Đúng là trời giúp ta mà! Ta kích động mà ngồi xổm xuống vươn hai tay bế cậu
bé ấy lên, tàn nhẫn hôn mấy cái: “Ha ha, cuối cùng cũng tìm được ngươi
rồi!”
Trần Thiếu Tranh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn ta thở phì phì: “Ngươi sao lại hôn bừa bãi như vậy?”
A! Bé trai này rất đáng yêu nha, bây giờ ta thấy bứ trai này chỗ nào cũng
đều thuận mắt, dù cho lời nói của nó hơi cay nghiệt chút cũng có sao.
“Tiểu Tranh, ngươi đi ra ngoài đi! ta phải bàn việc với dì này.” Vệ Giới cười nhìn cậu bé khẽ ôn nhu nói.
Nó hình như rất nghe lời Vệ Giới, Vệ Giới vừa nói xong nó liền nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
“Này, ngươi để nó đi ra ngoài làm cái gì? Lỡ nó bị bắt đi thì sao?” Ta sốt ruột mà muốn túm nó lại.
Vệ Giới buồn cười mà nhìn ta: “Dì à, chẳng lẽ ngươi không phát hiện cái khách sạn có gì lạ sao?”
Lạ? Ta theo bản năng nhìn quét quét chung quanh, lại không phát hiện cái gì bất thường, rồi mới nghi hoặc mà lắc đầu.
“Ngươi không thấy ở khách sạn chỉ có ba người chúng ta hay sao?” Vệ Giới trợn trắng mắt nhắc nhở.
“À! Ngươi đã tạo kết giới!” Ta lúc này mới phản ứng lại, hèn chi lúc vào ta thấy rất lạnh lẽo.
“Vệ Giới ngươi thật lợi hại, cứu được Trần Thiếu Tranh!” Ta đặt mông ngồi trên giường, tâm tình tốt mà nói.
Vệ Giới buông tay: “Kỳ thật ban đầu ta cũng không biết nó là tiểu thiếu
gia bị mất tích của Trần gia, ta lúc đó vừa đi ngang qua một cây cầu đá
thì đột nhiên nhìn thấy nó trốn dưới gầm cầu, ta thấy nó rất đáng thương nên xách về.
Về sau thì ta biết nó trốn dưới gầm cầu không dám ra ngoài vì thấy cảnh cha nó bị giết quá kinh khủng”
“Vậy nó thấy cái gì?” Ta hứng thú bừng bừng mà truy vấn.
Vừa dứt lời, liền nghe được một cái non nớt thanh âm sâu kín vang lên:
“Ta nhìn thấy một cái cọng dây nhỏ từ trên trần nhà rũ xuống, rồi trói cổ
cha lại, cha ta liền bị cắt đứt mạch máu……” Tiểu Tranh hai mắt ngấn nước mắt, từng câu từng chữ thốt lên.
Ta cùng Vệ Giới hai mặt nhìn nhau, Vệ Giới đi đến bên cạnh nó, nhẹ nhàng ôm lấy, thấp giọng an ủi.
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu, nói: “Chúng ta đi dụ cái con quỷ ấy ra đi!”
“Dụ như thế nào?” Vệ Giới cau mày hỏi.
Ta thâm ý cười hắc hắc, nảy ra ý hay.
——-----------
Đêm khuya, trăng tàn trắng bệch, không gió trắng mây, thời tiết lạnh của buổi đêm càng tăng thêm phần quỷ dị.
Đường phố tối mịt đen nhánh yên tĩnh, có một thân ảnh nho nhỏ run bần bật mà
chậm rãi đi, rồi bắt đầu đi thật dồn dập như phía sau lưng có quỷ rượt
theo.
Lúc này, một người mặc áo đen uốn lượn thân mình trên cao như từ ánh trăng mà đến.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu trên vạt áo, người đó giống như một Tử Thần đang đạp trăng nguyệt mà đến.
Bóng hình nho nhỏ trên đường hoảng sợ mà xoay đầu, ở dưới ánh trăng một
khuôn mặt trẻ con lộ ra, ngăm đen mắt to nhìn người áo đen kia đang chậm rãi tới gần, nó liền tràn ra biểu tình đầy tuyệt vọng sợ hãi.
Người áo đen đã đến rất gần, cách cậu bé một mét thì ngừng lại.
“Trần Thiếu Tranh……” Âm thanh sâu kín như tiếng kêu gào của Quỷ truyền ra từ lớp áo choàng.
“Ngươi là ai!” Trần Thiếu Tranh lui lại, định co chân chạy ai ngờ bị người áo
đen tung ra một sợi dây nhỏ quấn lấy chân, lôi nó lại.
Đang lúc người đó cúi xuống định nắm lấy Trần Thiếu Tranh, thì ta dùng
Trượng Lệ Tang màu đen thon dài đập thật mạnh vào bụng người đó, người
áo đen kêu rên một tiếng, lùi lại vài bước.
Ta xách Thiếu Tranh lên, ném cho Vệ Giới đứng sau lưng mình, gợi lên khóe môi nhìn về phía người toàn thân đen thìu ấy.
“Hừ, đã lâu không gặp, Niệm Lâm!” Ta gác Trượng Lệ Tang lên vai, cười nhìn về phía người đó.
Người áo đen hơi ngẩn ra, rồi nghẹn ngào cười cuồn cuộn không ngừng: “Ha hả,
Niệm Lâm đã chết lâu rồi, ngươi đang nói giỡn sao?”
“ Niệm Lâm tất nhiên đã chết rồi, nhưng bị ngươi nhập vào xác của Niệm Lâm a!” Ta xé rách sự nói dối ấy, gắt gao nhìn thẳng.
Người áo đen ức chế mà nở nụ cười, cười xong sau đó nhìn về phía ta, vươn bàn tay tái nhợt kéo xuống lớp áo choàng.
Áo choàng rơi dưới ánh trăng càng làm tăng thêm độ quỷ dị, một thi thể
màu trắng xanh vì chưa hút máu mèo đen, cặp mắt sâu thẳm như hắc vực sâu hắc ám, tử khí trầm trầm.
“Ngươi chiếm lấy cái xác của người chết mà tiếp tục tồn tại trên đời, rồi mỗi
tháng phải uống một lượng lớn máu mèo đen để cho thể xác không thối rữa, thật đáng buồn a!” Ta nhẹ nhàng cảm thán.
“Ngươi hiểu cái gì! Ngươi căn bản không hiểu nỗi hận của ta!”
Niệm Lâm…… không phải, đây là Thải Cúc, cặp mắt sâu và đen không đáy tỏ ra
ngập trời hận ý, oán khí từ thân thể nàng tản ra chung quanh.
“Vì ngươi có thù hận riêng nên ngươi mới thương tổn những kẻ không liên
quan đến ngươi, ngươi đem nỗi hận của mình áp đặt lên hậu đại của hắn,
ngươi đang lạm sát kẻ vô tội!” Ta nặng nề mà nói, nàng chỉ biết gia tăng lệ khí và oán khí của mình, dần dà nàng nhất định sẽ rơi vào vực sâu
vĩnh cửu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT