“Không phải, ta đã tìm ra tung tích của nàng, nhưng kỳ lạ ở chỗ ta dần dần
không còn cảm giác được khí của nàng nữa, ta sợ bị Diêm vương trách
phạt, liền không nói ra……” Tiểu Hắc co co hai ngón tay, ngập ngừng nói.
Ta cười lạnh.
Tiểu Hắc đột nhiên ngẩng đầu, biện giải: “Ta thật sự tìm không thấy nàng!”
“Tìm không thấy, tìm không thấy hả?? nàng nhập vô thân xác của người đã
chết, ngươi đương nhiên là tìm không thấy!” Ta không tự chủ được mà hét
lớn.
“Cái gì?” Tiểu hắc mở to hai con mắt muốn bự như hai cái chuông đồng.
“Ta cho rằng nàng sớm đã tìm ra một cái thi thể thích hợp với mình rồi chui vào, 'mượn xác hoàn hồn'( nhờ nhập vô xác chết mà giống như được sống
lại nhưng vẫn có điểm yếu)” Ta nói to, loại tình trạng như bây giờ thì
chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất.
“Không có khả năng, nữ nhân kia dù có tìm được thi thể tốt, nhưng nàng làm sao bảo vệ thi thể không bị rửa mục?” Tiểu Hắc nhíu mày, cố phản bác.
“Dùng máu Mèo đen.” Ta thở dài một hơi, ủ rũ trả lời.
“Đúng ha! Máu Mèo đen chứa âm khí tinh hoa nhật nguyệt, nên có thể giúp xác
chết không bị thối rửa.” Tiểu Hắc bừng tỉnh hiểu ra mà nói, rồi mới tự
lẩm bẩm:
“ Vì quỷ khí của nàng đã bị xác chết dấu đi nên ta tìm mãi cũng không biết nàng ở đâu.”
Ta búng tay một cái: “Đúng!”
“Vậy hiện tại ta nên làm sao bây giờ?” Tiểu Hắc vẻ mặt vô tội không biết làm sao giờ.
“Cho ta mượn 'Trượng Lệ Tang'(gậy dài câu hồn của quỷ sai) của ngươi dùng
một chút đi!” Ta vươn tay chìa năm ngón nho nhỏ xinh ra, cường ngạnh mà
nói.
Tiểu Hắc
hơi ngẩn ra, không có phản ứng lại, hồi sau ta chờ mãi nên nhịn không
được duỗi tay đoạt lấy, Tiểu Hắc mới kịch liệt mà phản kháng.
“Ngươi cho ta mượn một chút thì sẽ chết hả?!” Ta giật mạnh lấy một đầu của Trượng Lệ Tang, nhe răng trợn mắt.
“Sẽ chết ta thật! Ngươi lấy Trượng của ta rồi làm sao mà ta làm việc được
hả?!” Tiểu Hắc ngửa đầu gắt gao bắt lấy Trượng Lệ Tang, bộ dạng kiểu thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Minh Vương đại nhân!” Ta đột nhiên nhìn về phía sau Tiểu Hắc, hoảng sợ mà hét lớn.
Thừa dịp Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn, ta giạt ngay Trượng Lệ Tang, vui mừng khôn xiết mà đào tẩu.
“Trời ạ! Thiên tỷ ngươi đừng chạy!!!” Sau lưng truyền đến tiếng khóc la thê
lương, bước chân của ta càng lúc càng nhanh hơn nữa.
---------------------
Lên trần gian, ta phát hiện mình đang đứng ở giữa đường lớn rộn nhịp của
trấn cổ nhỏ ấy, dân chúng đang lui tới đột nhiên đều quay sang nhìn ta
với vẻ mặt kinh dị.
“Ngươi…… Ngươi làm sao mà nào ra ngoài được?” Một nam nhân nhỏ gầy nhìn thấy ta
liền làm vẻ mặt như đang nhìn thấy quỷ vậy, nhanh chóng nấp sau một đòn
gánh ven đường.
“Mọi người ơi! Cái tên hung thủ giết người đã trốn thoát rồi kìa!” Hết đợt
này đến đợt khác tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp chốn.
Nghe những tiếng quát tháo ấy, mồ hôi lạnh trên trán ta không ngừng rơi
xuống, chạy nhanh chạy lẹ đến cái khách sạn ấy, vừa mở cửa ra thì ta đã
phát hiện khách sạn không có một bóng người.
Ta nhanh chóng chạy thục mạng lên lầu hai, mở banh cửa phòng ra.
"Vệ Giới! "
Ta hô lên, lại nhìn thấy Vệ Giới đang ở trên giường với một em bé trai khoảng bảy tám tuổi chơi…… đánh cờ!!!
“Này! các ngươi làm cái quái gì vậy?! Vệ Giới ngươi là đồ không có lương tâm, trong khi ta đang ngồi tù thì ngươi chỉ biết chơi cờ cùng với một đứa
con nít là sao???” Ta u oán mà trừng mắt, nói.
Đứa bé trai nhìn thấy ta liền bĩu môi, gương mặt xinh đẹp đáng yêu bánh bao tràn đầy nghi hoặc, nhìn về phía Vệ Giới, hỏi: “Vệ đại ca, dì này là ai vậy?”
Dì! Cái từ xưng hô đó vừa lọt ra khỏi miệng, ta thiếu chút nữa bị tức chết mà ngất xỉu.
“Nhóc ranh này! ngươi kêu hắn là đại ca, mà lại kêu ta là dì, bộ mắt mù hả?!” Ta xoăn xoăn tay áo, rất muốn trực tiếp nhào tới đem đứa bé này ném ra
khỏi cửa sổ.
Đứa bé trai trên giường sợ hãi mà nhìn ta chớp mắt mấy cái, rồi mới chui ra sau lưng Vệ Giới: “Vệ đại ca, nàng thật hung dữ!”
“Riết cũng quen thôi……” Vệ Giới cười đến cả người loạn run run, không đàng
hoàng điệu mà xem ta: “ Người đời hay nói con nít đều không biết nói
dối, vậy nên dì à ngươi tốt nhất là nên về bảo dưỡng lại nhung nhan của
mình đi”
“Bảo
dưỡng cái đầu ngươi!” Ta oán hận mà khẽ cắn môi, rồi mới liếc xéo cậu bé ấy: “Cuối cùng nhóc ranh này là ai? Con cái nhà ai?”
“ Ta không phải tên Nhóc ranh. Ta tên Trần Thiếu Tranh!” Cậu bé trợn tròn đôi mắt như hòn bi, nghiêm trang mà vỗ ngực.
“Ta không quan tâm ngươi tên là…… Ân?”
Trần Thiếu Tranh? Ta nháy mắt như bị sét đánh đến hoảng hốt, không thể tưởng tượng được mà nhìn về đứa bé trước mắt mình:
" Ngươi là con trai cưng của chủ tịch tập đoàn kia thật ư?"
"Đúng vậy!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT