Cô lúc trước thông minh, tinh tế, nhìn người đoán người, cô có
một cái đầu lạnh, một óc phán đoán nhạy bén, còn bây giờ,
thời gian quay ngược làm Diệp Mặc thấy được một mặc khác của
Chu Cẩm, cô thật ra.... rất trẻ con.
Khi trước, mỗi khi hắn chọc cô, cô mới biểu hiện những tính trẻ
con của mìn ra ngoài, hắn cũng hay hoài nghi, tại sao cô lại có 2 mặt đối lập như vậy.
Thì ra.... cô chính là có tính đáng yêu trẻ con như vậy từ lúc nhỏ.
Có lẽ sau này, vì ảnh hưởng nào đó mà ở Chu Cẩm tôi luyện được sự bình tĩnh, lạnh nhạt hiếm có. Cô tư duy sâu sắc và nó vô
hình tạo nên một bức tường khác xa với những người con gái
ngoài kia.
Chu Cẩm đang ăn, bỗng cảm giác có người nhìn mình, cô dừng đũa,
ngóc đầu lên, khi thấy DIệp Mặc không đụng đũa, liền hỏi:
- Anh không ăn sao?
Diệp Mặc lắc đầu, trả lời:
- Anh ăn rồi, em cứ ăn đi!
Bây giờ Chu Cẩm mới phát hiện đến xưng hô giữa cô và hắn đã thay đổi, hắn gọi cô sao nghe ngọt xớt vậy?
Nghĩ nghĩ, Chu Cẩm liền nói:
- Mà sao anh lại gọi tôi như vậy? Từ khi nào tôi với anh trở nên thân thiết thế?
Diệp Mặc nhún vai, cười:
- Em đã là người của anh, anh gọi thế có gì là sai?
- Tôi đã nói là không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta đều là người lớn, xảy ra chuyện đó là binh thường, tôi không cần anh
đứng ra nhận!