Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Mèo gỡ pass chương này xem như chúc tết mọi người nhé. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ ʕ ꈍᴥꈍʔ

Tô Mạt có chút xấu hổ, tình huống này giống như là cô đang ăn đậu hủ của người khác, hơn nữa đây còn là đậu hủ non, xúc cảm trơn trượt.

Tô Mạt thấy bản thân mình đang chiếm tiện nghi của người ta nên cảm thấy xấu hổ không dám nói gì, cố gắng giả vờ rằng không có gì xảy ra. Dù sao thì Từ Ly Sanh cũng là con trai, cũng đâu có chịu thiệt gì đâu.

Nhìn sang Từ Ly Sanh thì thấy vẻ mặt của cậu cũng hơi mất tự nhiên. Khi còn nhỏ bộ dạng cậu rất đáng yêu, rất hay bị mấy cô, mấy dì, mấy chị gái trong nhà sờ mặt, khi đó còn có một nữ sinh thích ôm rồi xoa xoa mặt cậu nữa, mãi cho đến sau khi cậu tốt nghiệp tiểu học thì loại tình huống này mới giảm bớt.

Thời điểm tay Tô Mạt chạm vào Từ Ly Sanh, nội tâm bình tĩnh của cậu chợt gợn sóng, nước trong hồ cứ gợn một vòng lại thêm một vòng, Từ Ly Sanh không tự chủ được mà nhìn về phía Tô Mạt.

Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Mạt, trong lòng Từ Ly Sanh cảm thấy bất bình, bản thân cậu bị cô làm cho tinh thần không yên, vậy mà người khởi xướng lại làm như không có việc gì xảy ra, thật không công bằng.

Ở trong mắt Từ Ly Sanh, Tô Mạt là một nữ sinh văn tĩnh, nhã nhặn nhưng không khô khan, ngày thường thì điệu rất thấp, nhưng nếu cẩn thận quan sát cô sẽ phát hiện những việc cô làm thường thường đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ cách nói năng cho tới khí chất thì có thể thấy được cô có một sự dịu dàng, chững chạc hơn những nữ sinh khác.

Cậu không nghĩ tới chuyện Tô Mạt sờ soạng cậu xong rồi còn không muốn nhận, dù sao học sinh trung học vẫn còn non nớt, chỉ vừa bị cái tay nhỏ nhắn chạm vào liền đỏ mặt, nhìn nét mặt bình tĩnh của Tô Mạt, Từ Ly Sanh vừa sửng sốt vừa thấy có chút buồn cười.

“Cho tớ xem, cậu chụp thế nào rồi?”

Từ Ly Sanh vừa định nói gì đó thì Triệu Nhã Nam đã lại gần giành nói trước.

Bởi vì vấn đề góc độ, Triệu Nhã Nam không thấy động tác vừa rồi của hai người, chỉ biết Tô Mạt đã chụp xong mấy tấm ảnh mà thôi.

Tô Mạt đem ảnh mình đã chụp đưa cho Triệu Nhã Nam xem.

Triệu Nhã Nam hô lên, đúng là đẹp đến ngây người.

Tần Hộ Sinh đứng dưới cây ngô đồng nước Pháp, ánh mắt kiên định nhìn màn ảnh, tư thế cơ thể vô cùng phối hợp, không thể tìm ra được một chút tì vết nào.

Chuyện duy nhất còn thiếu sót chính là kỹ thuật của Tô Mạt, đây là thứ mà cô cần phải nâng cao hơn nữa, nhưng mà cô cũng khá hài lòng với mọi thứ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô chụp ảnh, luyện tập nhiều thêm vài lần nữa thì cô có thể chụp ảnh tuyên truyền cho cửa hàng nhỏ bán quần áo trên Taobao được rồi.

Tô Mạt tán gẫu với Triệu Nhã Nam một hồi, tiếng chuông tan học liền vang lên, từ chỗ này quay về phòng học chắc hẳn cần tầm bảy tám phút, cho nên bọn họ thu dọn đồ lại, chuẩn bị quay về phòng học.

Từ Ly Sanh không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, việc này cứ như vậy liền qua đi.

Chuyện này đối với Tô Mạt chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, còn đối với Từ Ly Sanh thì lại là một chuyện khó quên.

*Mèo: Chị lại trêu hoa nghẹo nguyệt nữa rồi =)))

Tô Mạt về phòng ngủ sau khi học xong mấy tiết buổi chiều, cô định mang quần của Tân Kỳ đi qua tiệm giặt quần áo ở gần khu trung tâm thương mại để người ta giặt.

Tiệm giặt quần áo không lớn nhưng việc làm ăn lại rất tốt. Lúc Tô Mạt đi vào thì bên trong có vài người đang đợi, chỉ có một mình chủ cửa hàng đang bận rộn làm việc. Tô Mạt đứng gọn qua một bên chờ những người tới trước lấy quần áo của họ trước.

Rất nhanh đã tới lượt Tô Mạt, nhưng đúng lúc này lại có người vỗ lên vai cô một cái.

Tô Mạt nghi hoặc quay lại nhìn.

“Tớ đã nói cô ấy là bạn của Trăn Trăn mà, có sai đâu a Tư!” Diệp Thiên hoán cười hắc hắc.

“Ừ.” Tạ Tư thản nhiên trả lời, âm thanh rất từ tính.

Tô Mạt cũng nhớ ra hai người bọn họ, nét mặt không thay đổi, chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi một cái.

Trong tay Diệp Thiên Hoán ôm một đống quần áo, còn Tạ Tư thì xách theo một cái túi nhỏ, xem ra bọn họ cũng đến giặt quần áo.

Tô Mạt đưa cái túi trong tay cho chủ cửa hàng, ông chủ hỏi cô: “Giặt cái gì?”

“Dạ, giặt quần. Chú nhìn xem có thể giặt sạch được hay không? Nó rất dơ.”

Ông chủ lấy quần ra nhìn sơ qua, “Có thể, buổi chiều ngày mai quay lại lấy là được.” Nói xong, ông chủ đưa cho cô một số thứ tự, “Món này giặt hết 3 tệ.”

Tô Mạt cầm lấy số thứ tự, lấy tiền ra trả cho ông chủ thì nghe thấy Diệp Thiên Hoán tùy tiện hỏi: “Sao em lại cầm một cái quần của nam sinh đi tiệm giặt đó? Cái quần này của ai vậy?”

Câu hỏi này của Diệp Thiên Hoán thật ra đã có chút vượt quá giới hạn, dù sao thì họ cũng đâu có thân, chỉ mới gặp mặt nhau có một lần mà thôi.

Nhưng chắc do tính tình cậu ta tương đối tùy ý nên cũng không có gì kỳ lạ.

Tô Mạt cười trả lời: “Của bạn em bị dơ, em mang đi giặt cho cậu ấy.”

“Là của bạn trai à?” Đột nhiên Diệp Thiên Hoán hạ giọng nói nhỏ lại.

Tô Mạt không biết tại sao Diệp Thiên Hoán lại có ý nghĩ kì lạ như vậy, chỉ kỳ quái liếc nhìn cậu ta một cái, “Không phải.”

Diệp Thiên Hoán còn muốn hỏi nữa nhưng lại bị Tạ Tư đánh một cái, đau đến mức nhe răng nhếch mép, xem ra cú đánh đó không nhẹ tay một xíu nào.

“Sao cậu lại nói nhiều như vậy!” Tạ Tư đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thiên Hoán trách móc một tiếng, trưng ra khuôn mặt đáng thương với Tô Mạt.

“Em tên là Tô Mạt phải không?” Tạ Tư cúi đầu nhìn Tô Mạt hỏi.

“Dạ phải.”

“Em đã ăn cơm chưa?”

Tô Mạt chần chờ một chút, nghĩ thầm, sao tự dưng lại hỏi cô chuyện này để làm gì. Cô tự biết bản thân làm gì có đủ mị lực để được vị hotboy này mời đi ăn cơm!

Tô Mạt quyết định ăn ngay nói thật, “Em vẫn chưa đi, em định một lát nữa mới đi.”

Tạ Tư ném quần áo trong tay cho ông chủ xong rồi nói, “Cùng nhau đi.” Sau đó liền sải bước đi trước.

Diệp Thiên Hoán kinh ngạc, đánh giá Tô Mạt từ trên xuống dưới một lần nữa. Sau đó tung ta tung tăng đi theo sau Tạ Tư.

Tô Mạt không nghĩ tới Tạ Tư thật sự muốn cùng cô ăn cơm, cô cũng rất ngạc nhiên. Chuyện này là thế nào, cô với vị soái ca này chỉ mới gặp mặt nhau có hai lần thôi, quan hệ của bọn họ vẫn chưa tốt đến mức có thể cùng nhau ăn cơm mà.

Tạ Tư đi rất nhanh, Tô Mạt miễn cưỡng lắm mới có thể theo kịp bước chân của anh nên không thể chặn anh lại, cô đành phải lên tiếng kêu, “Tạ Tư.”

Tạ Tư dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa.

“Em có thói quen ăn cơm một mình, cảm ơn ý tốt của anh nha.”

Tạ Tư trầm mặc nhìn Tô Mạt một lúc, lúc Tô Mạt nghĩ chắc anh sẽ tức giận bỏ đi thì anh lại nói, “Lần này, cùng nhau ăn. Lần sau em hãy ăn một mình.”

Trong lúc nhất thời, Tô Mạt có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải Lý Trăn Trăn nói, tính tình Tạ Tư không tốt với lại không có kiên nhẫn sao?

Lúc nãy cô đã từ chối trực tiếp như vậy rồi sao anh vẫn còn…

Tuy rằng giọng điệu của Tạ Tư có vẻ cường thế nhưng yêu cầu thì không có gì là quá đáng, chỉ rủ ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu cô còn từ chối lần nữa thì chính là đang làm kiêu, dù sao thì anh cũng là bạn bè của Lý Trăn Trăn mà.

Tô Mạt nghĩ kỹ rồi cũng không phản đối nữa, đi theo Tạ Tư tới nhà ăn.

Tạ Tư dẫn cô đi thẳng lên tầng 3. Người ăn ở căn tin rất nhiều, trên lầu hai cũng không ít người nhưng những ai có thể lên tầng 3 thì cũng là người không phú thì quý, bởi vì học sinh bình thường không trả nổi tiền thức ăn ở đây, cho nên người ở đây cũng không nhiều.

Tạ Tư vừa xuất hiện thì đã có rất nhiều người để ý. Diệp Thiên Hoán cả ngày đều đi theo Tạ Tư, nhìn thấy cậu ta mọi người cũng chẳng có gì ngạc nhiên nhưng trước giờ chưa ai nhìn thấy Tô Mạt xuất hiện bên cạnh Tạ Tư lần nào.

Tạ Tư là nhân vật phong vân của trường, ngoại trừ học sinh mới thì gần như tất cả mọi người đều biết anh. Một năm nay ở trường, anh chưa từng nói chuyện yêu đương với ai một lần nào, cũng không thấy nữ sinh nào lại gần anh được.

Mấy hôm trước, Tạ Tư cùng xuất hiện với Lý Trăn Trăn cũng đã khiến mọi người thảo luận nồng nhiệt. Lúc ấy, Lý Trăn Trăn có dẫn Triệu Nhã Nam theo nhưng khi Diệp Thiên Hoán nói Tạ Tư với Lý Trăn Trăn là anh em cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai người giống như bạn bè nên mọi người mới bỏ qua nghi ngờ. Còn về phần Triệu Nhã Nam, qua ánh mắt thì có thể biết được cô ấy là người ngưỡng mộ Tạ Tư, nữ sinh như vậy ở Thánh Đức có khá nhiều.

Khi Tạ Tư dẫn Tô Mạt lên lầu 3, anh thả chậm bước chân lại đợi Tô Mạt, ánh mắt cũng sẽ ngẫu nhiên rơi lên người cô.

Mọi người đều xôn xao thảo luận nữ sinh này là ai, có phải là bạn gái của Tạ Tư hay không…

Nhân khí của Tạ Tư ở Thánh Đức thật sự rất đông. Anh có giọng nói hay, tiếng hát dễ nghe, lại biết sử dụng nhiều loại nhạc cụ như: Đàn ghi-ta (Guitar), Bass, Dương Cầm (Piano). Hơn nữa, anh sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, gia đình cũng nổi tiếng ở tỉnh C cho nên dù thành tích không tốt, hay trốn học thì vẫn có rất nhiều nữ sinh thích anh. Chủ yếu là, từ lúc học trung học cho đến giờ anh vẫn chưa nói chuyện yêu đương với ai, cũng chưa từng thấy anh có chuyện xấu gì với người khác bị đồn đại.

Tô Mạt có thể cảm nhận được bây giờ có rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn vào cô và Tạ Tư. Cô đương nhiên sẽ không cho rằng mọi người nhìn cô mà cô dám khẳng định đều là do Tạ Tư. Tạ Tư và Từ Ly Sanh khá giống nhau, đi đến nơi nào cũng có thể làm cho người khác chú ý tới mình, chẳng qua là Tạ Tư nổi tiếng hơn vì anh đã là học sinh lớp 11, học sinh lớp 11 hay lớp 12 cũng đều biết anh. Còn Từ Ly Sanh tuy rằng ngoại hình cũng rất đẹp trai nhưng vẫn còn ít người biết đến cậu, cùng lắm thì cũng chỉ mới nghe qua danh tiếng hotboy của cậu thôi chứ vẫn chưa gặp mặt.

Lầu 3 là một nhà hàng Trung Tây lớn, thiết kế trang trí vô cùng xa hoa.

Tạ Tư chọn bàn gần cửa sổ trong một căn phòng trang nhã, bọn họ hẳn là khách quen ở đây. Tạ Tư lấy menu từ trong tay phục vụ đưa cho Tô Mạt, sau đó vô cùng thuần thục mà gọi vài món, sau đó nói với Tô Mạt, “Em nhìn xem mình muốn ăn gì.”

Diệp Thiên Hoán cũng không khách khí, gọi vài món, oán giận, “Ai, Tô Mạt, chắc em không biết đâu, bọn anh ăn ở đây một năm trời đã sớm chán ngấy rồi.”

Nói đến tính cách của người tên Diệp Thiên Hoán này thật đúng là làm cho Tô Mạt bội phục không thôi, cô không thể giống cậu ấy được nhưng mà kiếp trước cô cũng từng gặp qua vài người giống vậy.

(***) Tạ Tư là gì của Lý Trăn Trăn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play