rối suy nghĩ thì đột nhiên Phượng Tịnh Y phía
trước liền quỳ xuống, làm cô giật mình lùi về sau.
Phượng Tinh Y nhìn những tấm bài vị trên bàn, mím môi lên tiếng:
- Tổ tiên Hàn gia, xin lỗi, con không thể sinh cho mọi người đứa
con thật bình thường, đứa bé chảy dòng máu Phượng tộc ấy, đã ra đời!!
-
Tuy nhiên, con đã phong ấn sức mạnh của con bé, nó sẽ không là
mối đe dọa của ai cả! Chỉ xin người Hàn gia, hãy bảo vệ đứa
con gái của con như con cháu của người, hãy yêu thương và tiếp
thêm sức mạnh cho nó!
- Mạng Phượng Tịnh Y đã hết hạn, tự bản thân biết không còn
sống được bao lâu nữa, nhưng điều khổ tâm nhất vẫn là chưa tìm
được hậu duệ của Phượng tộc, nay ra đi trong tiếc nuối, con chỉ có 2 điều cần cầu xin.
- Hãy bảo vệ đứa con gái duy nhất của con và có thể trợ giúp
nó tìm được người nối dõi của Phượng tộc, nếu có thể hoàn
thành được tâm nguyện như vậy, Phượng Tịnh Y xin thề mãi mãi
đến những kiếp sau, sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của
tổ tiên Hàn gia!