Khoảng 5 giờ sáng xe đã đỗ ở bến xe Mỹ Đình. Người phụ xe đi tới đánh thức Nguyệt dậy, cô ấy ngủ mãi từ lúc lên xe, ngay cả lúc xuống dọc đường cũng xin ở lại. Trông cô có vẻ sợ hãi, chắc là gái quê chưa bao giờ rời xa làng.
- Cô ơi, đến rồi đây này.
Nguyệt choàng tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài thấy một khung cảnh những người là người. Cô chưa bao giờ thấy cả. Hồi ở làng Hoa, nơi mà cô thấy nhiều người nhất là những dịp hội làng, đám cưới, đám ma…Nhưng những lúc đó là theo dịp và theo từng địa điểm. Còn giờ đây, dường như ở tất cả mọi chỗ, dù là ban trưa hay buổi tối thì đều đông người như vậy.
Nguyệt không thấy nổi một cọng rơm ở thành phố, thứ mà cô dễ dàng bắt gặp ở làng của mình. Đây là thành phố sao? Nguyệt tự hỏi lòng. Nó lạ lẫm nhưng cũng đầy mới mẻ với cô.
- Này, có xuống không thì bảo đây? - Phụ xe gắt lên.
Lái xe vừa đánh lái vào khu đỗ, vừa cười đùa trả lời “giúp”:
- Hay là đi thêm vòng nữa rồi về làng?
Nguyệt không để ý đến những lời mà họ nói. Cô loạng choạng đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, cô không quên chìa tờ giấy ghi địa chỉ ra với lái xe:
- Chú có biết đây là đâu không? Và phải đi đường nào?
Người tài xế nghía qua:
- Trần Hưng Đạo à? Cách xa đây đấy. Tốt nhất cô bắt xe ôm mà đi, nhưng cẩn thận khéo bị chém.
- Bị chém?
- Nên hỏi giá trước. Từ đây lên đấy sẽ mất khoảng 60 ngàn.
- Cảm ơn chú.
Nguyệt quay người rời đi.
- Nhưng cô định đến đó làm gì? Tôi thấy chỗ mà cô tìm là một khu nhà giàu. Không hợp với cô. Lại lên đây làm giúp việc à?
Nguyệt không trả lời ông ta. Trước khi lên đây cô đã nghe nhiều chuyện gái quê bị lừa vì tính tò mò, ham của…nên cô đã tự dặn mình không được quá thân thiết hay xởi lởi với người thành phố. Cô có dự định của riêng của mình, cô phải thực hiện được nó đến cùng.
Người lái xe nhìn theo rồi chỉ biết chép miệng. Lại một bông hoa rừng nữa bị thành phố vùi dập. Ông chợt nhớ ra, bất cứ ai cũng có thể bị thành phố vùi dập.
Đã được nhắc trước nên Nguyệt không gặp nhiều khó khăn khi thương thuyết giá xe ôm. Trên đường đi, tim Nguyệt đập thình thịch vì hồi hộp. Cứ như có một con quái vật đang hoạt động trong đó. Quả thật cô không nghĩ rằng mình lại căng thẳng đến như vậy, cùng với đó, những chiếc ô tô và xe máy lao vù vù qua cô nữa, nó khiến cho cảm giác trong cô thêm phần bành trướng.
Không biết nhà chồng mình thế nào nhỉ? Nguyệt bắt đầu suy nghĩ. Cô thậm chí còn tưởng tượng ra một số chuyện khá tốt đẹp. Như người ta sẽ chấp nhận cô, chu cấp cho cô và mẹ một căn nhà, họ đồng ý đưa mẹ cô đi chữa mắt.
Xe dừng lại trước một khu nhà lớn, toà nhà cao gấp cả chục lần nhà cô ở quê. Nguyệt cứ ngẩng đầu ngước nhìn mãi.
Một chiếc xe máy chạy vèo qua Nguyệt khiến cô hoảng sợ. Thật ra ở làng Hoa mọi người ai cũng có xe máy, xong họ không chạy ẩu thế này.
