Dùng xong bữa tối, Chu Kiệt Luân lái xe đưa
Chu Cẩm trở về, trên đường đi, hai người ghé qua một công viên
nhỏ, nghĩ vừa mới ăn xong, nên cả hai cùng xuống đường đi dạo.
Khu công viên được xây dựng bên cạnh một cây cầu, đi một chút, cả hai liền đến cây cầu đó.
Tất cả mọi thứ tạo nên một vẻ ngoài nữ tính xinh đẹp cho Chu Cẩm.
Chu Cẩm cũng được tính là mỹ nhân nhưng không phải là dạng mỹ
nhân nghiêng nước nghiêng thành, diễm lệ xa hoa, mà là một mỹ
nhân với vẻ đẹp thanh tú nhưng thần thái cao quý vô cùng.
Cộng thêm gu thời trang gần đây thay đổi hướng ngoại một chút, cô ăn
mặc đơn giản và ít rườm rà hơn lúc trước, nên vô tình tạo nên
một cái nhìn khác.
Chu Cẩm với khoảnh khắc xuất thần như vậy tỏa sáng một mình
trong bóng đêm, dường như là ở nơi đâu, cô cũng có thể tạo cho
mình một màu sắc riêng, một sự nổi bật riêng, khiến người
khác phải ngoái nhìn.
Chu Cẩm mở mắt, cô quay sang nhìn anh mình, khi thấy ánh nhìn tò mò trong mắt Chu Kiệt Luân, cô lên tiếng hỏi:
- Anh nhìn gì vậy?
Chu Kiệt Luân cười mỉm, trả lời:
- Nhìn em gái xinh đẹp của anh!
Nói xong, hai người cười sảng khoái.
Đợi không khí tốt hơn, Chu Kiệt Luân nói:
- Em gần đây thay đổi rất nhiều đấy! Không biết em có nhận ra hay không, nhưng anh và những người xung quanh em đều thấy như vậy!
- Em biết... em cũng nghe mọi người bàn tán về mình rất nhiều... Chỉ là....
Dừng một chút, Chu Cẩm hướng mắt ra ngoài, nhìn con sống êm đềm chảy dưới cây cầu, nói tiếp:
- Chỉ là... ngay cả em cũng không biết vì sao mình lại thay đổi
như vậy nữa! Em chỉ cảm thấy, nó như đã từng xảy ra với em, em đã từng là một con người như thế vậy..... Em.... đôi khi cũng
không biết những thói quen đó, những lời nói bất chợt đó, cả
những cái tên mình nói ra là từ đâu.... chỉ biết là nó đã
từng được em nói, được làm rất nhiều lần rồi!
Chu Cẩm nói thật, bởi đó chính là suy nghĩ của cô. Cô không biết
những điều đó vì sao lại tạo cho mình những hành động kì lạ
đến thế, nhưng..... thật sự những điều mà cô nói, cô làm, cô
cảm giác đã như thế nhiều lần rồi. Nhiều đến mức.... đã sớm
trở thành thói quen, luôn luôn dùng....
Cả cảm giác lúc nào cũng có người bên cạnh, chứ không phải bây
giờ, một mình cô một căn phòng. Cô cứ luôn nghĩ rằng mình đi
trước, và có nhiều người đi sau mình, nhìn mình, chăm sóc cho
mình....
Nhiều lúc, cô hay quay đầu về phía sau, nhưng không nhìn thấy ai cả.
Nhưng chỉ cần bước đi tiếp, lại có cảm giác có người đi đằng
sau mình.
Cứ như.... là các công chúa, tiểu thư thời cổ đại vây, lúc nào cũng có nô tỳ đi bên cạnh.
Nhưng Chu Cẩm biết, đây là thời đại nào, cô biết mình đang sống ở
đâu. Vậy nên những ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị cô dẹp bỏ.
Chu Kiệt Luân thấy Chu Cẩm mơ màng như vậy, chính mình cũng không rõ, anh lên tiếng:
- Ngốc quá, không ai trách em cả! Sự thay đổi của em rất tốt,
thậm chí là quá tốt, không có cái gì xấu hết. Chính vì vậy, nên mọi người mới ngạc nhiên.
Sâu trong tim Chu Cẩm luôn cảm thấy có một khoảng trống cần được lắp đầy....
Kể cả những đêm cô nằm ngủ, luôn có một người đàn ông xuất hiện
trong giấc mơ của cô, người đó mang trang phục cổ đại màu đen,
trên mặt đeo mặt nạ, cứ mỗi lần cô đưa tay lên muốn tháo chiếc
mặt nạ ấy xuống, cũng đều xuất hiện tia sáng che đi, không
nhìn thấy gì.
Có những lúc cô mở về một khung cảnh khác, một người phụ nữ và một nam nhân nằm trên giường, hai tay đan vào nhau, rất âu yếm,
Chu Cẩm không nhìn được mặt hai người đó, cô chỉ có ấn tượng
về chiếc vòng bạc trên cánh tay cô gái trong mơ.
Nó.... giống hệt chiếc vòng cô đeo trên tay.
Cô không biết vì sao mình lại có chiếc vòng bạc này nữa. Cô
từng hỏi Chu Kiệt Luân nhưng chính anh cũng trả lời anh không hề mua cho cô, cũng không thấy ai từng tặng cô chiếc vòng.
Thậm chí, anh còn chắc chắn, lúc anh trông cô ở bệnh viện, cũng
không thấy cô đeo chiếc vòng ấy. Nhưng lúc cô tỉnh lại, chiếc
vòng đã ở đấy rồi!
Bằng cách nào đó mà không ai giải thích được, chiếc vòng bạc trong mơ ấy.... đã xuất hiện trên tay Chu Cẩm....
Nhưng có nghĩ thế nào, CHu Cẩm cũng không nghĩ ra được ai là người
đã cho mình chiếc vòng đó, và chiếc vòng đó bị vỡ khi nào!
Để rồi, ai đó đã hàn nó lại, và.... cô mang vào.
Kì lạ là Chu Cẩm không cảm thấy nó xa lạ, đổi lại cô cảm thấy
nó quen thuộc vô cùng, cho nên không có tháo ra, cô cho rằng, có
thể chiếc vòng này liên quan đến một phần kí ức mà cô đã mất đi! Bởi Chu Cẩm có thể nhớ hết tất cả, duy chỉ có chuyến đi
leo núi hôm đó ở núi Thanh Sơn, cô không nhớ được gì về vụ tai
nạn đã xảy ra với mình.....
Chu Kiệt Luân nhìn em gái mình, đặt tay lên đầu cô, nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, bác sỹ nói rồi, em bị mất trí nhớ
tạm thời sau va đập ở vách núi, nên trước mắt không nhớ gì!
Đừng căng thẳng quá, từ từ nó sẽ quay về với em thôi!
Chu Cẩm gật đầu. Hai người cùng nhau nói chuyện một lúc rồi đứng lên về nhà.
Thấy Chu Cẩm ngủ quên trong xe lúc nào không hay, Chu Kiệt Luân bèn
bế ngang cô về phòng, đặt xuống giường, cẩn thận đắp chăn lên.
Nhìn em gái thân yêu trong giấc ngủ nhưng mắt vẫn cứ nhíu lại, anh thở dài dùng tay dãn nó ra.
Trong đêm tối, Chu Kiệt Luân tự hứa, anh nhất định sẽ bảo vệ Chu
Cẩm, mãi cũng không để cô có vấn đề gì nữa. Nhất định.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT