*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh đã xuất hiện trước khi em yêu anh, nhưng lại biến mất sau khi em đã yêu anh.Edit: Ngô Anh Thảo.
Những chuyến bay đến Paris đều chính thức huỷ bỏ, thật may vì chuyến bay đến Lyon vẫn còn có thể đi, Nam Kiều cầm căn cước và hộ chiếu, nghiêng đầu nhìn sắc trời tối mịt bên ngoài cửa sổ sân bay, tâm tính của cô cũng không có nổi một ánh nắng.
Nửa năm trước, khi biết Dịch Gia Ngôn muốn đi Pháp công tác, đi một lần hơn nửa năm, cô đã làm hộ chiếu này. Nam Kiều không có ra sân bay tiễn anh, cũng không gọi điện cho anh, chỉ một mình mở máy tính seach qua bản đồ nước Pháp, muốn tìm vị trí của Lyon.
Đó là một thành phố rất nhỏ, Nam Kiều tra Baidu rất nhanh đã tìm được vài dòng nói về Lyon. Tất cả đều là câu từ hoa mỹ, không có giá trị nào.
"Thời kỳ phục hưng châu Âu, Lyon thành danh, rất nổi tiéng với những bức tranh bích hoạ sáng chói, nghệ thuật này được truyền đời lâu dài về sau."
"Lyon là đô thị công nghiệp lớn thứ hai của Pháp, xưa nay tiếng tăm rất tốt đẹp với thị tỉnh lân cận."
...
Thứ mà Nam Kiều muốn biết không phải là lịch sử của Lyon có bao nhiêu là huy hoàng, cũng không phải mức độ phát triển nền công nghiệp hay du lịch của nơi đây. Cô chỉ muốn biết Dịch Gia Ngôn sẽ đi qua góc đường nào, đi qua hẻm nhỏ nào.
Có chăng anh đứng tại một góc cua nào đó mà nhớ cô?
Những khi nhớ tới cô, anh sẽ mỉm cười, hay là nhíu mày?
À, cô không xứng đáng làm em gái ngoan của anh gì cả, có lẽ anh sẽ nhíu mày thôi...
Cho tới bây giờ, Nam Kiều chưa từng muốn làm em gái của anh.
Về sau, ma xui quỷ khiến, cô tới đại sứ quán Pháp ở Trung Quốc để làm hộ chiếu. Nếu như có thể, cô sẽ nghĩ ra một vài lý do để bất ngờ bay tới Lyon.
Không phải Paris rực rỡ sắc màu, cũng không phải Khải Hoàn Môn [1] huy hoàng tráng lệ, mà là Lyon - anh đang ở đó.
Từ trước đến giờ, Dịch Gia Ngôn vẫn luôn nói kiên trúc chính là công việc liên quan đến bùn đất, thoạt nghe đơn giản nhưng khi xây lên lại không chỉ là phòng ốc, cầu cống vô tri.
Nam Kiều muốn đi ngắm nhìn giấc mơ của anh.
Đến tận bây giờ, cô cũng chỉ có thể nằm mơ. Trong giấc mơ của cô, có giấc mơ của Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bay đến Lyon, lại vào tình huống như thế, vào lúc Dịch Gia Ngôn sống chết chưa rõ.
Cô ngồi trên máy bay, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm bản đồ. Ở giữa Thượng Hải và Pháp có một đường cong khúc khuỷu màu vàng, tựa hồ đang mô tả hành trình này ngắn thế nào.
Chỉ là, Nam Kiều biết đây cũng chỉ là đường vẽ mô tả mà thôi. Nơi cô muốn đến rất xa, rất xa, cách quê nhà Trung Quốc hơn nửa địa cầu.
Ngồi bên cạnh cô có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, trên cô đeo một tấm biển, trên đó viết: "Gửi vận chuyển" ba chữ. Cậu mang một cái balo nhỏ, móc trong đó ra một cái bình trong suốt rồi lấy một thanh kẹo cao su nhiều màu hình con gấu ra.
Nghĩ nghĩ một chút, cậu đưa tới trước mặt Nam Kiều, cười hì hì nói: "Chị ơi, mời chị ăn ạ."
Nam Kiều giật mình quay đầu, nhìn thấy trên cái tay nhỏ xíu nhưng mũm mỉm kia có một thanh kẹo hình con gấu. Đột nhiên, cô rất muốn khóc.
Đã bao lâu rồi, cô chưa nhìn thấy thanh kẹo hình gấu này?
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, năm hai sơ trung kia, khi trên trán cô xuất hiện vết sẹo đó.
Bởi vì Cận Viễn mà cô bị thương phải nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày đó, cô trải qua rất dày vò, suốt ngày lo sợ, lo sợ sau khi trưởng thành, vết sẹo sẽ biến thành một con rết xấu xí. Con rết ấy sẽ cười nhạo cô mỗi khi cô nhắm mắt ngủ, con rết ấy sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô, doạ cô sợ hãi bỏ chạy.
Đến khi tỉnh táo lại, Nam Kiều co người cuộn trong chăn, trong lòng hối hận tại sao lúc đó lại nhất thời nông nổi như vậy. Cô và Cận Viễn không có một tý quan hệ nào, vậy mà cô lại muốn ra tay giúp đỡ hắn, tự đẩy bản thân xuống nước. Ngược lại, Cận Viễn là người không sao, còn cô lại bị thương, vết sẹo trên trán không biết cho tới bao giờ mới có thể lành lặn như trước...
Khoảng thời gian đó, mỗi lần Nam Kiều đạp xe ngang qua tiệm bánh ở đầu ngõ đều sẽ dừng lại để nhìn một chút.
Trong tủ kính tinh xảo bày biện một cái bánh ngọt làm bằng sữa tươi. Phiến hoa trang trí màu bơ, viên kẹo hình con gấu rực rỡ sắc màu trang trí ở trung tâm mặt bánh. Nhưng Nam Kiều không có tiền tiêu vặt, Nam Nhất Sơn suốt ngày uống say như chết kia tới tiền học phí của cô còn không đóng nổi, làm sao nghĩ tới việc cho cô tiền tiêu vặt?
Chẳng lẽ cô đi nói với ông, rằng mình muốn ăn bánh ngọt? Vậy thì Nam Nhất Sơn sẽ tức giận, sau đó đánh cô một trận rồi khoá cửa nhốt cô ở trong phòng, không cho phép ra ngoài nhìn loạn nữa.
Thế nhưng, ngày thứ tư tính từ lúc bị thương ở trán, Nam Kiều tan học về nhà, bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa có một hộp giấy đóng gói gọn gàng. Cái hộp đó và cái gộp mà tiệm bánh dùng để gói thoạt nhìn giống nhau tới đến phần.
Nền trắng, viền xanh, ruy băng màu nâu chocolate cột thành một cái nơ bướm xinh đẹp.
Nam Kiều ngây người đứng đó một hồi. Cô không tin được ngồi xổm xuống, ôm lấy hộp bánh, run rẩy mở ruy băng ra.
Nam Kiều mở hộp bánh rất cẩn thận. Ánh mắt của cô ngưng lại bên trong chiếc hộp, nơi đó toả ra mùi thơm của xốp kem bằng sữa bò phủ bên trên.
Phiến hoa trang trí màu trắng, kẹo đường hình gấu nhỏ rực rỡ sắc màu.
Nam Kiều ôm hộp, đột nhiên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tìm kiếm.
Là ai đã chú ý đến nguyện vọng của cô?
Là ai đã mua bánh rồi đặt trước nhà cô?
Là ai từ trong góc khuất đã nhìn ra bí mật của cô?
Là ai đã thoả mãn nguyện vọng mãnh liệt của cô?
Nam Kiều chưa bao giờ quên đi giây phút ấy. Đó là lần đầu tiên cô được tặng quà một cách bí mật như vậy. Mặc dù sau này, khi đã lớn lên, mỗi lần hồi tưởng lại lúc ấy cùng lắm chỉ là một cái bánh thôi, nhưng vui sướng khi đó lại khó mà quên được.
Nửa năm trước, khi Dịch Gia Ngôn đã rời khỏi Trung Quốc để đi Pháp công tác, Nam Kiều cùng với mẹ mình dọn dẹp phòng cho anh. Bởi vì trong phòng vẫn để lại rất nhiều độ đạc nên Hoàng Ngọc Lan dùng vải che lên để chống bụi.
Nam Kiều phát hiện trong tủ sách của anh có một cái hộp, bên trong chứa đựng những cuống vé bình thường anh đã dùng để đi lại và một vài biên lai có ý nghĩa.
Hoàng Ngọc Lan nói:
"Gia Ngôn và ba của nó đều có chung một thói quen này. Thằng bé luôn cảm thấy những vật này rất giá trị, đôi khi lấy ra xem sẽ phát hiện bản thân đã từng đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều thứ, xem rất nhiều phim, hoặc là dự thính nhiều buổi hoà nhạc đến thế."
Khi đó, Nam Kiều vẫn chưa nói với anh tình cảm của mình. Trong ấn tượng của cô, Dịch Gia Ngôn không có tuổi thơ tốt đẹp. Từ khi biết anh, cô luôn thấy anh ôn nhu mỹ hảo như vậy, vẫn xem anh là anh trai Gia Ngôn.
Cho nên, cô bưng chiếc hộp lên, hỏi: "Con muốn xem thử cuống vé trong hộp, có được không mẹ?"
Hoàng Ngọc Lan chỉ cười, "Chắc không phải đồ riêng tư gì của thằng bé đâu. Con cũng hứng thú với mấy thứ này sao?"
Không phải con hứng thú với mấy thứ này, mà là cảm thấy hứng thú đối với anh... - Nam Kiều trong lòng thầm bổ sung.
Cô không hề nghĩ rằng, ý định muốn chắp vá quá khứ của Dịch Gia Ngôn lại dẫn cô đến một bí mật không thể tưởng tượng nổi.
Đêm hôm ấy, Nam Kiều bưng hộp ngồi trên giường, hai tay từ từ lật cuống vé.
Dịch Gia Ngôn đã từng xem Cướp biển vùng Caribe, từ bộ thứ nhất cho tới bộ mới nhất hiện tại, mỗi bộ đều giữ lại vé.
Anh đã từng đến đêm hội âm nhạc của Khải Luân An [2]. Nam Kiều biết ca sĩ này, giọng hát ôn nhu tựa như cỏ xanh sau mưa.
Hàng năm, anh đều mua một đống búp bê Long Miêu từ các cửa hàng trở về. Nam Kiều chợt cười, bởi vì những con búp bê ấy bây giờ đều ngay ngắn ngồi trên giá sách của cô.
Anh từng mua một quả bóng rổ, trên cuống vé có một dòng chữ nhỏ màu đen, viết:
Quả bóng rổ đầu tiên của tôi. Anh từng mua một cái bánh sinh nhật, phiếu thu đã ố vàng một chút, còn có nếp nhăn, chữ in trên đó không mấy rõ ràng, là "Tiệm bánh Giai Tuệ"...
Nam Kiều sửng sốt.
Tiệm bánh Giai Tuệ?
Cô trải phiếu thu ra cho thẳng thóm, nhưng góc cạnh vẫn còn nhăn nhúm. Nam Kiều không tin được cầm đèn bàn soi xuống, cẩn thận đọc những dòng chữ nhỏ mơ hồ không nhìn rõ trên đó.
Thời điểm là mùa hè của mười năm trước, địa điểm là tiệm bánh Giai Tuệ. Bánh ngọt trị giá sáu mươi bảy tệ, mà nơi giao tới...
Là thị trấn Ngô.
Là số 18, khu phố Thanh Thuỷ.
Là nhà của cô.
Là nơi mà cô mười bảy năm luôn ở, là tuổi thơ của cô, là lần đầu tiên cô nhận được món quà thần bí kia.
Nam Kiều buông thõng hai tay, phiếu thu nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Nam Kiều ngơ ngác ngồi trên giường. Trong trí nhớ của cô rõ ràng chưa từng gặp Dịch Gia Ngôn trước khi tới đây cùng Hoàng Ngọc Lan, cũng không nhớ rõ bản thân từng nhìn thấy anh ở đâu.
Thế nhưng, Dịch Gia Ngôn lại là người đã mua chiếc bánh đó?
Tại sao anh lại mua chiếc bách đó cho cô?
Nam Kiều chạy ra khỏi phòng, hỏi thăm mẹ mình rằng Dịch Gia Ngôn đã từng gặp cô rồi đúng không? Hoàng Ngọc Lan đang dệt áo len ở phòng khách, nghe vậy liền cười:
"Đúng vậy, Gia Ngôn đã gặp con rồi, chỉ là con không thấy thằng bé thôi. Năm đó, lúc con mười ba mười bốn tuổi, chú Dịch bận đi công tác, mẹ lại không biết lái xe, mà Gia Ngôn vừa vặn tròn mười tám, đã có bằng lái cho nên thằng bé liền hào hứng chở mẹ về thị trấn Ngô. Nhưng thằng bé lại sợ con nhìn thấy nó trong lòng sẽ không vui, đành đứng từ xa nhìn con, không có đi ra chào hỏi."
Nam Kiều rõ ràng nhớ kỹ, lúc nhận được bánh kem đã là hai tháng sau khi bà rời khỏi. Khi ấy bà không có ở thị trấn Ngô, tại sao Dịch Gia Ngôn lại ở đó?
Trong lòng cô có quá nhiều hoang mang và nghi hoặc.
Chỉ tiếc rằng, lúc này cô và Dịch Gia Ngôn lại xảy ra chuyện kia, không đúng, chỉ có một mình cô trộm thích anh thôi. Từ khi Dịch Gia Ngôn đi Pháp, cô đã bắt đầu không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ cắm đầu đọc sách, một lòng muốn rời khỏi thành phố đã sớm không có anh. Nam Kiều đi Thượng Hải, một thân một mình đi tới tương lai của riêng cô.
Từ đầu chí cuối, cô vẫn không thể có được câu trả lời cho chiếc bánh kia. Từ đâu mà đến? Vì sao lại đặt ở trước của nhà cô?
Mà giờ phút này, cậu bé mỉm cười mời cô ăn kẹo, bắp tay mũm mĩm, Nam Kiều nhìn thấy liền đỏ hồng hai mắt.
Thanh kẹo hình gấu nhỏ rực rỡ sắc màu ấy...
Dịch Gia Ngôn đã luôn xuất hiện trong năm tháng thanh xuân của cô.
Nam Kiều nhận lấy một thanh, nhẹ giọng nói cảm ơn với cậu bé, sau đó ngậm vào miệng.
Vị ngọt của kẹo làm cô nhớ đến anh.
Thì ra, là hương vị này...
Ngọt đến mức cả người ấm áp, nhưng lại tiếc nuối bởi vì khi kẹo tan, sự ngọt ngào này sẽ biến mất không còn gì nữa.
Nhưng mà, Dịch Gia Ngôn ơi, em hi vọng anh sẽ không gặp chuyện gì. Anh phải sống thật tốt, sống tới tiêu sái tự tại, sống tới thong dong thoải mái. Chỉ cần anh sống tốt, cái gì em cũng có thể không màng, cái gì cũng không nghĩ, chỉ cần đứng từ xa nhìn anh, biết anh sống tốt là được rồi. Chỉ là, trước khi chết tâm, xin hãy cho em hỏi một câu về quá khứ của anh. Sau đó, em sẽ mãi mãi yên lặng dõi theo tương lai của anh. Mặc dù tương lai ấy không có em. _____
[1] Khải Hoàn Môn: danh lam thắng cảnh ở Paris: hình ảnh minh hoạ:
[2] Khải Luân An: một ca sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc.