Địch Hạo thu năm ngón tay trái tại lòng bàn tay, kết thành ngũ lôi ấn, dưới chân bước ngũ hành cương, vây nữ quỷ đang thét chói tai ở trong trận mà đánh tới, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, trên không xuất hiện sấm sét đem hồn phách của nữ quỷ đánh tan. "Dê béo nam" ở một bên đứng lặng, sợ choáng váng.
"Khụ khụ, nữ quỷ này thực sự quá lợi hại, tôi tiêu lượng lớn công lực mới có thể đánh cho cô ta hồn phi phách tán." Địch Hạo một tay chống bên cạnh cái bàn, làm bộ như sử dụng hết công lực, bộ dáng yếu ớt, "Mọi chuyện đã xong, ông không cần lo lắng nữ quỷ lại đây tìm ông, khụ khụ".
Người đàn ông một bên ngây ngốc rốt cục đã hoàn hồn lại, run run rẩy rẩy hướng về phía Địch Hạo cung kính cúi người: "Đạo... đạo... đạo trưởng a ngài quả thực chính là thiên sư hạ phàm, hôm nay đã phiền ngài ra tay tượng trợ, mong ngài nhất định cho tôi một cơ hội để trả công cho ngài thật tốt a."
Đèn hoa mới lên, đèn nê ông cùng đuôi đèn đan chéo cùng một chỗ, hình thành một mảnh huyễn lệ, mộng ảo mà lại chân thật, ban đêm việc buôn bán trên đường thật náo nhiệt, một dáng người trẻ trung thon dài lắc lắc, lắc lắc đi tới.
Địch Hạo kết thúc bữa tiệc buổi tối xa hoa, một bên ngây ngô cười, một bên cẩn thận cầm phong bì (convert là nhất trương tạp, mình không hiểu lắm) nghĩ bên trong "Dê béo" mới bỏ vào một trăm vạn, tâm tình muốn bao nhiêu sung sướng có bấy nhiêu sung sướng, tủm tỉm cười, ánh mắt đều nhanh kéo thành một đường.
Địch Hạo lần thứ hai mắt nhìn xuống phong bì xác nhận số tiền, sau đó nghiêm nghiêm túc túc đem bỏ vào trong túi áo. Cậu sờ sờ cằm, híp mắt, vỗ túi áo đựng tiền mà bừng tỉnh đại ngộ, lắc lắc hướng đi đến khách sạn xa hoa được chuẩn bị cho mình.
Là một người chủ trương "tôn thờ đồng tiền", hôm nay có thể nói là một ngày thật cao hứng với Địch Hạo vì cậu vừa hoàn thành một phi vụ lớn. Dù sao công việc bắt quỷ cũng không phải mỗi ngày đều có, hơn nữa dù có cũng không nhất định sẽ mời cậu. Mà hôm nay, công việc này chính là từ người khác tiếp nhận, trải qua "thiên tân vạn khổ" mới hoàn thành. "Dê béo nam" cảm động rớt nước mắt, không những cho Địch Hạo một khoản lớn thù lao mà còn chuẩn bị một phòng khách sạn xa hoa.
Loại chuyện tốt này không phải là mỗi ngày đều có a!!!! Cho nên nói, việc mua bán này thật đúng là không mệt!
Tần Chí một bên cởi nút áo một bên nhìn điện thoại, cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc máy, lười biếng hỏi: "Alo? Có việc?"
Ở trên rốn người này có một hình hoa sen, vừa thật vừa ảo, tiêu diễm ướt át, cuống hoa thuận thế đi xuống biến mất trong bụi cỏ rậm rạp màu đen. Tần Chí để điện thoại di động xuống, có chút mê muội sờ soạng lên, lúc chạm tới làn da ấm áp, nhìn thấy ấn ký đặc biệt lại không giống như là hình xăm tạo thành. Bởi vì cái ấn ký này mà bên dưới có vẻ có chút yêu dị mà lại có chút thanh khiết, trong lòng Tần Chí có một loại cảm giác không rõ ràng, cảm thấy rất kỳ quái, như là có cái gì đang lôi kéo hắn, khiến hắn nhịn không được, đôi mắt trở nên mê muội.
Rõ ràng là một hình xăm, lại giống như trời sinh đã có, chân thật mà đẹp hư ảo, đặt ở trên thân thể người này hòa hợp đến kỳ là, làm cho ngũ quan người trên giường vừa anh tuấn trong sáng nhưng cũng lộ ra một loại khí tức mê người. Nhưng hoa sen lại là vật thuần mỹ thánh khiết, cho nên trừ bỏ sức hấp dẫn ở bên ngoài, nhiều hơn là khí tức thánh khiết, mâu thuẫn rồi tương hợp, khiến người khác muốn ngừng nhìn mà không được. Đương nhiên, trọng điểm là ấn ký thế nhưng lại sinh trưởng tại hạ bộ khiến cho hô hấp Tần Chí nặng nề vài phần.
Ngón tay thon dài vuốt ve đóa hoa, sau đó lưu luyến đến cuống hoa, vuốt ve làn da bóng loáng. Nhìn người nọ, bởi vì được vuốt ve là phát ra những âm thanh vô nghĩa, môi mở ra, đầu lưỡi hơi liếm qua, lộ ra hàm răng, giống như hơi có chút không kiên nhẫn. Quang mang trong mắt Tần Chí trầm xuống, cảm giác trong thân thể lửa dục vọng đang dần đứng lên, hắn gợi lên khóe môi, nếu Hồ tổng đã đem đến cho mình một cực phẩm, không ăn cũng uổng. Tần Chí cúi người bao trùm toàn bộ trên người Địch Hạo.
Vì thế, một đêm cảnh xuân...
Địch Hạo cảm giác trên người mình thực nóng, dưới thân rất khó chịu, may mắn có một đôi tay lạnh lẽo trên người mình du tẩu làm người ta thư sướng. Địch Hạo nhịn không được tiết tấu đi lên lề mề, bỗng dưng nghe được một tiếng gầm nhẹ, trên người mãnh liệt bị ôm chặt... Thẳng đến khi hai chân bị mở ra, đau đớn đánh úp lại, Địch Hạo nhịn không được muốn đứng lên, nhưng ý thức mơ hồ, mắt đều không mở ra được, chính là mơ mơ màng màng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Đầu óc một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết rõ chuyện gì xảy ra, bên tai có một đạo thanh âm trầm thấp gợi cảm mà lại khàn khàn trấn an mình, lại thêm trên thân thể từ từ cảm nhận được khoái hoạt. Địch Hạo chậm rãi đình chỉ giãy giụa, từ từ hưởng thụ.
Buổi sáng tỉnh lại, ánh sáng nghịch ngợm từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu đến người đang mở mắt trên giường. Chịu không nổi ánh sáng mặt trời, Địch Hạo than thở một tiếng, giãy từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, một bên xoa mắt, một bên tính toán đứng lên.
"Tê!!!"
Thân mình giống như ba ngày vận động quá sức, ê ẩm đau đớn, nhất là phía dưới bộ vị trung gian kia cảm giác như muốn xé rách làm Địch Hạo trong nháy mắt nghĩ mình bị táo bón. Nhưng mà, khi nhìn thấy trên người mình đầy rẫy những điểm xanh đỏ, Địch Hạo chỉ có là óc chó mới cho rằng là bị muỗi cắn.
Mẹ nó! Này tuyệt đối chính là dấu hôn a! Hơn nữa nhìn dấu vết trên người mình hồng toàn bộ, giống như nhiễm một tầng thượng sắc. Địch Hạo xác nhận, chính mình thực sự bị người ta đè!
Ở trên giường trầm mặc một lúc lâu, đầu vẫn có chút loạn thất bát táo. Giống như qua thời gian rất lâu, Địch Hạo phục hồi lại tinh thần, mới nghĩ đến 19 năm xử nam của mình cứ như vậy vô tri vô giác ra đi, quả thực là khóc không ra nước mắt. Địch Hạo cười khổ một tiếng, tự mình đắm chìm trong bi thương không thể kiềm chế.
"A! Đau!..."
Địch Hạo chịu đựng thân thể đau nhức, xoay người đem y phục của mình thu lại, từ trong túi áo lấy ra phong bì kia, rốt cục thở phù một hơi, tay đặt ở ngực vỗ vỗ ->_-> may mắn không ném, coi như có chút an ủi.
Do dự ở trước quầy đại sảnh, Địch Hạo một tay đỡ thắt lưng, nếu không phải bởi vì trước công chúng ngại dọa người, không cậu đã sớm bưng mông của mình. Địch Hạo một bên nhìn tiếp tân nữ ở quầy, một bên ấp úng muốn nói lại thôi. Sau quầy tiểu cô nương ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Địch Hạo. Tuy rằng bị một soái ca nhìn thực hạnh phúc nhưng là soái ca này ánh mắt cũng quá rối rắm rồi! Rốt cục không thể nhịn được nữa hỏi ra khỏi miệng: "Tiên sinh, xin hỏi người có chuyện gì không?"