Phượng Hoàng Lửa

Chương 262: Chịu Trách Nhiệm!


...

trướctiếp

Chu Cẩm thay đồ xong, cô nhìn mình trong gương, cảm xúc tức giận lại dâng lên.

"..."

Cái quái gì!!! Đồ hắn đưa là một cái váy ngắn màu xanh nhạt, nhưng vấn đề là....... người cô đầy dấu hôn. Còn là dấu hôn do Diệp Mặc để lại.

Từ cổ, cánh tay đến những dấu đỏ nhỏ trên đùi và ngang chân. Tất cả... gần như là lấp đầy người cô.

Chu Cẩm có thể tưởng tượng ra được tối hôm qua hắn đã hôn đến những đâu trên cơ thể cô.....

Cảm giác thật là..... muốn đập chết hắn!

Bây giờ làm sao cô dám ra ngoài đường đây??

Đừng nói là ra đường, bây giờ đến đi ăn sáng gặp người khác thôi cô cũng thấy ngượng nữa....

Cái tên biến thái chết tiệt Diệp Mặc đó!!!!!!

Chu Cẩm cuộn tay lại, ngậm theo cục tức trong miệng đi ra ngoài.

Thấy Diệp Mặc đứng trước cửa, Chu Cẩm liền đi đến, muốn đấm cho hắn một cái.

Thế nhưng, như thể đã biết trước, Diệp Mặc nhanh chóng né qua một bên, dùng tay chặn nắm đấm bé nhỏ của cô lại!

Diệp Mặc nhíu mày, nhìn Chu Cẩm hỏi?

- Em lại bị gì nữa vậy?

Chu Cẩm nghiếng răng, nói:

- Anh còn dám hỏi? Anh xem anh làm cái gì trên người tôi đây, còn đưa tôi mang váy hả??

Diệp Mặc nghe xong, hắn nhìn xuống người cô, cổ, tay, chân..... tất cả đều đầy dấu hôn.

Diệp Mặc: "..."

Thề, hắn không cố ý đâu!!!!

Ở cổ đại hay thường mang trang phục kín đáo, hắn quên mất là ở hiện đại lại khác, lúc chuẩn bị đồ cho cô, hắn cũng không để ý tới.

Ai bảo đêm qua cô quá mê người, làm hắn.... có chút quá tay!!!

Diệp Mặc hiểu ra được vấn đề, hắn cười cười, nói:

- Được rồi, không phải chỉ là dấu hôn thôi sao? Anh đưa áo khoác cho em che?

Nói rồi, Diệp Mặc cầm lấy tay Chu Cẩm, kéo cô lại vào phòng, lấy chiếc áo khoác đen hắn để trên ghế, khoác vào cho cô.

Cũng may Chu Cẩm xõa tóc, vết hôn ở chỗ cổ được che đi, còn ở tay thì đã có áo khoác che giấu rồi!

Thế nhưng, Chu Cẩm vẫn không hài lòng, cô nhìn chân mình, lên tiếng:

- Vậy còn chân của tôi thì sao? Họ nhìn vào thì tưởng tôi nổi ghẻ đấy!

Diệp Mặc cười sặc trước suy nghĩ ngây thơ của cô, hắn bất đắc dĩ nói:

- Không sao, không ai nhìn dưới đó đâu, ăn xong một bữa sáng cũng biến mất cả thôi!

Nhìn Chu Cẩm bằng mặt mà không bằng lòng, Diệp Mặc lắc đầu ngao ngán, hắn nhỏ giọng an ủi:

- Em đừng lo, ánh sẽ chịu trách nhiệm!

Chu Cẩm nhìn hắn ta, cô nhấc chân cho hắn một đạp, nói:

- Đồ khốn như anh, ai cần chịu trách nhiệm!

Nói rồi, Chu Cẩm xoay người đi ra ngoài trước.

Diệp Mặc cười khổ, cô gái của hắn, bây giờ thật sự rất đáng yêu, nét ngây ngô đơn giản và mạnh mẽ của cô, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trong quá khứ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp