Cảm ơn em, Nam Kiều. Em là người thành toàn cho anh, để anh không còn tiếc nuối.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Chu Điềm Điềm từ trong tiệm sách chạy ra, Nam Kiều đã chạy xa hơn mười mét. Cô nàng không rõ chuyện gì, lớn tiếng gọi Nam Kiều từ phía sau:
"Nam Kiều, cậu đi đâu vậy?"
Nam Kiều tựa hồ như bị điếc, chỉ cắm đầu chạy.
Tiệm sách rất gần trường học, qua một con đường là đến. Chu Điềm Điềm chạy tới, cuối cùng vẫn không đuổi kịp. Cô nàng thở hồng hộc, vừa ôm eo vừa mắng:
"Này đồ thần kinh kia! Bình thường cậu rất yếu đuối cơ mà, sao bây giờ chạy nhanh như chớp thế chứ?"
Nam Kiều chạy thẳng về phòng ngủ ở ký túc xá. Cửa phòng mở ra, bên trong truyền đến tiếng lục lọi.
Chu Điềm Điềm khó hiểu đứng trước của phòng, nhìn chân tay của cô luống cuống lục tung ngăn tủ, không biết là đang tìm cái gì.
Cô nàng hỏi:
"Cậu quên uống thuốc à? Tự nhiên chạy cái gì? Nói một tiếng cũng không thèm nói với mình."
Nam Kiều không trả lời, chỉ biết tiếp tục tìm kiếm, cả một khối đồ vật trong tủ đều bị cô bới ra hết.
"Nam Kiều?" Chu Điềm Điềm nhận ra có gì đó khác thường, tới gần cô hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Cô nàng kéo tay Nam Kiều, không ngờ bị cô hất tay ra.
"Mình không có thời gian!" Nam Kiều gần như phát điên thét lên, sau đó tiếp tục tìm sang ngăn tủ khác.
"Cái gì không có thời gian? Cậu muốn làm gì vậy chứ?" Chu Điềm Điềm lại níu cô, "Có chuyện gì, cậu nói với mình đi, mình có thể giúp..."
"Không cần đâu, cậu đừng hỏi nữa, mình thật sự không có thời gian!" Nam Kiều quay đầu, lặp lại một lần nữa.
Chu Điềm Điềm ngẩn người. Cô nàng nhìn thấy Nam Kiều đang khóc, nước mắt đầy mặt, tay lục tìm gì đó trong tủ đồ. Nhìn kỹ một chút mới phát hiện, cả người của cô đang run lên.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Cuối cùng là sao chứ, cậu nói gì đi!" Chu Điềm Điềm cũng gấp theo.
"Pháp... ở Pháp vừa phát sinh tập kích khủng bố." Rốt cục Nam Kiều cũng tìm được hộ chiếu, vội vàng cất nó vào balo.
Chân tay của cô luống cuống mang balo lên, mặt mũi đẫm lệ, xoay người chạy ra ngoài, "Dịch Gia Ngôn ở Lyon, anh ấy... ở thành phố Lyon."
"Nam Kiều!" Chu Điềm Điềm đột nhiên sáng tỏ cái gì, liều mạng kéo cô, "Cậu muốn đi Pháp? Vào lúc này? Không đầu không đuôi liền đi Pháp sao?"
"Dịch Gia Ngôn đang ở Lyon." Nam Kiều hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn cô nàng, "Anh ấy đang ở Lyon, anh ấy đang ở... nơi phát sinh tập kích khủng bố!"
"Nhưng mà, nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ xảy ra chuyện." Chu Điềm Điềm liều mạng giữ chặt tay cô, không chịu buông lỏng, gấp nói:
"Cậu đừng vội, anh ấy nhất định không sao. Huống hồ những người bị phần tử khủng bố giết một lần cũng mấy người, ở Lyon có nhiều người như vậy, sao cậu biết được người bị thương là Dịch Gia Ngôn?"
"Anh ấy làm mất điện thoại rồi, có một người phụ nữ Pháp nhặt được, nói chuyện với mình chưa được hai câu liền có... tiếng súng."
Nói tới đây, Nam Kiều càng run rẩy hơn, tiếng súng nổ như vang vọng bên tai.
"Nam Kiều, cậu đừng tự doạ bản thân như thế! Dịch Gia Ngôn sẽ không sao, cậu tin tưởng cho mình. Cho dù thật sự anh ấy xảy ra chuyện, bây giờ cậu đi cũng không có ý nghĩa gì. Lyon hỗn loạn, cậu không thể liều cái mạng nhỏ này chỉ để làm chuyện vô ích được. Nghe lời mình, ngoan ngoãn ở lại đây, chờ đợi anh ấy trở về."
"Nếu như... không đợi được thì sao?" Trên mặt Nam Kiều lại thêm một giọt nước mắt to bằng hạt châu rơi xuống.
Tại sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Dịch Gia Ngôn ở Lyon, nơi xảy ra khủng bố cũng là Lyon... Điện thoại thì lạc mất, người nhặt được điện thoại của anh lại sợ hãi kêu to nói có người cầm súng...
Sau đó không còn tin tức gì nữa!
Hiện tại giống như ai đó đang cầm loa vặn hết âm lượng quát vào tai cô, liên tục nói rằng Dịch Gia Ngôn sẽ không sao, nhưng Nam Kiều không thể tin được.
"Nếu như anh ấy xảy ra chuyện, mình sẽ là người đầu tiên ở cạnh anh ấy."
Sống hay chết, cô đều muốn ở bên cạnh anh!
Nơi đất khách quê người xa xôi, nơi thành thị xa lạ đầu đường, dù cho Dịch Gia Ngôn có chết, nhưng vẫn còn có cô chăm lo, ít nhất anh chết cũng an tâm.
Chu Điềm Điềm buông lỏng tay. Cô nàng không thể giữ chặt ống tay áo của Nam Kiều thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
***
Tập kích khủng bố xảy ra rất bất ngờ. Vào lúc tiếng nổ thứ nhất vang lên, Dịch Gia Ngôn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong giáo đường, nghe nhóm người hát tụng.
Đột nhiên mặt đất run lên, bên tai vang lên tiếng nổ thật to. Cửa sổ pha lê trên đỉnh đầu của giáo đường bỗng nhiên vỡ vụn, mảnh kính vỡ loảng xoảng đập xuống nền đất.
Mấy người ngồi phía trước hoảng sợ hét ầm lên, tiếng hát nháy mắt ngưng lại, thay vào đó là ồn ào sợ hãi. Tất cả mọi người kinh hãi, bắt đầu chạy trốn, ai nấy đều liều mạng chạy ra khỏi giáo đường.
Dịch Gia Ngôn mờ mịt chạy ra bên ngoài giáo đường, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó rất xa, một toà thành bên trong khu thành cũ Lyon ầm vang sụp đổ. Một khắc trước, nó còn yên tĩnh dưới mặt trời hoàng hôn, bây giờ lại nằm dưới lớp cát bụi mơ hồ, ánh lửa rất lớn, không khí nồng đậm một mùi gay mũi.
Trên con phố lớn, mọi người kinh hoảng chạy trốn, đa phần là những người trong nhà chạy ra, trên mặt vừa hãi hùng, vừa không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
"Que s"est-il passé [1]?" Vô số lần, anh nghe thấy câu này từ trong miệng của nhiều người khác nhau nói ra.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây cũng là câu mà Dịch Gia Ngôn muốn hỏi.
Cán bộ được phân công sơ tán khu vực này chạy tới, vừa chạy vừa hô to bằng tiếng Pháp: "Tập kích khủng bố! Là tập kích khủng bố!"
Thanh âm này giống như đốm lửa nhỏ, chỉ trong nháy mắt liền đốt lên xao động trong đám người đã sớm bất an.
Cùng lúc đó, tầm nhìn xung quanh ngày một giảm, cao ốc sụp đổ khiến cho khói bụi mịt mù, giống như hiện tượng nhật thực nuốt chửng ánh sáng từ mặt trời vậy.
Cảnh sát vũ trang từ nhiều hướng chạy tới, hô hào mọi người không nên chạy loạn, không được suy nghĩ nhiều, đóng cửa ở trong nhà thật tốt, đừng ra ngoài. Còn những du khách bên ngoài phải đứng yên tại chỗ, không được tuỳ ý chạy loạn, tạm thời giáo đường sẽ là một nơi trú ẩn an toàn.
Dịch Gia Ngôn trở về giáo đường, ở cùng với một nhóm người mờ mịt không hiểu. Rất nhiều người quỳ trên mặt đất cầu nguyện, thần sắc kinh hoảng kính xin Thượng Đế hay xua tan thương đau.
Anh nghe thấy bên cạnh có một người chưa hoàn hồn đang nói:
"Nghe nói phần tử khủng bố xông vào khách sạn Vương Miện, bắt đi mấy chục người có tiếng tăm. Bây giờ trong khách sạn đó nội bất xuất, ngoại bất nhập, chính phủ đã phái quân đội canh giữ bên ngoài nhưng lại không dám cưỡng chế xâm nhập. Cục diện đã rơi vào thế giằng co..."
Hô hấp của Dịch Gia Ngôn tức khắc ngừng lại, cả người bất động.
Khách sạn Vương Miện?
Đó... là khách sạn mà anh đang ở, cũng là khách sạn mà Lư Nhã Vi đang ở.
Dịch Gia Ngôn quay đầu, dùng tiếng Anh nói với người đàn ông bên cạnh: "Xin hỏi anh có mang theo điện thoại không? Có thể cảm phiền cho tôi mượn một chút không? Làm ơn."
Người đàn ông do dự một lát rồi đưa điện thoại cho anh.
Dịch Gia Ngôn gọi cho Lư Nhã Vi, sau ba bốn hồi chuông, cô nhận máy.
"Alo?" Giọng nói của Lư Nhã Vi bên kia thoạt nghe rất bình thường, xung quanh cũng không có ồn ào cảnh vật.
"Tôi là Dịch Gia Ngôn, bây giờ em..."
"Anh còn biết gọi điện cho tôi à? Ha ha, Dịch Gia Ngôn là ai thế? Sao tôi không biết thằng khốn nào tên là Dịch Gia Ngôn vậy?" Lư Nhã Vi vẫn còn tức giận, thanh âm mang theo giận dỗi.
Dịch Gia Ngôn rất nhanh hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Tôi ở đâu? Anh quản được tôi ở đâu à? Tôi chết rồi, anh cũng không rơi một giọt nước mắt khóc thương, vậy thì quản nhiều như thế làm gì?"
Dịch Gia Ngôn không quan tâm đến lời nói nhảm của cô. Anh lắng nghe một chút, thoáng nghe thấy tiếng máy bay cất cánh, còn có thanh âm nhắc nhở của nhân viên sân bay.
"Em đang ở sân bay?"
"Làm sao anh biết?"
"Đi đâu?"
"Về nước!" Lư Nhã Vi tức giận nói: "Theo đuổi anh hơn nửa năm, anh cũng không có lấy một dấu hiệu động lòng nào, lại còn một mực nhớ thương người khác. Da mặt của tôi đúng là đủ dày mới mắng anh được như thế, nhưng Lư Nhã Vi tôi vẫn là một ngườời có tự trọng, cho nên tôi..."
"Em không sao là tốt rồi, Nhã Vi." Dịch Gia Ngôn dường như trút được gánh nặng.
Anh nhẹ nhõm thở dài một hơi, đổi điện thoại sang tay cầm khác rồi nói, tuy lời ít mà ý nhiều:
"Bây giờ em về nước đi, đừng tới trung tâm thành phố. Chỗ này đang xảy ra tập kích khủng bố, bây giờ đã rất hỗn loạn, em lập tức lên máy bay trở về Trung Quốc, sau đó đợi tin tức của tôi."
Lư Nhã Vi sững sờ, lập tức kinh hãi hỏi:
"Tập kích khủng bố? Trung tâm thành phố Lyon sao? Vậy, vậy bây giờ anh đang ở đâu? Anh mau tới sân bay đi, chúng ta cùng nhau trở về."
"Tôi đang ở trung tâm thành phố, chỗ này bị phong toả rồi, quân đội và cảnh sát đều ở đây, yêu cầu người dân không đường tự tiện hành động. Em về trước đi, tôi không sao, sau khi giải tán phong toả rồi tôi lập tức trở về."
"Vậy tôi..."
"Nhã Vi, nghe lời, cứ như vậy đi, tôi cúp trước đây."
Dịch Gia Ngôn không do dự liền ngắt máy, lại dùng tiếng Anh hỏi người đàn ông một câu: "Tôi gọi một cuộc quốc tế có được không?"
Người đàn ông gật đầu, "Anh gọi đi, ở nơi xứ lạ quê người xảy ra chuyện, người thân nhất định rất lo lắng, báo cho họ một cái bình an là điều cần thiết."
Dịch Gia Ngôn chưa từng cảm thấy tiếng Anh giọng Pháp lại ấm áp dễ nghe như vậy. Âm lưỡi của người đàn ông tuy mơ hồ không rõ, nhưng anh vẫn nhận ra ý cười của hắn, mang theo hàm ý trấn an.
Dịch Gia Ngôn gọi cho Nam Kiều, có lẽ điện thoại của cô đang tắt nguồn, cho nên không có người nhận.
Anh lo lắng ba mình và dì Hoàng nhìn thấy tin tức sẽ lo lắng, gọi một cuộc về nhà, chỉ nói Lyon xảy ra tập kích khủng bố. Nhưng anh hết thảy đều mạnh khoẻ, không gặp chuyện gì, nói họ cứ yên tâm, anh sẽ mau chóng trở về.
Thanh âm của Hoàng Ngọc Lan có chút run rẩy, đầu dây bên kia thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng thông báo tin tức. Mọi người ở nhà vẫn đang theo dõi tình hình nước Pháp, giọng nói của Dịch Trọng Dương hơi nặng nề nhưng bình ổn hơn bà. Ông vừa an ủi Hoàng Ngọc Lan, vừa nói với anh:
"Không sao là tốt rồi. Con chú ý an toàn, chăm sóc bản thân thật tốt."
Bên trong câu chữ ngắn gọn ấy chính là dặn dò của người làm cha dành cho con trai đang gặp nạn mà thiên ngôn vạn ngữ [2] cũng không thể sánh bằng quan tâm ấm áp trong đó.
Dịch Gia Ngôn nói xong, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Con không gọi được cho Nam Kiều. Em ấy có liên lạc với mọi người không?"
"Không có." Dịch Trọng Dương đáp: "Có lẽ con bé vẫn còn ở văn phòng của học trưởng kia. Gần đây con bé bận nhiều việc, sao có thời gian xem TV? Hẳn là vẫn chưa biết chuyện khủng bố này."
Còn ở văn phòng của Lăng Vân?
Dịch Gia Ngôn khựng lại một chút, không biết giờ phút này nên vui mừng cho cô vì chưa hay biết gì, hay là nên so đo cô không biết anh đang trong hiểm cảnh lại còn cùng Lăng Vân tận hưởng thế giới của hai người...
Trung tâm thành phố Lyon, bên trong hỗn loạn nôn nóng, Dịch Gia Ngôn và người đi trên đường cùng nhau trú trong giáo đường. Bên tai là tiếng thành kính cầu nguyện của nhóm phụ nữ, trước mắt là ngọn đèn chiếu xuống thần sắc trang nghiêm của pho tượng, soi sáng mặt tranh bích hoạ.
Giáo đường yên tĩnh tựa như hình thành một vách ngăn với thế giới đang khủng hoảng hỗn loạn ở bên ngoài.
Dịch Gia Ngôn đứng đó, bất chợt nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi. Nếu như anh không vì tâm trạng phiền muộn mà rời khỏi khách sạn, bây giờ sẽ như thế nào? Có lẽ anh sẽ bị bắt cóc, chỉ cách cái chết một họng súng, hoặc là đã chết rồi.
Nếu như mạng sống phải kết thúc vào lúc này, vậy thì cuộc đời này của anh vẫn còn tiếc nuối gì nhỉ?
Tiếc nuối bởi vì luôn không phụ lòng ba mình, trưởng thành đã trở nên ưu tú sao?
Hay là bởi vì chưa từng trải qua cảm giác phản nghịch, luôn tỉnh táo đến mức biến thành một Dịch Gia Ngôn giỏi kìm chế, cho nên tiếc nuối?
Anh chưa từng phóng túng dù chỉ một lần, luôn sống trong khuôn phép, cho nên bây giờ mới tiếc nuối khi đó đã không thử một lần ư?
Dịch Gia Ngôn chưa từng hút thuốc, cũng chưa từng yêu đương, càng chưa một lần theo đuổi nữ sinh.
Anh không hề cãi nhau gay gắt với ba mẹ. Mặc dù xảy ra tranh chấp, anh vẫn là thương lượng để tìm cách giải quyết, chưa từng nóng giận tới mức đỏ mặt.
Cuộc sống của anh giống hệt như bản thân anh vậy, bình tĩnh, ôn hoà, thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều chịu sự ảnh hưởng của lý trí.
À không!
Có lẽ không hoàn toàn chịu sự ảnh hưởng của lý trí. Dù sao anh cũng đã từng trốn học, từng nói dối Dịch Trọng Dương và Hoàng Ngọc Lan, một mình trốn đi thị trấn Ngô chỉ vì muốn nhìn em gái nhỏ có một vết sẹo trên trán. Sau đó lại ngây ngốc đi theo cô hai ngày, bởi vì cô mà mua bánh ngọt, cẩn thận đặt ở trước cửa nhà cô.
Nghĩ tới đây, Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên mỉm cười.
Là Nam Kiều đã cho anh không cần lý trí, là cô đã hoá tiếc nuối của anh thành viên mãn.
Nghĩ đến Nam Kiều, bên môi của anh liền lộ ra ý cười ôn nhu. Thế nhưng, anh không cười nổi.
Nếu như anh chết...
Nếu như anh chết, tiếc nuối lớn nhất trong đời này, muốn làm nhưng không làm được sẽ là chuyện gì?
Trong giáo đường yên tĩnh, tiếng nhịp tim của anh dường như được phóng đại lên mấy lần.
Có người từng nói, trước mặt thần linh, bạn sẽ không thể nói dối. Bởi vì tâm trí của bạn sẽ thay bạn nói ra sự thật.
Điều kì lạ chính là, bạn không thích bị người khác lừa gạt, nhưng bạn lại thích lừa gạt chính mình.
Dịch Gia Ngôn rốt cục cũng nhận ra...
Nếu như giờ khắc này, số mạng của anh đã tận, người mà anh không thể yên tâm, cũng không thể nào dứt bỏ, là Nam Kiều.
Là cô gái mà anh luôn tâm tâm niệm niệm.
Là cô gái mà anh muốn bảo vệ, muốn che chở cô dưới vòng tay của mình, không để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
_____
[1] Convert: qu" est-qu" ilya | Trans + Edit: Đã xảy ra chuyện gì?