"Chính là quan tâm đứa nhỏ một chút thôi, so với đem con một mình đặt ở nơi này thật không có trách nhiệm" Thanh âm thản nhiên của Tần Chí truyền đến.
"Nha! Địch Tiểu Hạo, tớ làm xong thủ tục rồi chúng ta đi thôi... Nha?... Đây là làm sao vậy?" Bành Vũ đi tới nhìn đến không khí hiện tại liền hỏi.
Địch Hạo bĩu môi "Không có việc gì!"
Bành Vũ còn muốn hỏi lại, lúc này Thất Thất ngọt ngào gọi một tiếng cha nuôi, Bành Vũ vui vẻ từ trong ngực Địch Hạo bế Thất THất vào trong lòng, quyết đoán đem Địch Hạo để qua sau đầu!
"Ai, bảo bối, cha nuôi mang con đi nhận phòng a!" Bành Vũ cười hì hì ôm THất Thất đi về phòng, Địch Hạo lại trừng mắt liếc Tần Chí một cái, buồn bực đi theo phía sau Bành Vũ. Tuy rằng Thất Thất biết rất nhiều, cũng thực thông minh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng là nghe người khác nói như vậy, Địch Hạo trong lòng nhiều ít vẫn là có chút không thoải mái, giống như chính mình dường như không yêu Thất Thất, điều này sao có thể! Trên thế giới này không ai có thể yêu Thất Thất nhiều như cậu
Tần Chí lạnh nhạt nhìn Thất Thất bị ôm đi, còn ghé vào vai người nọ hướng mình vẫy tay, cười rộ lên trông rất đáng yêu, cảm thấy trong lòng ê ẩm mềm mềm, nghĩ thầm rằng đứa bé này thật hợp duyên với chính mình, thích vô cùng. Lại nhìn Địch Hạo đi theo phía sau cúi đầu buồn bực, khóe miệng Tần Chí không khỏi xẹt qua mỉm cười.
Lúc này giám đốc khách sạn cũng làm xong thủ tục, đi tới khách khí mời Tần Chí cùng Tần Hiểu đi nhận phòng.
Tần Chí gật gật đầu, đi theo giám đốc khách sạn, kinh ngạc phát hiện bọn họ đi cùng hướng với mấy người Địch Hạo.
Thất Thất ghé trên vai Bành Vũ, còn đang suy nghĩ xem có thể lại gặp Tần Chí ——bé thật sự rất thích chú đó. Kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Tần Chí lại xuất hiện ở phía sau, Thất Thất lập tức cao hứng thẳng người lên, kinh hỉ hướng về phía Tần Chí vẫy vẫy tay nhỏ, biến thành Bành Vũ sợ tới mức lập tức đỡ mông Thất Thất, sợ bé té xuống.
"Nha nha, bảo bối con làm gì vậy?" Bành Vũ vỗ vỗ mông Thất Thất, ngửa đầu nhìn bé.
Địch Hạo sau khi nghe thấy cũng ngẩng đầu, sau đó theo ánh mắt Thất Thất nhìn ra phía sau, vừa lúc nhìn thấy Tần Chí phất tay chào hỏi.
"Chúng ta có thân như vậy sao? Chào hỏi làm chi?" Địch Hạo nhất thời cảm thấy chính mình kéo một chút mặt mũi.
Tần Chí nhướng mày buồn cười nhìn Địch Hạo, "Cậu xác định tôi cùng cậu chào hỏi sao?"
Bên cạnh Tần Hiểu cũng không có khách khí như vậy, "Anh của tôi là cùng tiểu bảo bối chào hỏi, được hay không a, ha ha!"
Địch Hạo yên lặng quay đầu —— ha hả... Cái này xong rồi, mặt mũi trong ngoài cũng bị mất...
Thất Thất cũng yên lặng nằm úp sấp trên vai Bành Vũ, bé cảm thấy ba ba thật đáng thương a, hình như là chính mình làm sai gì đó...
Chỉ có Bành Vũ một người như lọt vào trong sương mù —— rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Có lẽ vận mệnh chính là thần kỳ như thế, khi Bành Vũ mang theo Địch Hạo đến chỗ cửa phòng, giám đốc khách sạn cũng mang theo Tần Chí đến trước phòng đối diện.
Địch Hạo:...
Tần Chí:...
"Cậu cố ý đi, Bành Vũ." Địch Hạo buồn bực hỏi.
"Gì?" Bành Vũ đạp Địch Hạo một cước, "Tớ làm cái gì? Mặc kệ cậu. Tớ ở phòng bên cạnh, đi vào trước thu dọn đồ đạc, bảo bối trả cậu."
Địch Hạo tiếp nhận Thất Thất trong tay Bành Vũ
"Nha, tiểu bảo bối, chúng ta thật là có duyên a, anh ở phòng đối diện nha." Tần tiểu đệ hưng phấn nói.
"Hắc hắc hắc." Thất Thất cười hướng hai người đối diện phất tay.
Chỉ để lại còn Bành Vũ mơ hồ cùng Tần Hiểu bên ngoài.
Bành Vũ quay đầu nhìn Tần Hiểu, Tần Hiểu cũng nhìn về phía Bành Vũ, sau đó nhếch miệng cười một chút, Bành Vũ liếc Tần Hiểu một cái, sau đó quay đầu cũng vào phòng.
Tần Hiểu: tôi chọc ai nha!
Địch Hạo vào phòng, đem Thất Thất đặt ở trên giường, sau đó bắt đầu thu thập đồ đạc.
Thất Thất ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nắm ngón tay, nhìn Địch Hạo, "Ba ba?"
Địch Hạo một bên thu dọn đồ đạc, một bên trả lời, "Ân? Làm sao vậy? Bảo bối."
"Ân... Ba ba... Con không được tìm chú ấy chơi a?" Thất Thất nắm ngón tay, ngại ngùng nói, không biết vì cái gì, bé chính là muốn cùng chú ấy thân cận.
Địch Hạo ngẩng đầu, híp mắt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất, "Ba ba đã dặn con không cùng người lạ nói chuyện mà."
Thất Thất mân mê miệng, "Nhưng mà chú ấy nhìn không giống người xấu a!"
"Hừ! Con có hiểu cái gì là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong không?" Địch Hạo rầm rì nói.
Thất Thất nghi hoặc nhìn ba ba —— "Nhìn mặt mà bắt hình dong" là dùng như thế này sao? Bé nhớ rõ này hình như là lời ca ngợi đi?
Thất Thất mất mát cúi đầu —— tiếp tục nắm ngón tay. Một dạng đứa nhỏ ủy khuất
Địch Hạo không đành lòng hỏi, "Sao con lại muốn thân cận với người ta như vậy? Bởi vì hắn lớn lên đẹp trai sao? Con xem trọng anh ta?"
Thất Thất ngẩng đầu ai oán nhìn ba ba liếc mắt một cái —— có ai nói con mình như vậy sao?
"Ha ha ha, ba ba nói giỡn nha!" Địch Hạo cười ôm lấy Thất Thất, "Nhưng mà, bảo bối, ba nhớ rõ con trước kia không thích tùy tùy tiện tiện liền thân cận người khác a?"
Địch Hạo vỗ vỗ lưng Thất Thất, "Được rồi được rồi, một hồi đi ra ngoài còn có thể nhìn thấy người kia, ba cho hai người cùng nhau chơi còn không được sao?"
"Ân! Cám ơn ba ba, con yêu ba nhất ^w^mum~" Thất Thất hôn lên mặt Địch Hạo môt cái