Nguyệt nhìn lại tờ giấy, theo như địa chỉ thì nhà chồng cô nằm ở tầng tám. Họ sống ở trên cao? Chỉ một tầng thôi ư? Nghe nói ở thành phố có kiểu nhà chung cư, rất thịnh hành. Giá cả rẻ hơn nhà mặt đất những một nửa.
Nguyệt bước vào thang máy và nhờ một người đàn ông lạ quẹt thẻ để lên tầng tám. Cô nhanh chóng qua được mắt bảo vệ vì dáng vẻ tự tin giả dối. Cô tuy quê mùa nhưng cũng hiểu được mấy chuyện an ninh. Chủ yếu là biết qua phim. Ở mấy khu thế này bao giờ cũng có bảo vệ, và chỉ có người ở trong khu mới được đi lại thôi. Nguyệt không nhận ra mình đang trịch thượng quá mức, nhưng cũng chẳng ai để ý đến cô.
Cửa thang máy mở ra ở ngay tầng hai, một người đàn ông đã đứng đợi sẵn. Anh ta không liếc qua một ai, cứ thế bước vào bằng một vẻ dửng dưng. Đôi mắt anh sáng và dài như mắt phượng. Quần áo trên người rất thơm, lúc đi qua Nguyệt có thể ngửi thấy mùi bạc hà. Trông anh cũng không lớn tuổi hơn Nguyệt là mấy, hoặc là do vẻ bề ngoài đẹp đẽ ấy đã giúp anh trông trẻ hơn rất nhiều.
Anh ta đã kết hôn rồi! Khi nhìn thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh, Nguyệt bất giác nhìn đến ngón tay của mình. Một sự ràng buộc mang tính thủ tục, nhưng vẫn có thể trói buộc được cô ba năm.
Người đàn ông cao hơn Nguyệt một cái đầu, lúc đứng trước cô, cả người anh choáng hết tầm nhìn. Nguyệt không biết mình đã đến tầng mấy rồi, nhưng vẫn chưa thấy cửa thang mở.
Cửa thang vừa mở ra thì cũng là lúc người đàn ông rời đi, Nguyệt còn nghĩ chưa đến tầng của mình nhưng không ngờ anh ta cũng lên tầng tám. Người ta thường nói đàn bà có giác quan thứ sáu, và đó là một vũ khí của cô ta. Nguyệt không biết nó có thật thế hay không, nhưng giờ đây trong cô đang nổi lên một cảm giác rất kì bí. Giống như một đoạn nhạc trầm đang được ai đó chơi trong cô, nó khiến từng nơ ron thần kinh của cô bị kéo ra, ép cô phải tập trung tuyệt đối vào người đàn ông trước mặt.
Và đúng như những gì cô đang nghĩ, anh ta dừng đúng trước căn phòng mà cô đang cần tìm. Nguyệt nhìn qua nhìn lại, thấy cả một tầng nhà không hề có ai cả. Cả tầng chỉ có hai cửa nhà, tức nghĩa là chỉ có hai căn hộ ở trên này.
- Cô đi theo tôi làm gì?
Người đàn ông đột nhiên quay lại hỏi. Nguyệt giật mình, ú ớ. Cô đâu có theo anh ta? Là anh ta đã đến đúng trước nhà mà cô cần tìm đó chứ.
Nguyệt liền lấy từ trong túi ra một bức ảnh. Đó là bức ảnh chụp chồng cô, cô xin nó từ chỗ của bà mối.
- Tôi muốn tìm người này.
Người đàn ông nhìn bức ảnh, mày đột nhiên nhíu lại. Sắc mặt anh ta thay đổi đột ngột, và khó nắm bắt.
- Cô là ai? - Anh ta dùng cái nhìn cảnh giác để nhìn Nguyệt, khuôn mặt lạnh lùng nay thêm cả một chút tàn nhẫn.
- Tôi…tôi là vợ của anh ta.
- Vợ? - Người đàn ông hỏi lại như để giễu cợt nhiều hơn - Người đàn ông này đã lấy vợ sao?
Nguyệt giơ ngón tay áp út cùng với một tờ giấy đăng ký kết hôn đã photo công chứng ra:
- Đây, đây là bằng chứng.
Người đàn ông chỉ đưa mắt nhìn qua.
- Nó không đủ để làm bằng chứng đâu thưa cô. Người trong ảnh đã chết cách đây ba năm rồi.
Một lần nữa, Nguyệt thấy lòng mình tan vỡ như một chiếc bình thuỷ tinh bị người ta đáp mạnh vào tường. Tại sao chứ? Tại sao hết lần này đến lần khác ông trời lại muốn trêu ngươi cô như vậy? Cô lên tận Hà Nội đâu phải chỉ để nghe câu trả lời thế này. Nguyệt cố nén lại những xao động, cô hít một hơi thật sâu và hỏi:
- Nhưng tôi vẫn là vợ của anh ta, không phải sao?
Người đàn ông nhìn Nguyệt, thấy được đây không phải là một cô gái quê mùa và ngu ngốc. Cô ta cũng biết đối đáp lại đấy chứ. Nhưng những gì mà cô ta đưa ra, chưa đủ để thuyết phục anh cho lắm.
- Tôi không có thời gian để đôi co với cô. Chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Người đàn ông dợm bước đi thì lập tức bị Nguyệt giữ lại. Mặc cho bộ quần áo của anh đáng giá cả chục triệu, thì cô vẫn phải thất lễ.
- Tôi đã đợi ba năm rồi, anh hiểu không? - Mắt Nguyệt như có lửa, nó khiến người đàn ông phải ngừng lại sự dứt khoát của mình - Tôi đã ở làng để đợi người nhà anh về rước tôi. Tôi chưa từng một lần phản bội anh ta.
Nghe đến đây, người đàn ông cười nhạt:
- Cô nghĩ thế nào cũng được.
- Làm ơn! - Nguyệt giữ chặt hơn - Xin hãy cho tôi một cơ hội để biết được tôi đang làm gì, và chồng tôi là ai.
- Được, vào đi.
Tin!
Tiếng kêu nhẹ nhàng của khoá từ vang lên, người đàn ông đã lấy thẻ ra và quẹt từ lúc nào. Nguyệt không ngờ là mọi việc lại dễ dàng như vậy. Một phút trước anh ta vẫn còn tỏ ra không muốn hợp tác với cô, giờ thì lại để cô vào nhà.
- Sao thế? Nghi ngờ tôi hại cô à?
- Tôi…
- Gái quê mà cũng khôn lỏi gớm.
Một người đàn ông thô lỗ! Nguyệt ngầm nhận xét. Nhưng anh ta đâu phải là người mà cô quan tâm lúc này chứ.
Nguyệt theo chân người đàn ông vào nhà. Một không gian rất rộng trải ra trước mắt. Nội thất thì xa hoa, hầu hết là màu nâu ấm. Trong nhà tràn ngập mùi gỗ rất thơm, mặt sàn thì bóng loáng không một hạt bụi. Nguyệt chưa từng được bước vào một không gian lỗng lẫy và có chút hoang đường như thế này. Nó khiến cô bị choáng ngợp.
- Uống gì không? - Người đàn ông hỏi.
- Không, cảm ơn. - Nguyệt đáp, biết đâu anh ta lại bỏ thuốc mê vào thì sao?
Người đàn ông như đọc được suy nghĩ đó của cô, anh ta vừa mở nắp một lon bia vừa tủm tỉm cười.
- Cô sẽ phải đợi mẹ và vợ của tôi về, rồi họ sẽ giải thích cho cô sớm thôi.
- Bao giờ thì họ sẽ về? Mà anh là ai? Làm thế nào để tôi tin anh là người nhà của chồng tôi chứ?
Người đàn ông uống một ngụm bia, nhướn mày trước một loạt câu hỏi của Nguyệt. Anh đang tán thưởng sự cẩn thận của cô. Nhưng anh không có nghĩa vụ phải trả lời hết tất thảy những câu hỏi đó. Suốt một đêm qua anh đã mệt chết rồi, giờ thì anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Không thèm trả lời Nguyệt, người đàn ông bước vào trong phòng mình và đóng cửa lại. Nguyệt ngồi một mình giữa ghế sô pha lớn, cô cảm thấy mình sao mà cô quạnh quá. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ mẹ khôn cùng.
Nguyệt đứng dậy, cô có thể đi dạo một vòng quanh phòng khách lớn này. Họ có cả một chiếc đàn dương cầm lớn, phủ khăn đỏ nhìn rất tây. Nguyệt đặt một ngón tay mình lên đó, một âm thanh trầm phát ra khiến cô giật mình lùi lại.
- Đừng có động vào bất cứ thứ gì của con trai tôi.
Từ đằng sau lưng, giọng nói uy quyền của một người đàn bà vang lên. Nguyệt quay người lại, thấy người phụ nữ tóc vấn cao, bạc trắng nhưng khuôn mặt không quá già nua nhìn cô như muốn uy hiếp. Một người phụ nữ khác bước vào, trên tay chị ta là một chiếc túi bằng da rất đẹp, kính râm bản to thời thượng. Chị tháo kính ra và bắt đầu nhìn Nguyệt từ đầu xuống chân bằng một vẻ khinh bỉ.
- Cô là ai? Tại sao lại vào được đây?
Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ như mẹ của chị ta đã trả lời:
- Là vợ thằng Hoàn mà mẹ đã mua về cho nó vào ba năm trước.
- Ơ con tưởng mẹ huỷ hôn với nó rồi?
- Chưa.
Cuộc hội thoại ấy khiến Nguyệt hiểu ra vấn đề. Cô vội vàng chen ngang:
- Vậy tại sao các người còn gửi cho tôi giấy đăng ký kết hôn chứ?
- Ít nhất con trai tôi cũng sẽ có vợ khi ra đi. Đó là lý do tôi không huỷ cưới.
Nguyệt phải bám tay vào những phím đàn thì mới đứng vững. Những âm thanh dồn dập phát ra khiến cho tim cô càng như bị ép lại. Họ thật tàn nhẫn, họ nói chuyện như thể cô chẳng phải là con người, cô chẳng nên có hạnh phúc của riêng cô vậy. Nhưng Nguyệt cũng bàng hoàng nhận ra, chính cô đã tự biến mình thành một món hàng mà. Là cô chấp nhận chứ họ đâu có bắt ép gì cô.
- Tôi…- Nguyệt không biết phải nói gì. Cô đã lạc lối rồi, cô không biết phải đi đâu nữa. Nếu cô trở về lúc này, mẹ sẽ buồn biết mấy.
- Đã lên rồi thì ở lại đi. Làm giúp việc cũng được. Dù sao cô cũng là vợ trên danh nghĩa của thằng Hoàn.
- Mẹ - Người phụ nữ khéo léo nhắc - Nhà ta đã có một giúp việc rồi mà.
- Có hai cũng chẳng sao, để nó lo hương hoả cho thằng Hoàn. Đêm nay làm lễ rước dâu. Không chú rể.
Từng lời bà ta nói như một nhát búa đóng mỗi chiếc đinh vào lòng cô. Sao bà có thể nói ra nhẹ nhàng đến như thế? Giống như đây chỉ là một chuyện không đáng để lưu tâm. Hay bà ta đang cố hạ nhục cô. Thứ hỏi mà xem, có người phụ nữ nào chấp nhận một lễ rước dâu không chú rể?
- Cô sẽ được nhận nốt số tiền còn lại. - Bà ta nói thêm - Tối nay trước khi rước dâu tôi sẽ đưa tiền.
Bà ta chỉ nói có thế rồi lại bỏ vào một căn phòng khác với căn phòng người đàn ông vừa rồi. Còn người phụ nữ sành điệu kia thì bước đến trước mặt Nguyệt, chị ta lại lướt đôi mắt sắc lẹm đó quanh người cô. Bất ngờ, chị tát cô một cái thật đau.
- Nhớ lấy cái tát ấy, nó chính là lời nhắc nhở về thân phận của mày trong cái nhà này. Nên nhớ, dù có thế nào, thì con trai tao mới là người thừa kế hợp pháp ở đây.
🖤🖤🖤🖤
Gia đình nhà chồng quả thật rất bí ẩn, họ không hành xử giống như dự đoán của Nguyệt, mỗi người đối với cô đều có một loại phản ứng khác nhau. Người chị dâu kia có vẻ cũng mang một toan tính, và chị cảm thấy bị đe doạ khi Nguyệt xuất hiện.
Liệu Nguyệt có ở lại gia đình này hay trở về làng Hoa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT