Ngày thi trung khảo rất nhanh đã tới, mẹ Tô đã chuẩn bị trước toàn bộ những thứ Tô Mạt mà cần dùng, ngay cả giấy dự thi mà nhà trường phát cũng đã được đặt vào trong túi sơ mi trong suốt. Sau khi xác nhận không thiếu cái gì nữa thì mẹ Tô mới đưa Tô Mạt đến chỗ thi.
Vận khí Tô Mạt tốt, được thi ngay tại trường cô học. Còn Triệu Nhã Nam thì phải đi tới trường trung học cách mấy con phố để thi, cô ấy được ba Triệu chở đi. Trước khi đi, cô ấy còn cố ý gọi điện thoại cho cô, dặn cô ngàn vạn lần đừng lo lắng.
Thời điểm Tô Mạt làm bài thi, lúc đặt bút xuống viết cô như được thần trợ giúp, nhanh đến mức người ta mới chọn vài câu để làm, cô đã sang trang.
Việc này chỉ khổ cho những người ngồi bên cạnh cô, nghe được âm thanh lật giấy, người ta còn tưởng rằng cô là vì không biết làm nên lật qua để nhìn mặt sau. Cho tới lúc nhìn thoáng qua, suýt chút nữa bị cô doạ sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Dựa vào, cô ấy vậy mà đã làm xong rồi!!!”
Nhìn lại bài thi mình, còn rất nhiều chỗ trống, cần phải phấn đấu!!!
Hiện tại tâm trạng Tô Mạt quả thực thích đến không thể nào chịu được. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian thi quá dài, trong lúc đợi nộp bài, cô có thể ngủ được một giấc. Thi trung khảo không thể nộp bài trước, vì quá nhàm chán nên cô liền vẽ trên giấy nháp mấy chục đóa hoa nhài, viết n chữ: Như thế nào lại chậm như vậy!
Sau khi cuộc thi kết thúc, đã có người hỏi thăm thành tích của Tô Mạt như thế nào, bởi vì chỗ này chính là trường Tô Mạt học nên tư liệu về Tô Mạt rất nhanh liền có
Có một người bạn học cùng lớp với Tô Mạt nói thành tích của Tô Mạt chẳng ra gì, ngày thường cũng không có gì nổi bật.
Ánh mắt mấy người bạn kia nhìn Tô Mạt không phải là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hay kinh ngạc gì, căn bản là không hề để mắt tới cô.
Thành tích bình thường còn giả bộ viết nhanh như vậy! Khẳng định đều là viết loạn! Đúng là làm lãng phí sự quan tâm của bọn họ!
Hai ngày khảo thí trôi qua rất mau.
Tô Mạt rất vui vẻ vì cô có một kỳ nghỉ hè hai tháng đầy hứa hẹn, đến nỗi thành tích trung khảo có trúng tuyển hay không, chuyện này đối với cô đều không phải là chuyện lớn! Đã có học thần ở đây, không cần sợ.
Mẹ Tô và Tô Lê đều không hỏi cô làm bài thi thế nào, Tô Mạt cũng không có mặt mũi khẳng định cô có thể đạt được điểm tối đa trong đợt khảo thí lần này, cho nên cô cũng chưa nói với họ chuyện gì cả. Mẹ Tô và Tô Lê coi như cô phát huy bình thường, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Còn gần hai mươi ngày nữa mới có thể biết kết quả khảo thí, Tô Mạt liền được mấy ngày lười biếng, mỗi ngày đều ngủ đến giờ cơm trưa, Tô Lê sẽ tới kêu cô rời giường ăn cơm.
Ngẫu nhiên đôi lúc Tô Lê còn nhường TV cho cô xem, cuộc sống bây giờ quả thực quá tốt đẹp.
Nếu kì thi trung khảo đã qua đi, hiện tại cô cũng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, Tô Mạt quyết định phải chuẩn bị cho cuộc sống sau này của mình cho thật tốt.
Kiếp trước tuy nói sau này cuộc sống của cô cũng rất thoải mái, nhưng đó là do cô phải phấn đấu sáu bảy năm trời mới có được, còn phải đi đường vòng không ít. Vì thế mấy năm thanh xuân tốt đẹp của cô đều bị hao phí, cuối cùng đến khi cô có tiền rồi thì cũng không còn thanh xuân nữa, vốn dĩ cô lớn lên cũng rất thanh tú dễ nhìn, nhưng lại trở nên tiều tụy trông rất già, hoàn toàn không có bộ dạng thanh tú như bây giờ.
Những bạn học so sánh ảnh chụp cũ hồi sơ trung của cô cũng nói giống như hai người khác nhau vậy, lần này cô không thể lại để cho chính mình trở thành người xấu xí như vậy lần nữa, sức hấp dẫn của con gái và dùng mạo đều thập phần quan trọng.
Tiền và xinh đẹp, cô đều muốn.
Tô Mạt cảm thấy nếu bây giờ không phải lo lắng vấn đề học tập, cô phải làm công việc yêu thích của mình cho thật tốt. Đến mức công việc yêu thích này, cũng có thể làm cho cô kiếm được thật nhiều tiền.
Tô Mạt chống cằm suy nghĩ nửa ngày, hiện tại là năm 2003, cô từ năm 2015 trở về 12 năm trước, hiện tại ở tuổi mười lăm thì cô có mấy cái ưu thế lớn nhất chính là: Tuổi trẻ, hiểu biết đại khái về sự phát triển của tương lai, không phải lo lắng việc học.
Trong lòng cô đã có một kế hoạch, sang năm là có thể thực hiện, chỉ là trước mắt không có đủ tài chính, Tô Mạt không muốn nói với mẹ Tô, tuy rằng cô biết dù cô không nói rõ lý do, mẹ Tô cũng sẽ nguyện ý cho cô tiền.
Trong tiềm thức Tô Mạt vẫn coi bản thân là một người trưởng thành đã sắp ba mươi tuổi, giờ mà xòe tay xin tiền trong nhà cô vẫn cảm thấy thực khó chịu.
Cô nghĩ kỹ rồi, chờ đến ngày có thành tích trung khảo, nếu cô đạt hạng nhất trường học sẽ cho cô một ít tiền thưởng, cô nhớ rõ lúc trước mỗi một lần có người thi đạt hạng nhất đều có thể có một ngàn nguyên tiền thưởng.
Hơn nữa tuy rằng yêu cầu đầu vào của trường cao trung Thánh Đức rất cao, nhưng mà phúc lợi của học sinh ưu tú vô cùng nhiều, không chỉ có học bổng, chỉ cần có thành tích tốt, học sinh còn có thể có các loại đặc quyền.
Đến lúc đó, cô không cần trong nhà cho tiền sinh hoạt phí và học phí nữa, cô là học thần, không sợ không sợ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT